Nhưng Asa khác hoàn toàn, cái ôm trong lòng hắn tựa như một nhà tù.
Cánh tay hắn cứ như không phải từ máu và thịt, tựa như cơ gang xương thép vậy.
Nhất là Bách Dịch bị ôm thế này không thể dùng sức được, mấy lần tìm cách cũng không thoát ra nổi.
Vì vậy anh cứ như thế bị đè trên người Asa, không nhúc nhích.
Cũng may sau nửa đêm quản gia cũng không gọi anh ra ngoài nữa, ông ta chỉ đứng ngoài cửa hỏi anh tình hình.
Bách Dịch đi cả ngày rồi, lúc về còn phải chăm sóc bệnh nhân, bây giờ cũng mệt mỏi, anh nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt một chốc —— dù sao người khác cũng không thương tiếc cho thân thể của anh thì tự anh đau lòng.
Nhưng khép khép mắt lại ấy vậy mà thiếp đi thật, đợi đến khi anh tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra tư thế của mình với Asa đã thay đổi.
Anh ngủ dịch phía trên, Asa ôm eo anh, đầu thì vùi bên eo anh.
Bách Dịch đang nằm nghiêng, hơi co người.
Bách Dịch lại thử tách tay Asa ra thì kết cục lần nữa coi như là thất bại.
Anh chỉ đành dựa về sau, từ khoảng cách hẹp đánh giá sắc mặt Asa.
Sắc mặt Asa vẫn tái nhợt, nhưng cũng không tái đến mức không có sức sống giống như tối qua, cánh tay hắn cũng đã có hơi ấm.
Phỏng chừng nhận ra bệnh của Asa không còn nguy hiểm nữa, Bách Dịch an tâm, lại không thể thoát ra khỏi cái ôm của Asa, anh ngoẹo đầu, lại ngủ thiếp đi, dù sao ‘chợp mặt một lúc” của anh vừa nãy mới qua hơn một giờ.
Đồng hồ sinh học của con người là một thứ gì đó rất kỳ lạ, trong lúc không có gì làm thì đồng hồ báo thức có reo cũng không tỉnh.
Nhưng một khi trong lòng có chuyện, chẳng cần đồng hồ báo thức, tự nhiên lúc cần tỉnh sẽ tự tỉnh.
Cả đêm Bách Dịch đều ngủ một tiếng chập chờn rồi lại mở mắt ra xem xét tình hình, xem xong lại dưới tình huống nghỉ ngơi đầy lo lắng mà chợp mắt tiếp.
Anh xem nhiều lần rốt cuộc cũng không chịu nổi, nặng nề ngủ thiếp đi.
Cho tới lúc Asa tỉnh lại, Bách Dịch vẫn còn đang trong giấc mộng.
Mỗi sáng Asa đều tỉnh lúc năm giờ rưỡi, lúc này sắc trời còn nhờ tối. Bình thường thời gian này hắn sẽ ở trong phòng đọc sách, đến sáu giờ sẽ để người hầu đưa bữa sáng tới.
Cho nên khi hắn tỉnh lại,chỉ cảm thấy trên người như có lửa đốt, khi hắn mở mắt ra trước mắt lại là một khoảng không đen tối.
Không phải là bóng tối của màn đêm, mà là bị thứ gì đó che mắt.
Trước tiên Asa buông lỏng tay, mà người bị hắn ôm dường như đã được ôm quen thành thói, hắn buông lỏng tay ra còn thốt ra một tiếng ậm ừ mê man. Asa theo bản năng lại ôm lại.
Thân thể người bị hắn ôm trong lòng không hề mềm mại, nhưng vòng eo lại tiêm gầy mạnh mẽ, ôm trong tay vô cùng thoải mái.
Vởn quanh chóp mũi hắn tràn đầy hơi thở của đối phương, hơi thở sạch sẽ, dịu dàng và bao dung.
Đối với Asa mà nói, đây là trải nghiệm lần thứ hai sau nhiều năm đằng đẵng.
