Nhưng đối với quản gia mà nói, cảm giác này không hề dễ chịu.
Sự xuất hiện của Bách Dịch khiến ông lui xuống hạng hai bên cạnh Asa, nếu ông có thể chấp nhận sự thay đổi này, hai bên cũng có thể vô sự yên ổn với nhau.
Nhưng quản gia không muốn đàng hoàn lui xuống vị trí thứ hai, nhất là khi Bách Dịch nắm giữ sự vụ bên cạnh Asa càng ngày càng chặt chẽ.
Buổi tối ngày thứ Năm, quản gia dẫn về một người.
Bên ngoài thì nói là người hầu mới, nhưng chẳng ai mù cả, người quản gia dẫn về cũng giống như Bách Dịch, là một kẻ ở phân khu có mái tóc đen và con ngươi đen.
Hơn nữa, kẻ phân khu này trông còn xinh đẹp hơn cả Bách Dịch, nói thô tục thì, chính là nam sinh nữ tướng.
Vừa có nét nhu mì của phụ nữ, lại có sự anh tuấn của đàn ông.
Dáng vẻ của Bách Dịch là thuần nam tính, anh có khóe mắt hơi sắc, sống mũi cao và đôi môi mỏng, khi cười lên làm người ta cảm giác như gió xuân ấm áp, lúc không cười cũng không có vẻ xa cách ngàn dặm từ chối người ngoài.
Nhưng so với kẻ kia, lại kém hơn phần quyến rũ.
Đám người hầu bàn tán sôi nổi, nhưng kẻ mới tới có quản gia che chở, bọn họ cũng không dám tìm đối phương gây sự.
Thế nhưng chạy đến trước mặt Bách Dịch xun xoe thì vẫn được.
Vậy là trong lúc vô tình người hầu ở đây đã chia thành hai phe, một phe nghe quản gia như thiên lôi sai đâu đánh đó, cảm thấy dù Bách Dịch là hầu nam thiếp thì nói không chừng cũng sẽ có lúc nào đấy chọc giận Asa, sẽ chẳng được lâu dài. Một phe khác chính là những người hầu như Lily tình nguyện đi theo Bách Dịch, bọn họ cảm thấy quản gia già rồi, kém hơn người trẻ tuổi như Bách Dịch, huống chi Bách Dịch không chỉ là hầu nam thiếp thân của Asa, mà còn là tình nhân của ngài ấy.
Dù quản gia có nói nhiều làm nhiều đi nữa, cũng không thể bằng Bách Dịch thổi gió bên gối với Asa.
Còn có một vài người không dám nhúng chân mà ở phe trung lập và bên ba phải.
“Tên cũng giống với cậu.” Lily ngồi ăn hoa quả, cô ta nheo mắt thích thú, từ sau khi Bách Dịch làm người hầu thiếp thân cô có thể đến chỗ anh uống trà ngon thưởng thức hoa quả tươi, đây là những thứ mà trước kia cô tuyệt đối không được thưởng thức bao giờ, “Tên là Trâu Dịch.”
Bách Dịch cười nói: “Giống chỗ nào chứ.”
Lily: “Đều có hai chữ, đều có một âm Dịch, đều khó đọc.”
Bách Dịch bưng trà nóng cho Lily với mấy người hầu gái mà cô dẫn đến.
Mấy người hầu đó liên tục nói cám ơn, Lily nói, “Không cần phải khách khí với cậu ta đâu, chỗ cậu ta nhiều đồ tốt lắm, cái gì đức ngài cũng bằng lòng cho cậu ta.”
Đám người hầu đỏ mặt, một cô hầu gái trên mặt có tàn nhang mở lời: “Tôi nghe nói quản gia muốn phân cậu Trâu Dịch kia đến bên đức ngài.”
“Nghe nói tên ở phân khu đó tính tình cũng rất tốt.” Một nàng khác lại nhỏ giọng nói, “Cả thức ăn quản gia cho hắn cũng chia cho người khác.”
