Sau đó ra ngoài xã hội, người theo đuổi cũng càng kín đáo hơn, hầu hết đều qua mấy lời chuyện ngẫu mà thăm dò ý tứ của anh.
Người thực sự bám dính, Bách Dịch cũng không gặp được mấy ai.
Người người đều sợ bị tổn thương, cần gì phải vậy?
Rồi sau này, người theo đuổi dường như cũng là một chuyện mất mặt, theo đuổi nhiệt tình quá mức nói không chừng còn bị người xung quanh mắng là đồ chó liếm.
Như thể mọi người đều ngầm thừa nhận, theo đuổi người khác chính là ngược đãi bản thân, chẳng ai thích tự ngược cả.
Cho nên Bách Dịch cho rằng Bạch nhị nói theo đuổi anh, họa chăng là mời anh đi ăn mấy bữa cơm, chuẩn bị mấy tấm vé xem chiếu bóng, hoặc giả tặng mấy món quà đắt tiền xa xỉ, những thứ này đối với Bách Dịch mà nói cũng chẳng quan trọng, càng không đả động được gì đến anh.
“Có thể thấy Bạch nhị gia thật sự coi anh cả là bạn.” Bách Mỹ Như nhìn người hầu mang quà vào nhà, miệng cười lan rộng đến hàng mày, “Đây là loại trà ngon mất mấy đồng đại dương, nói là gửi cho cha đó.”
“Còn cái này, chỗ tơ lụa này như là tơ lụa trước đây tiến cống, để cho mẹ này.”
Bách Mỹ Như cười nói: “Em cũng có này.”
Bách Minh Thu ló đầu ra: “Em có gì? Anh có không?”
Bách Mỹ Như: “Khẩu súng lục này là cho em, trước kia em ở Pháp đã từng luyện tập, giờ về cha không cho em dùng súng, không ngờ Bạch nhị gia sẽ cho em.”
Bách Minh Thu vô cùng hấp tấp: “Anh đâu, của anh đâu!”
Bách Mỹ Như: “Cái này có vẻ là cho anh hai.”
Quả thực Bách Minh Thu không nhịn được nữa, kiềm chế sức lực đẩy Bách Mỹ Như ra, hớn hở nói: “Chiếc đồng hồ quý giá quá! Trước anh đã muốn rồi, tiếc là không đủ tiền!”
Cả một nhà đều nhận được lợi lộc từ Bạch nhị, còn chưa phải là thứ đồ gì đặc biệt quý giá, không có mấy thứ chuyên làm quà như ngọc phật ngọc tượng. Cái gọi là chạm đến tâm người nhận, làm được trình độ như Bạch nhị, rất khó có người sinh ra ác cảm với hắn.
Chỉ có Bách Dịch không được thứ gì ngoài một phong thư, bên trong có một tấm vé của nhà hát kịch.
Bách Dịch: “…”
Có thể thấy người này đa mưu túc trí, người ta gửi quà qua nhiều như vậy mà chỉ đưa ra một yêu cầu mời anh đi xem kịch, anh không thỏa lòng mà được ư?
Hơn nữa người tặng quà là Bạch nhị, bây giờ anh dám để người mang đống đồ này trả lại vậy cha mẹ anh sẽ là người đầu tiên phản đối. Có thể có quan hệ với Bạch nhị, mà còn là quan hệ gần gũi, ở Thượng Cảng này bao nhiêu người cầu còn không được, có dốc hết gia sản cũng sẵn lòng thay cho nhà anh. Nhất là hiện giờ họ còn phải trông chờ vào lô Penicillin trong tay Bạch nhị kia.
Bạch nhị dùng giá thấp bằng nửa giá thị trường bán cho họ.
Nói là bán, thật ra thì người mua cũng không phải là nhà họ Bách mà là tướng quân Hạ, cha Bách là vì giúp ông ta nên mới chịu bằng mọi cách phải mua được Penicillin trong tay Bạch nhị, cả gia đình đến Thượng Cảng cũng là vì nguyên nhân này.