Điều này khiến cho hắn nghĩ đến trong giây lát.
Trong vòng tay này, hắn nhớ lại rất nhiều điều trong quá khứ mà hắn đã cố tình quên đi.
Người đàn ông nhỏ bé đó từng ôm hắn vào lòng, bọn họ đã trải qua nhiều thời gian trong căn nhà gỗ nhỏ tăm tối đó, người đàn ông đó sẽ kể cho hắn những câu chuyện, sẽ bảo với hắn rằng uống sữa tươi có thể cao lớn hơn, và anh ta sẽ sử dụng tiền lương của mình mang thức ăn đến cho hắn.
Asa nhắm mắt lại, hắn không nghĩ về cái chết của người đàn ông đó nữa, hắn chỉ nghĩ về những điều mà bọn họ đã trải qua.
Đó là một kỷ niệm quý giá, hắn sẽ nhớ mãi không quên, thỉnh thoảng sẽ hồi tưởng lại, giống như lại rạch mở vết thương đã kết vảy, máu tươi đầm đìa.
Hắn chậm rãi buông tay, nhẹ nhàng ngồi dậy – chính hắn cũng không ý thức được hành động của mình nhẹ nhàng đến mức nào.
Sau đó hắn tựa vào đầu giường, ngắm nhìn người vẫn còn đang ngủ.
Hắn biết hắn bị bệnh, nhưng bệnh này cũng không phải do virus gì. Sau khi người đó chết, hàng năm hắn đều sẽ phát bệnh một trận, năm nào cũng vậy, mặc dù hắn là con trai của Thân vương nhưng lại cũng không được coi trọng.
Người người đều cho rằng hắn sinh ra đã cao quý, muốn cái gì có cái đó.
Ai sẽ tin được khi hắn còn bé ngay cả kẻ hầu có địa vị nhất cũng dám trừng phạt hắn, giấu đồ ăn và tiền của hắn chứ?
Vì vậy khi sinh bệnh cũng chỉ có thể tự mình nằm im gắng gượng chịu đựng, hàng năm đều phải chịu như vậy một lần.
Chỉ là sau khi trưởng thành thời gian phát bệnh càng ngày càng giãn cách, hai ba năm mới phát một lần.
Lúc phát bệnh hắn sẽ lâm vào hôn mê. Hồi chưa thừa kế tước vị, không có ai bằng lòng chăm sóc hắn, đám người hầu đều sợ bị hắn lây nhiễm.
Đợi đến khi hắn kế thừa rồi, đúng là có kẻ hầu sẽ chăm sóc hắn, những kẻ nào kẻ nấy đều e dè, trong mắt thực chất đều là sợ hãi. Vì lẽ đó mỗi lần có dự cảm, cảm giác bệnh sẽ tái phát hắn sẽ sai phái toàn bộ người hầu đi hết.
Thế giới này không có ai yêu thương hắn, bọn họ muốn quyền lực trong tay hắn, muốn dựa vào hắn để có được cuộc sống tốt hơn.
Có lẽ từng có một người từng yêu thương hắn mà không vụ lợi, hay có thể đó cũng không tính là yêu, chỉ là thương hại và đồng cảm, nhưng người đó đã chết rồi, anh đã từ giã cõi đời, nhưng lại tựa như ở khắp mọi nơi.
Asa chăm chú nhìn gương mặt Bách Dịch.
Hắn lạnh lùng nghĩ, người này lại muốn có được cái gì từ trên người hắn đây?
Tiền bạc? Quyền lực? Hay là cấp bậc địa vị?
Người này có thể ngụy trang trang bao lâu đây?
Asa vươn tay ra, nhẹ vuốt ve gò má đối phương.
Hắn cũng không ghét người này, trái lại, đối phương mang đến cho hắn một chút tươi mới trong cuộc sống chẳng có gì thay đổi của hắn.
Điều mới lạ này, trong nhiều năm nay Asa cũng mới chỉ nhìn thấy một người mới mẻ như vậy.