Lily khịt mũi coi thường: “Kiểu hào phóng này ai mà chẳng làm được.”
Lại có hầu gái mở miệng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Cậu Trâu Dịch đó chỉ cao một mét sáu.”
Mọi người rối rít bất ngờ: “Sao mà lùn thế?”
Cô hầu đó còn nói: “Nghe nói từ lâu trước kia, khi đức ngài vẫn còn là một đứa trẻ, có một người hầu thấp bé đã chăm sóc ngài rất lâu.”
Mọi người lại hỏi: “Người hầu đó đâu? Chắc chắn đức ngài sẽ không bạc đãi người đó.”
Cô hầu gái tỏ vẻ bí hiểm: “Tên lùn đó đã chết, mấy cô cũng không phát hiện ra à, đức ngài thường khoan dung hơn chút với những người có vóc dáng nhỏ con…”
Lily vội vàng nói: “Này có gì lạ, đức ngài chỉ là tiếc nuối không bù đắp được cho đối phương mà thôi, chẳng lẽ sẽ vì chuyện này mà yêu Trâu Dịch ư? Không thể nào!”
Cô hầu kia nhận thấy vẻ mặt Lily không tốt chút nào, cũng nói hùa theo: “Chắc chắn Trâu Dịch không thể bằng anh Bách được!”
Bách Dịch ngồi một bên nghe mà buồn cười, lại rót nước cho các cô, tránh để mấy cô nói chuyện mà khô giọng. Đôi với mấy chuyện ngồi lê đôi mách này anh cũng không hứng thú lắm, dù sao việc anh làm không phải là để Asa yêu anh, mà là không thể rời bỏ anh.
Hầu nam thiếp thân cũng chẳng khác thư ký là bao, một thư ký giỏi giang có thể khiến ông chủ dù là việc công hay tư cũng không thể rời anh được.
Về phần Trâu Dịch, anh không cảm thấy có sự uy hiếp, nếu như đối phương muốn làm người tình của Asa, vậy được thôi, anh cầm chắc có thể mang đối phương từ tay quản gia về bên cạnh mình.
Không ai có thể chống lại được lợi ích, nếu có thì đó chính là lợi ích chưa đủ nhiều.
Buổi tối khi Bách Dịch đang cởi quần áo cho Asa, quản gia lại gõ cửa phòng, Asa đứng bên giường, dưới ánh mắt tà xuống nhìn Bách Dịch đang cởi nút áo trước ngực cho mình, khi hắn nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không cất tiếng để đối phương đi vào, mà là sau khi Bách Dịch cởi áo khoác ra xong mới nhẹ giọng nói: “Để ông ta vào đi.”
Bách Dịch cúi đầu đi đến phía cửa và mở cánh cửa ra.
Trong tích tắc cánh cửa mở ra, ánh mắt Bách Dịch và quản gia giao nhau trong khoảng không, trên gương mặt hai người ai nấy cũng treo một nụ cười.
Chẳng qua nụ cười của Bách Dịch trông như người thắng cuộc, thành thạo điêu luyện.
Mà nụ cười của quản gia lại như kẻ thất bại, cắn răng nghiến lợi.
Bách Dịch: “Đức ngài gọi ông vào.”
Quản gia gật đầu: “Làm phiền rồi, Trâu Dịch, theo ta vào.”
Lúc này Bách Dịch mới nhìn thấy Trâu Dịch đứng phía sau quản gia, một người con trai thấp bé dễ bị ngó lơ. Cậu ta trông ưa nhìn, tuy thấp bé nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy trông tướng ngũ đoản(1), vì tỉ lệ cân xứng, thậm chí nhìn lướt qua còn sẽ cảm thấy chân dài.
Khoảnh khắc đối phương bước vào còn mỉm cười lấy lòng với anh.
Bách Dịch đóng cửa lại.