Dẫu sao tuy kinh thành không thể ở được nữa, nhưng những nơi khác vẫn tùy cho họ lựa chọn.
Tướng quân Hạ là một lão vạm vỡ, hai cây thái đao kéo một đội quân, đã nhai không ít xương cứng. Theo lý thuyết một người không có học như vậy cha Bách sẽ không bao giờ tiếp xúc mới phải.
Nhưng cha Bách sau một lần được bạn bè giới thiệu rồi gặp gỡ ông ta, đã tỏ ra vô cùng sùng bái đối với tướng quân Hạ.
“Mặc dù là người thô kệch, nhưng vẫn là một kẻ nghĩa sĩ.” Lúc ấy cha Bách vuốt râu nói với Bách Dịch, “Bây giờ trong tay có súng, có cái nào không phải tranh danh đoạt lợi? Hạ tướng quân tuy là một lão thô thiển, không phải xuất thân đứng đắn, nhưng một lòng hướng về dân chúng nghèo khổ, người bạn như vậy, đáng để giao du.
Họ chịu thiệt thòi một chút, lại có thể cứu được vô số mạng sống của binh lính, cuộc mua bán này cũng là có lời.
Bách Dịch cảm thấy cha nghĩ cũng không sai, ít nhất tư tưởng giác ngộ của cha anh cũng cao.
Có thể đưa bốn đứa con ra nước ngoài, cho họ tiếp thu tư tưởng tân tiến, cũng sẵn lòng cầm tiền tài trợ cho tầng lớp tri thức, cha Bách cũng coi như là người đi tiên phong của thời đại.
Quả nhiên quà vừa mới đưa đến, điện thoại của Bạch nhị đã tới, chỉ đích danh để Bách Dịch đến nhận.
“Quà gửi đến có thích không?” Giọng Bạch nhị không nghe ra vui buồn, bình thản như thể chỉ đang hỏi về tiết trời ngày hôm nay.
Trái lại Bách Dịch thái độ rất tốt nói: “Người trong nhà đều rất thích.”
Bạch nhị: “Tôi là hỏi cậu có thích hay không.”
Bách Dịch: “Nhị gia, lời này trước tôi cũng đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.”
Nhưng Bạch nhị lại rất thức thời: “Vậy cậu đừng nói, buổi chiều tôi phái xe tới đón cậu, đoàn nhạc kịch nước ngoài, mặc dù nghe không hiểu, nhưng nhộn nhịp.”
Bạch nhị khi còn bé không được quan tâm, mời thầy về dạy kèm ở nhà cũng chỉ dạy Quốc học, vì vậy tiếng Anh của hắn cũng chỉ ở mức độ “Xin chào, Cảm ơn”, còn “Xin lỗi”, phỏng chừng Bạch nhị cũng chưa học đến.
Bốn giờ chiều, quả nhiên xe của nhà họ Bạch đến rồi, tài xế từng là lính, hiện giờ tận tâm làm việc cho Bạch nhị, ngoại trừ làm tài xế có lúc còn phụ trách việc an ninh. Có không ít người muốn cái mạng của Bạch nhị, cho nên người có thể làm việc lâu dài bên người Bạch nhị đều không phải là hạng người tầm thường.
Bách Dịch lên xe, tài xế ngồi ở ghế trước nói: “Chào cậu Bách, trong ly giữ nhiệt bên cạnh có nước nóng, nếu cậu có khát cứ uống trực tiếp là được, ly mới mua, sạch sẽ đó.”
Trên đường đến nhà hát kịch Bách Dịch cảm thấy nhàm chán, anh trò chuyện với tài xế giết thời gian.
“Trước đây tôi lái xe cho tiểu đoàn trưởng Chu.” Tài xế cười, bộc bạch: “Có điều tiểu đoàn trưởng Chu chạy rồi, mấy người lính như chúng tôi đây chẳng còn chỗ đi. Tuy nói khắp nơi đều có chiêu binh, nhưng ở Thượng Cảng này, làm lính ở đâu cũng không thể bền vững bằng làm việc dưới tay Nhị gia được.”