Không giống người đặc khu, cũng không giống người phân khu, thực sự giống như đến từ một thế giới khác.
Sự kiêu ngạo ở người đặc khu hay nỗi hèn nhát của kẻ phân khu, trên người anh ta đều không có, anh ta có một loại khí chất mà Asa chưa từng thấy.
Lại có một cảm giác bao dung khó diễn tả.
Giống như hắn đã từng cảm nhận qua trên một người khác vậy.
Khi Bách Dịch mở mắt ra, đập vào mắt chính là dáng vẻ Asa đang bất động chăm chú nhìn anh. Sáng sớm tỉnh dậy thấy một cảnh này quả thực là kinh hãi không nhỏ. Lúc tỉnh lại đầu óc anh cũng đã tỉnh táo, nhưng trên mặt vẫn còn giả bộ mơ màng, dáng vẻ như vừa mới tỉnh ngủ đầu óc còn chưa hoạt động.
Anh hỏi: “Đức ngài, ngài khỏe lại rồi ạ?”
Asa thu lại ánh mắt, hắn có thể cho là đối phương đặc biệt, nhưng không nghĩ để đối phương cũng cảm thấy hắn đặc biệt.
“Để bọn họ mang bữa sáng vào.” Asa xuống giường, tự cầm lấy trang phục mặc vào người, cũng không để Bách Dịch hầu hạ.
Nếu Asa không muốn thông qua máy truyền tin để người hầu mang bữa sáng lên vậy anh nhất định phải đi một chuyến rồi. Quần áo trên người anh do ngủ mà có hơi nhăn, nhìn một cái là biết chắc không phải một đêm tận tâm chăm sóc người bệnh.
Anh đang nghĩ làm sao lừa đám người kia thì nghe thấy Asa nói: “Mặc áo khoác của ta ra ngoài.”
Tất cả áo khoác của Asa trên cầu vai đều có tua rua màu vàng kim.
Bách Dịch định từ chối thì lời đã đến khóe miệng lại nuốt trở lại.
Từ chuyện hôm qua có thể nhìn ra, Asa là một người không xen vào chuyện của người khác, nhưng một khi hắn nói cái gì thì mọi người tốt nhất là nên nghe lời. Nói dễ nghe một chút, cái này gọi là ý chí kiên định, còn nói khó nghe, đây gọi là bá đạo độc tài.
Vì vậy Bách Dịch cúi đầu khom người mặc áo khoác, động tác làm liền một mạch nước chảy mây trôi, không hề dừng lại một giây.
Chiếc áo khoác này mặc trên người anh có hơi rộng, nhưng cũng không lụng thụng, trái lại còn có khí chất phong lưu.
Thật giống như anh sinh ra là để mặc những loại trang phục như thế.
Ngay cả Asa cũng nhìn anh thêm đôi lần.
Người có sắc đẹp luôn được đãi ngộ tốt, ở đâu cũng đều như vậy cả.
“Tôi đi ra ngoài.” Bách Dịch đứng ở cửa, hơi khom người xuống.
Asa “ừ” một tiếng.
Đức ngài khỏi bệnh rồi, chuyện này tất nhiên là tin tốt, nhưng Bách Dịch mặc áo khoác của đức ngài, điều này hiển nhiên không phải tin tốt gì.
Đám người hầu cũng là những kẻ rất giỏi đạp thấp nâng cao. Bọn họ có thể nhìn rõ sự ưu ái của Asa dành cho anh thông qua áo Bách Dịch đang mặc, vì vậy đám người hầu trước kia nhìn người bằng lỗ mũi giờ đây cũng mỉm cười nịnh nọt với Bách Dịch.
Thậm chí có kẻ gọi một tiếng anh, cho dù họ nhìn qua thôi cũng biết là lớn tuổi hơn Bách Dịch nhiều.
Bách Dịch vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nói với mấy kẻ hầu tiến lên lấy lòng anh kia: “Mọi người cũng đều hầu hạ đức ngài, chỉ cần làm việc thật tốt là được.”