Hẳn đối phương không phải là cống phẩm năm nay, cũng hẳn là biết tình cảnh của mình.
Quản gia đã cung kính báo với Asa về hầu nam ông mới thuê.
Asa ngồi bên mạn giường, tuy hắn chỉ đang ngồi, nhưng cũng thể hiện ra khí thế từ trên cao nhìn xuống hết thảy, hắn ở nơi nào chính là vua nơi đó.
Quản gia báo cáo xong, lúc ngẩng đầu lên, ông ta thấy Asa hơi nhíu mày.
“Thưa ngài…” Trong lòng ông đang nổi trống.
Asa: “Hans, ông đã hầu hạ ta bao nhiêu năm rồi?”
Trán quản gia rịn mồ hôi, ông lại gập eo không dám đứng thẳng: “Mười hai năm, thưa ngài.”
Giọng điệu Asa đầy lạnh lẽo: “Mười hai năm, Arnold mất đã bao nhiêu năm?”
Quản gia không dám trả lời.
Asa: “Mười chín năm.”
Quản gia cắn chặt răng, vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng.
Asa: “Ông tìm cho ta một thứ thay thế ư.”
Asa vội vàng nói: “Thưa ngài… Tôi…”
Ông không nói ra được lý do nào.
Ông đúng thật là muốn lợi dụng Arnold, lợi dụng chàng trai thấp bé chết sớm nhưng lại khắc sâu trong lòng đức ngài kia.
Asa nhẹ giọng hỏi: “Ông đang nhục mạ ta, hay đang sỉ nhục anh ấy?”
Sau khi quản gia nghe những lời này, đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên đất, cũng may là sàn có trải thảm mềm, đầu gối sẽ không bị thương.
Asa giận dữ quát một tiếng: “Cút!”
Quản gia không dám trái lời, liền lăn một vòng chạy ra ngoài.
Chỉ có Trâu Dịch không biết bản thân phải làm gì, cậu ta vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng Asa cũng chẳng buồn liếc cậu ta.
Vẫn là Bách Dịch đi đến bên người đối phương, anh cúi đầu nói vào tai cậu: “Cậu cũng đi ra ngoài đi.”
Trâu Dịch lại không lùi bước, cậu ta biết tại sao mình phải tới nơi này, cũng biết nếu cậu ta bị quản gia trả về thì sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Vì vậy cậu ta ngẩng đầu, trong mắt như có ánh lệ, khuôn mặt lớn chừng bàn tay tái nhợt không chút huyết sắc, đôi môi dưới đỏ mọng bị chính cậu ta cắn in dấu răng.
“Thưa ngài.” Giọng của Trâu Dịch mang nét trong trẻo của thiếu niên.
Asa cũng chẳng liếc cậu ta một cái, hắn nhắm mắt: “Bách Dịch.”
Tựa như trong một giây Bách Dịch đã hiểu ý của hắn, anh bắt lấy cánh tay Trâu Dịch, mạnh mẽ lôi đối phương ra ngoài cửa.
Trâu Dịch không dám làm loạn, nhưng ánh mắt của hắn đầy van lơn nhìn Bách Dịch.
Lại chẳng lay chuyển được Bách Dịch vững tâm như sắt, mắt điếc tai ngơ.
Vì vậy ánh mắt khẩn cầu của Trâu Dịch sau khi bị lôi ra ngoài cửa đã biến thành ánh mắt phẫn hận.
Thể như hận không thể lột da tróc thịt Bách Dịch.
Bách Dịch đóng cửa lại.
Anh không quan tâm Trâu Dịch sẽ ra sao, thái độ của anh với Trâu Dịch, được quyết định bởi thái độ Asa đối với cậu ta.
“Có biết vì sao ta mua ngươi không?” Asa bất ngờ hỏi.