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Bách Dịch: “Vậy cũng không dễ dàng.”
Tài xế: “Cậu nói lời này, hiện giở kiếm ăn ở đâu cũng chẳng dễ dàng.”
Bách Dịch gật đầu: “Anh nói đúng.”
Tài xế còn nói rất nhiều: “Trước kia tôi cảm thấy mấy nhà giàu có sống thật nhàn hạ, sau này đi theo Nhị gia rồi, mới phát hiện ra nhà giàu cũng chẳng sướng là bao.”
Bây giờ nhà giàu có tiền chẳng còn mấy ai, đa số đều là tát sưng mặt giả làm người mập(1), có một đồng lại đòi tiêu ba đồng, nhiều cô cậu không chịu được cái khổ ấy, ra ngoài tìm tiền lẻ, kết quả tìm tới tìm lui lại tự đệm mình vào.
Mấy cô tiểu thư còn ổn, còn có lối thoát là lập gia đình.
Mấy cậu cứ dính vào bài bạc, hay là thuốc phiện, mắt thấy thế là tiêu tùng rồi.
Bách Dịch nhớ lại cậu em hai của mình, tuy rằng hơi hoang đàng, nhưng nhìn chúng so với mấy người dính vào cờ bạc hay thuốc phiện kia vẫn còn tốt hơn nhiều, đặc biệt là thuốc phiện. Mặc dù khắp cả nước đều cấm hút thuốc, nhưng cấm hoài cấm mãi, người có tiền cảm thấy mình có tiền, mình kham nổi, càng lún càng sâu, chưa nói đến tiền thì cũng đã phá hủy thân thể trước cả rồi.
Có rất nhiều nhà đã từng giàu có đến hôm nay lại sa cơ, nhưng vẫn không chấp nhận nổi hiện thực mình đã lỡ vận, vì vậy chuyện hoang đường gì họ cũng làm được. Nào là hai thiếu gia vung tay vung chân chỉ vì cướp một con hát, hay vì tranh một đóa hoa giao tiếp mà vung tiền như rác.
Nhà hát kịch ở trung tâm thành phố, không ít người đến xem nhạc kịch, đa phần đều xem không hiểu, dù sao người diễn ở đây cũng là người nước ngoài, ca từ lời thoại đều là tiếng Anh, như lời Bạch nhị nói, chính là xem sự nhộn nhịp.
Ngay cả diễn cái gì cũng chẳng ai hay.
Vở diễn tối nay Bách Dịch cũng chưa từng xem lần nào – ở thời hiện đại đúng là anh có đi xem mấy buổi hòa nhạc, nhưng chưa xem nhạc kịch bao giờ.
Anh cũng không biết nhiều, tiếng Anh có thể nghe hiểu đó nhưng bản thân anh lại chẳng có trình độ gì với âm nhạc, cũng không biết thường thức ra sao.
Tỉ như đi nghe một buổi hòa nhạc, anh cũng không cảm thấy hay hơn trên máy nghe nhạc.
Nói tóm lại, về phương diện này anh không có chút thường thức nào, cũng không thể nào tận hưởng, chẳng khác gì so với những người khác, đều đến để xem cho vui.
Cả nhà họ Bách chắc cũng chỉ có mỗi Mỹ Như là có thể thưởng thức.
Bách Dịch vừa xuống xe đã thấy Bạch nhị đứng ở bên đường. Bạch nhị khoác một chiếc áo bành tô đen, ở trong là bộ Âu phục, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, trời vừa tối là khiến người ta lạnh đến mức run lẩy bẩy. Tầng hai nhà hát kịch là nhà ăn kiểu Tây, họ đến sớm, hiển nhiên là định sau khi ăn tối xong mới đi nghe nhạc kịch.
“Sao chỉ mặc như vậy?” Bạch nhị cởi áo khoác, không để Bách Dịch kịp từ chối đã khoác lên vai anh.
Bách Dịch: “…”
Trông dáng vẻ hai chúng ta, nhìn phát là thấy ngay rốt cuộc ai mới cần cái áo khoác này đúng không?