Đám người lầu liên tục gật gù: “Anh Bách nói rất đúng.”
Bách Dịch cười càng dịu dàng, anh nhận lấy khay thức ăn, trước khi đi còn nói với bọn họ: “Sau này đều phải cùng nhau làm việc, tôi mới đến, có chỗ làm chưa đúng hy vọng mọi người thông cảm nhiều.”
Chờ sau khi Bách Dịch đi, đám người hầu mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi tụ lại với nhau rì rầm bàn tán.
“Tôi còn tưởng nó muốn tìm chúng ta tính sổ chứ.” Người hầu nam mũi tẹt vỗ vỗ ngực mình, “Ai biết đức ngài thực sự coi trọng nó chứ.”
Một hầu nam mặt dài khác cũng vẫn còn hoảng hốt trong lòng: “Đức ngài còn để hắn mặc áo khoác của ngài.”
Mấy thứ áo khoác nọ kia, những kẻ hầu thường dân như bọn họ ngay cả sờ cũng không thể sờ, chớ nói chi là mặc lên người.
Mặt Dài nói: “Ngài John hẳn sẽ không vui đâu.”
John chính là quản gia.
Mũi tẹt hừ một tiếng: “Tôi trông Bách Dịch đúng là không tệ, trước đây thái độ chúng ta đối xử với nó tồi như vậy, bây giờ nó cũng không tính toán với chúng ta, cũng không tỏ thái độ với chúng ta. Còn John… ông ta hận không thể viết chữ lên trán.”
Mặt Dài tò mò hỏi: “Viết chữ gì?”
Mũi Tẹt nhìn ngang ngó dọc, nhỏ giọng nói: “Viết chữ ‘Ta là quản gia của đức ngài, ta là nhất.”
Mặt Dài cười phá lên, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Nói nhỏ chút.”
Mũi Tẹt hừ hừ hai tiếng, nhưng cũng không nói tiếp nữa.
Bách Dịch đi một đường, trước kia thời điểm anh bị đám người hầu khinh thường anh cũng không đối xử thân thiết với ai, bỏi anh hiểu rõ, kẻ thấp hèn nếu có hòa nhã thì người khác cũng chỉ cảm thấy kẻ đó nịnh nọt lấy lòng. Nhưng khi địa vị của anh thay đổi, lại cho đám người kia sắc mặt hòa hoãn một chút, bọn họ sẽ cảm thấy anh quả là ôn hòa khoan dung.
Địa vị khác biệt có thể khiến một hành vi của người đó lại có hai hàm nghĩa khác biệt.
Anh hòa nhã với người ta là vì bắt lấy lợi ích, không phải để tự rước lấy nhục.
Muốn đoạt được vị trí quản gia, lấy được quyền lực không tưởng trong tay quản gia vậy anh cần sự ủng hộ của đám người hầu.
Tất nhiên, càng cần hơn phải là của Asa.
Thái độ của Asa mới là nền tảng giúp anh đứng vững ở nơi này, cũng là điểm mấu chốt để anh hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên anh phải giữ chặt Asa.
Trở thành một người không thể thiếu với Asa.
Bách Dịch đi tới cửa phòng Asa, cảm thấy mình rất có ý cáo mượn oai hùm.
Cầm lông gà mà cho là lệnh bài(1).
Anh nghĩ như vậy, nụ cười bên môi cũng không hề giả dối.
Ngay cả khi bước vào cửa, nụ cười của anh cũng không biến mất.
Lúc Asa ngẩng đầu lên, thẳng vào mắt chính là Bách Dịch khác với ngày thường như vậy.
Nụ cười của anh trong anh nắng mai, ý vui nơi đuôi mày, anh tràn nhựa sống lại thật khôi ngô.
Giống như giọt sương treo đầu cành buổi sớm.
Nhỏ xuống lòng người.
Lặng yên không một tiếng động, khiến người ta nào biết nào hay.