Bách Dịch cúi đầu, lặng yên không đáp, bởi anh hiểu rõ, bây giờ Asa không phải muốn tìm một người nói chuyển, hắn chỉ là muốn bày tỏ hết ra thôi. Là một hầu nam thiếp thân, bây giờ anh việc anh phải làm là vào vai một người biết lắng nghe.
Thanh âm của Asa có chút khàn khàn: “Nụ cười của ngươi giống như anh ấy vậy.”
Trong đầu Bách Dịch thầm nghĩ, hóa ra mình mới là kẻ thay thế.
Asa: “Đều giả tạo như nhau.”
Bách Dịch: “…”
Miễn cưỡng coi đây là lời khen vậy.
Asa nhớ lại năm đó, hắn đã quên mất vẻ ngoài của Arnold, nhưng nụ cười của anh lại vẫn luôn rạng ngời rực rỡ trong ký ức của hắn.
Lúc ấy hắn còn nghĩ, nếu hắn trở thành Thân vương, vậy hẳn Arnold sẽ lộ ra nụ cười thật lòng chứ?
Asa nhìn Bách Dịch cúi đầu không nói, hắn lạnh lùng ra lệnh: “Đến bên ta.”
Bách Dịch đi đến, đứng bên cạnh Asa.
Asa: “Nếu là ngươi, người ngươi luôn bảo vệ nhưng cuối cùng lại hại ngươi, ngươi sẽ hận hắn chứ?”
Đây là ác mộng Asa vĩnh viễn không thể thoát khỏi, tất cả những ác mộng lẫn những giấc mơ đẹp của hắn đều xoay quanh Arnold, nếu năm đó hắn có thể nín nhịn, có thể tiếp tục tích lũy lực lượng, không xuất hiện sớm trước mọi người, vậy có phải Arnold sẽ không chết hay không?
Người duy nhất không toan tính mà đối tốt với hắn, có phải sẽ có thể sống sót hay không?
Nhưng năm đó hắn chỉ mới tám tuổi, trí thông minh của hắn cũng chỉ có hạn.
Nhưng hắn không cách nào coi đó là lý do hy vọng Arnold tha thứ cho hắn.
Nhưng Bách Dịch lắc đầu, anh biết lúc này mình phải nói lời Asa muốn nghe, vì vậy anh ôn tồn nhỏ nhẹ nói: “Một người hiền lành thực sự sẽ không ham cầu người khác đáp lại, người đó làm chuyện tốt, có lẽ chỉ là vì muốn làm mà thôi.”
Asa ngước cằm lên, mắt nhìn về ngọn đèn treo trên đỉnh đầu, ngọn đèn này ở trong căn phòng này không hợp chút nào, đó là ngọn đèn treo năm đó Arnold bỏ ra nhiều tiền như vậy, là ngọn đèn rẻ tiền kém chất lượng như vậy.
“Người hiền lành…” Asa lặp lại câu này.
Arnold hiền lành ư?
Asa bỗng không thể nhớ nổi, trên mặt Arnold luôn treo nụ cười, bên môi luôn nói không sao cả.
Nhưng anh ấy có làm chuyện tốt gì ư?
Asa: “Đi tắm đi.”
Bách Dịch ngẩn ra, từ khi anh làm hầu nam thiếp thân thì không còn chung chăn chung gối với Asa nữa.
Hơn nữa nghe trong lời này của Asa có ý là…
Bách Dịch: “Vâng, thưa ngài.”
Nếu không phải là nhất định làm thế thân thì anh tình nguyện thay thế cho người cha chứ không hề muốn làm tình nhân.
Tay Bách Dịch nắm chặt thành quyền.
Bỗng nhiên anh nhớ đến Chương Lệ, tự dưng cảm giác thấy mọi thứ thuộc về Chương Lệ lại đáng quý như vậy.
Nhưng tình yêu của Chương Lệ đối với anh mà nói đã là thứ xa xỉ.
Có thể ngắm nhìn mà không thể với tới.