Bach nhị: “Ba tháng trước cậu mới đến Thượng Cảng, chưa rõ thời tiết nơi đây, thời tiết này đến đêm sẽ rất lạnh.”
Bách Dịch: “Chỉ vài ba bước chân, đi vào trong rồi thì có lạnh mấy thì cũng không rét phát ốm được.”
Bách Dịch định cởi áo bành tô ra, lại bị Bạch nhị giữ tay lại.
Trong mắt Bạch nhị mang nét cười: “Thế này là sao? Quan tâm tôi ư?”
“Nếu cậu quan tâm tôi, không bằng bữa tối nay cậu cả mời khách nhé?”
Bách Dịch cũng không từ chối: “Điều này là hiển nhiên, làm phiền ngài tốn kém.”
Nhà hàng kiểu Tây trên tầng hai hiện giờ cũng không có nhiều người, bữa cơm Tây luôn đi liền với “tốn kém”, ăn một bữa tiêu hết mười mấy đại dương cũng là chuyện bình thường.
Đối với gia đình bình thường mà nói, mười mấy đại dương đủ để cho họ sống được một năm ấm no.
Dân chúng cũng bắt chước theo món Tây, giá rẻ hơn, hương vị cũng ổn, phần lớn học sinh đều đi các quán đó ăn chứ không đến các nhà hàng kiểu Tây chính thống.
Ở thế giới hiện đại Bách Dịch cũng không thích ăn cơm Tây, anh thích món ăn Trung anh làm hơn.
Mùi vị phong phú hơn, cũng tốt cho dạ dày hơn.
Phục vụ trong nhà hàng đều mặc áo sơ mi, ghi-lê và đi giày da, mỗi một người đều có dáng người dong dỏng, mặt mũi tuấn tú.
Bách Dịch với Bạch nhị ngồi một bàn cạnh cửa sổ, Bách Dịch gọi khai vị, món chính và món tráng miệng, Bách Dịch không có yêu cầu gì.
“Cậu cả ở nước ngoài thường ăn mấy thứ này nhỉ?” Bạch nhị bất ngờ hỏi một câu.
Bách Dịch lắc đầu: “Chủ yếu là ăn bánh mì, dù gì một thân một mình ra ngoài, vẫn phải tiết kiệm một chút.”
Bạch nhị: “Thật đáng tiếc.”
Bách Dịch hỏi: Đáng tiếc cái gì?”
Bạch nhị mỉm cười: “Nếu khi đó tôi đã biết cậu cả, chắc chắn sẽ không để cậu cả sống khổ như vậy.”
“Bạch nhị bất tài, bản lĩnh khác không có, chỉ là vẫn có chút tiền.”
Bách Dịch: “Cũng chẳng liên quan gì đến có bao nhiêu tiền, với bạn bè cũng ra ngoài học tập, dù cho hoàn cảnh gia đình có thế nào cũng đều là vừa học vừa làm, đi du học vốn là phải chịu khổ, nếu sung sướng, vậy chẳng phải đi ngược với mục đích ban đầu, cần gì phải xuất ngoại chứ? Ở trong nước cũng có thể hưởng thụ đấy thôi.”
Bạch nhị cắt một miếng biptêt: “Là tôi mạo muội, dẫu sao Bạch nhị tôi chưa từng ra nước ngoài, cũng không có bằng cấp, là một kẻ mù chữ.”
Bách Dịch: “Nhị gia có mời thầy về nhà, không phải đến trường học, tất nhiên không có văn bằng, cớ chăng lại lấy chuyện này ra đùa giỡn với tôi.”
Bạch nhị gia không tiếp tục đề cập đến chủ đề này nữa, chuyển đề tài: “Lô hàng kia đã chở đi rồi, cả một thuyền là Penicillin, giao dịch trên biển, người quay về có nói, người nhận hàng có vẻ là làm binh.”
Chuyện này không thể dối được, Bách Dịch cũng không có ý định lừa gạt. Từ lúc bắt đầu đưa một thuyền thuốc này ra Bạch nhị đã thành châu chấu trên một sợi dây(2), trừ phi Bạch nhị bán đứng họ. Có điều người như Bạch nhị, quen làm vua một cõi ở đất Thượng Cảng, tự kiêu tự đại, khả năng bán đứng họ rất là thấp.
Trước đó đã nói, trái lại Bạch nhị sẽ tìm được cách ứng đối.
“Lô thuốc kia là Hạ tướng quân cần.” Bách Dịch hạ giọng, “Ngoài người của Hạ tướng quân ra, bên phía Diệp tướng quân cũng cần dùng.”
Bạch nhị gia: “Hai người họ không phải theo Cộng… Xem ra lần này, phía lão Tưởng phải nhức đầu rồi.”
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Bách Dịch ngẩng đầu lên: “Nhị gia không giận tôi?”
Bạch nhị liếc anh, lại trưng ra cái vẻ phong tình dào dạt: “Tôi giận cậu cái gì, chẳng lẽ tôi sẽ cho rằng nhà họ Bách cậu cần lô thuốc này thật? Số lượng lớn như vậy, nhà cậu có dám cầm bán ra ngoài không?”
“Hơn nữa, tôi là một thương nhân, cái tôi bán là thuốc, không phải là vũ khí, cho dù có người muốn tìm tôi ra quân hỏi tội cũng chẳng có lý do gì cả, chẳng lẽ muốn trách tôi bán thuốc đi rồi?”
Bách Dịch cúi đầu, không khỏi thừa nhận, Bạch nhị có gương mặt rất chuẩn.
Bộ mặt này quả thật hiếm thấy, nếu như không phải sinh ra là cậu hai nhà họ Bạch thì hôm nay cậu hai Bạch hẳn đã biến mất từ lâu.
Có lúc mỹ mạo của một người cũng không thuộc về chính họ.
Bạch nhị: “Nhưng lần sau cậu cả nên nói thật với tôi.”
“Nếu tôi không biết chuyện, bị người tìm đến vậy tôi sẽ phát hỏa mất.”
“Tôi nghĩ, cậu cả cũng không muốn nhìn bộ dạng nổi giận của tôi.” Bạch nhị, “Khắp cả Thượng Cảng, chẳng ai muốn thấy.”
Bách Dịch nâng ly rượu lên: “Tôi bồi tội với Nhị gia.”
Bạch nhị cười một tiếng: “Lần này tôi không so đo với cậu, nếu còn có lần sau, chỉ sợ cũng không phải một ly rượu đơn giản như vậy.”
“Về phần họ Hạ, ông ta cũng nổi danh là lão cục cằn, cớ sao lại có quan hệ với thư hương môn đệ như nhà Bách cậu vậy?”
Bách Dịch ăn nốt miếng biptêt cuối cùng: “Cũng chỉ là duyên phận trùng hợp, cha tôi nói, mặc dù Hạ tướng quân là người thô lỗ, nhưng chính bởi xuất thân thấp hèn, mới nguyện ra mặt bảo vệ người nghèo, người ông ta giết, đều là mấy kẻ càn quấy một phương.”
Bạch nhị: “Không nghĩ tới, Bách lão tiên sinh lại có tấm lòng của một người hào hiệp.”
“Ông cụ còn như vậy, người trẻ tuổi như chúng ta cũng không thể lép vế.” Bạch nhị gõ ngón tay xuống bàn, “Không biết Hạ tướng quân còn quân tư hay không, chỗ tôi có một khoản, vốn là định đầu tư, có điều trước mắt cũng không có hạng mục gì hay. Nếu chuyển cho Hạ tướng quân, không biết có thể mang đến cho tôi bao nhiêu lợi nhuận.”
Bách Dịch cũng không hùa theo hắn: “Tôi xem là không có lợi nhuận gì, bên kia cũng nổi danh là nghèo khó.”
Thời điểm ban đầu bên ấy còn lấy công nhân làm chủ chốt, sau đó mới để nông dân làm chủ, và hiện nay vẫn là nông nhân làm chủ.
Không giống bên kia, dựa vào tầng lớp tinh anh, đều là người có tiền, không bao giờ thiếu tiền.
“Xem ra tôi phải làm từ thiện một lần rồi.” Bạch nhị thở dài, “Tôi sống đến tuổi này, cho đến bây giờ chỉ đi kiếm tiền, còn chưa bao giờ phát tiền ra ngoài cả, xem mặt mũi cậu cả, tôi lại muốn làm Tán Tài đồng tử(3) một lần.”
Bách Dịch: “Nhị gia nói đùa rồi, ngài như vậy thực sự không có liên quan gì đến đồng tử cả.”
Bạch nhị bật cười: “Sao lại không liên quan.”
Hắn cười vô cùng mập mờ, trong nháy mắt Bách Dịch lập tức hiểu ra, đồng tử này không phải là đồng tử kia.
*Đồng tử 童子: Chỉ bé trai nói chung. Ngoài ra còn có nghĩa là thanh niên còn zin 🙂
Bách Dịch: “…Nhị gia thật sự có lòng thảnh thơi, còn trêu đùa tôi như vậy.”
Bạch nhị: “Từ trước đến giờ tôi thủ thân như ngọc, nếu cậu cả theo tôi, nhất định sẽ không lỗ vốn.”
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
“Còn cậu cả, nghe nói nước ngoài cởi mở, có điều tôi cũng không để ý điều này, cậu cả đừng nói với tôi.”
Bản lĩnh tự biên tự diễn của người này lại lên một tầm cao mới, Bách Dịch không còn lời đến nói. Bách Dịch không cần phải trả tiền mặt, chỉ cần ghi vào sổ nhà họ Bách, đến lúc gọi người đến nhà họ Bách thanh toán là được, dù sao bây giờ Bách Dịch nhờ phúc Bạch nhị, danh tiếng ở Thượng Cảng chẳng kém chút nào.
Chỗ họ ngồi trong nhà hát là một phòng riêng, không cần phải chen chúc với người bên ngoài, lại ở vị trí cao, liếc mắt cái là xem bao quát hết được cả sân khấu.
Bạch nhị ngồi trên ghế salon, cầm ly rượu trong tay, phần nhiều thời gian hắn không động đến rượu ngoại, hắn thích rượu đế trong nước hơn. Bách Dịch thì lại không kén chọn, loại nào cũng được.
Nhạc kịch bắt đầu, Bách Dịch đã mơ màng buồn ngủ – lúc anh nghe hòa nhạc cũng là cái thói này, nghe một nửa lại ngủ một nửa.
Bạch nhị nhìn Bách Dịch không có chút tinh thần nào, mới hỏi: “Cậu cả mệt sao?”
Bách Dịch giơ tay che miệng, ngáp một cái: “Thực sự thì khả năng cảm thụ của tôi không cao.”
Bạch nhị: “Xem ra tôi với cậu cả có thêm một điểm giống nhau, thứ nhạc kịch này tôi cũng không thích, chẳng qua có nhiều người lại thích nó, dù sao phải tỏ ra theo đại chúng vậy mới biết thưởng thức hơn.”
“Cậu cả ở nước Nga học cái gì?” Bạch nhị hỏi.
Bách Dịch: “Nghiệp học chưa ra sao, phần lớn thời gian đều học tập ở khắp mọi nơi.”
Thật ra anh cũng đã sắp quên mình học cái gì rồi, mấy năm du học kia anh cũng chạy khắp nơi theo thầy, tham gia lớp học, nghe bài giảng, nghe nguyên nhân thắng lợi của Bolshevik.
Sớm biết vậy khi ở thế giới hiện đại hẳn anh nên nghiên cứu học tập lịch sử cận đại tử tế một chút.
Liên quan đến lịch sử cận đại anh không biết gì nhiều, chỉ biết một số sự kiện lịch sử nổi tiếng.
Bạch nhị: “Mấy năm qua thực ra tôi rất khổ cực.”
Không biết hắn thế nào lại bất ngờ nói về chuyện trước kia với Bách Dịch: “Người anh cả kia của tôi, tâm cao hơn trời, anh ta miễn cưỡng cũng coi là thần đồng, nhưng càng lớn lại càng vô dụng. Chỉ biết ba hoa khoác lác, chẳng giỏi làm ăn, sách cũng chỉ đọc nửa vời, dựa vào chút tâm tư ấy còn muốn làm ăn với quân phiệt.”
“Làm ăn không xong lại hiến mạng của mình, đã thế còn khiến nhà họ Bạch mất trắng hơn nửa sản nghiệp.”
Bạch nhị lắc đầu, nhưng rõ ràng không phải vì tiếc nuối: “Lúc ấy tôi cũng chuẩn bị ra tay rồi, kết quả bởi vì chuyện này mà mọi sự chuẩn bị trước đó đều đổ đi hết.”
“Hiện giờ có rất nhiều người cho rằng tôi hại chết anh trai.” Bạch nhị thở dài, “Anh ta mà chết trong tay tôi thật, điều này cũng có thể xem là khen ngợi.”
Lúc đó ăn nhỏ yếu cỡ nào, nếu thật là lấy nhỏ thắng lớn, giết chết anh của hắn, vậy cũng coi là công lao vĩ đại của hắn.
“Còn cha tôi.” Bạch nhị cười nói: “Ông ấy có lẽ cho rằng trong cái nhà này chỉ có anh cả là con của ông, có thể truyền thừa y bát. Vậy mà anh cả chết rồi ông lại thành một kẻ tàn phế, hàng ngày chỉ có thể nằm trên giường thở hổn hển. Ông ấy có hơn mười bà vợ bé, kết quả một tuần trước khi chết lại lấy thêm một bà.”
Cha của Bạch nhị nổi tiếng là người phong lưu, nhưng đồng thời cũng rất bạc tình. Ông có rất nhiều vợ bé, có thể sau khi gả vào nhà ông sẽ không bảo vệ được cho họ, vì vậy bà Bạch dùng mọi thủ đoạn dạy dỗ cái người ngoài cậu cả ra thì là cậu hai hắn đây. Vì lẽ đó nên mọi người cũng làm như không thấy.
Bao gồm cả cha hắn.
Ngay cả mẹ của Bạch nhị, sau khi sinh Bạch nhị ra cũng bà cả cho người sỉ nhục bán ra ngoài.
Lúc ấy ông Bạch tuy rằng chê bai gái quê không có văn hóa, không phải là một cô gái có sắc có tài, nhưng ông cũng yêu nhan sắc của bà. Sau khi phát hiện ra người vợ bé mình thích nhật bị bán đi, ông nổi điên nổi khùng, nhưng trận lôi đình đó qua đi, ông lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dù sao vợ chính của ông là người nhà họ Trần, lúc đó ngài Trần, cũng chính là anh trai của bà Bạch đang ở thời hô mưa gọi gió, cả Thượng Cảng đều phải nể mặt ông ta, vì vậy đối với vợ, ông Bạch cũng thường là nhắm một mắt mở một mắt.
Dẫu sao Bạch nhị ông cũng chưa từng dạy dỗ, đối với đứa con ốm yếu chỉ được dạy bảo ở nhà, ông Bạch hiển nhiên không gửi gắm hy vọng.
Bạch nhị còn nhớ cảnh ông Bạch nằm trên giường bệnh thoi thóp hơi tàn, bà Bạch bị hắn giam lỏng trong phòng.
Lúc ấy tất cả đều cho rằng nhà họ Bạch sẽ do bà Bạch làm chủ, kết quả lại là cậu hai tầm thường nhất nhà họ Bạch đứng lên.
Hắn giam lỏng bà Bạch, ông Bạch lại không rời khỏi giường, mấy cô cậu nhà họ Bạch không biết lúc nào lại răm rắp nghe theo lời hắn.
Toàn bộ nhà họ Bạch bất ngờ chung sức đồng lòng.
Nếu không phải là Bạch nhị, hiện tại nhà họ còn ở đây không cũng là một vấn đề.
Bạch nhị nhớ lại chuyện đã qua, thở than rằng: “Nếu anh cả tôi chết muộn hơn một chút thì tốt rồi, tôi không mong anh ta chết sớm hơn bất kỳ ai.”
“Anh ta chết, tôi sao có thể đánh bại một người chết chứ?”
“Cậu* đã làm được.” Bách Dịch vô thức nói, “Dù là khi Bạch lão tiên sinh còn sống, hai là thời Bạch đại gia vẫn còn, thể diện nhà họ Bạch đều không được như bây giờ.
* Trước đó Bách Dịch vẫn dùng từ này 您 (Ngài – xưng hô lịch sự), nhưng trong câu trên có vẻ Bách Dịch sốt sắng quá mà buột miệng gọi Bạch nhị là 你..
Bạch nhị: “Vậy cũng đúng.”
Bách Dịch: “Tôi có thể lỗ mãng hỏi một câu, cuối cùng Bạch thái thái ra sao?”
Liên quan tới bà Bạch tin đồn càng nhiều hơn, có người nói rằng đến giờ bà vẫn còn sống, còn bị nhốt trong nhà cũ nhà họ Bạch, có người lại rằng bà đã chết từ lâu, chẳng qua Bạch nhị lần lữa không phát tang, là so sợ nhà họ Trần tìm hắn gây sự.
Có điều theo như Bách Dịch thấy, coi như Bạch nhị không phát tang thì cũng chẳng phải do sợ nhà họ Trần.
Dù sao nhà họ Trần sa sút, nếu không ông Trần cũng sẽ không bay sang Mỹ, còn dẫn theo tất cả người nhà, nhìn phát biết ngay sẽ không có ý định quay về. Phỏng chừng là đắc tội đến ông lớn kia.
Bạch nhị: “Bà ấy à? Vẫn đang ở nhà cũ đó.”
“Bà ta luôn cho rằng anh cả tôi còn chưa chết, nói sống không thấy người chết không thấy xác, đó là do chưa chết.”
Bách Dịch thấy lạ nói: “Đại gia không thấy xác ư?”
Bạch nhị tươi cười ra mặt: “Dù sao cũng là bị phân thây ném xuống biển ở hải phận quốc tế, sao còn có xác được? Mà có còn, cũng chỉ lo đã vào bụng cá mập rồi.”
Bách Dịch: “…Nhị gia biết rõ thật đấy.”
Bạch nhị gật gù: “Dù gì người bắt cóc anh ta, lại đi thuê thuyền của tôi mà.”
Bạch nhị vẫn mỉm cười: “Nếu tôi biết họ thuê thuyền để bắt anh trai tôi, thì dù có thế nào tôi cũng sẽ không cho mượn, anh trai tôi như thế, để cho anh sống thêm mấy năm, cho anh biết bản thân vô dụng nhường nào, mới càng khiến anh ta đau khổ.”
Bách Dịch: “Xem ra Đại gia sống không tử tế cho lắm.”
Bạch nhị: “Anh ta trừ ngu xuẩn ra thì cũng không có tật xấu gì, nhưng là người nối nghiệp của nhà họ Bạch, ngu xuẩn chính là sai lầm lớn nhất.”
“Cậu nhìn đi, tôi thông minh hơn anh ta, có nhiều mánh khóe hơn, cũng càng kiên nhẫn hơn anh ta.” Hai tay Bạch nhị chống cằm, đôi mắt nheo lại, “Cho nên tôi sao có thể để anh ta có được nhà họ Bạch, mãi mãi đè trên đầu?”
“Tôi đây, từ trước đến giờ không thích ngước đầu nhìn người.”
“Tôi chỉ thích người khác ngẩng đầu nhìn tôi.”
Bạch nhị: “Ngoài kia người ta nói tôi lòng dạ hiểm ác, chẳng qua tôi chỉ lấy lại thứ nên thuộc về tôi, dùng thủ đoạn gì cũng không đáp lại xứng với bị nói là tàn nhẫn, cậu cả cảm thấy thế nào?”