Mặc dù anh thường cảm thấy người khác đáng yêu, nếu người ta ngốc ngốc một chút ấy là ngây ngô đáng yêu, còn nếu hung dữ một chút vậy gọi là hư hỏng đến dễ thương.
Chỉ cần không mâu thuẫn với lợi ích của anh thì đều đáng yêu hết.
Nhưng sự đáng yêu của Chương Lệ lại khác với những người khác. Mỗi người đều giữ một trái tim chân thành, trong mắt trừ anh ra sẽ không có người nào khác, vậy sao có thể không dễ thương chứ?
Có nhiều người yêu thương anh, nhưng giống như Chương Lệ thì phỏng chừng chẳng có một ai.
Mọi người luôn bộn bề nhiều việc. Bận rộn mưu sinh, yêu đương vội vã, mong muốn hôm nay xác định chuyện tình ngày mai phát sinh quan hệ ngày kia kết hôn, rồi ngày sau sinh trẻ.
Đều giải quyết mọi chuyện ổn thỏa hết trong một lần. Việc tiêu tốn mấy năm theo đuổi người khác, hay nói chuyện yêu đương trong thời gian dài đều như là lông phượng sừng lân.
Mặc dù Bách Dịch chưa bao giờ nghĩ đến yêu đương, vậy mà giờ đây anh lại cảm thấy có lẽ yêu cũng không tệ lắm?
Anh chưa nói chuyện yêu đương với đàn ông, cũng chưa từng bàn chuyện tình ái với phụ nữ. Hiểu biết của anh với tình yêu chỉ dừng lại trong các bộ phim ảnh truyền hình.
Thi thoảng đi xem phim, xem xong sẽ đi ăn bữa tối dưới ánh nến và như thường lệ sẽ ôm ấp hôn môi.
Sau khi chấp nhận Chương Lệ, anh mới biết hóa ra yêu đương còn có dáng vẻ khác. Chương Lệ vụng về muốn chăm sóc anh, bộ dáng lấy lòng anh kia, một mặt khiến anh cảm thấy buồn cười, một mặt khác cũng không phải anh không rung động.
Hiện tại Chương Lệ đang thu dọn đồ đạc, hắn đã đặt xong vé máy bay, chuẩn bị đi ra đảo du lịch với Bách Dịch. Công ty mới đăng ký xong giấy phép, gần đây cũng không có chuyện gì, coi như đi du lịch thì cũng có thể làm việc từ xa, không có gì ảnh hưởng.
Bách Dịch nhìn gương mặt chăm chú của Chương Lệ khi đang gấp quần lót của hai người rồi chia ra bọc lại và xếp vào trong vali.
Lúc này Bách Dịch mới phát hiện, quần lót của Chương Lệ lớn hơn của mình một số.
Đây cũng không phải tín hiệu tốt gì.
Bách Dịch mới nhận ra, bọn họ phải đi du lịch.
Vậy có phải điều đó mang ý nghĩa, trong thời gian du lịch bọn họ sẽ phát sinh chuyện gì đó không?
Sắc mặt Bách Dịch rất phức tạp.
Nhưng Chương Lệ không biết xoắn xuýt trong lòng Bách Dịch, hắn chìm đắm trong sự vui sướng tràn ngập.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, thậm chí cũng nghĩ tới sau này họ già đi sẽ an dưỡng tuổi già ở nơi nào.
Mỗi một ngày trong mai sau, hắn với Bách Dịch sẽ đều kề bên nhau.
Trong mắt Bách Dịch chỉ biết một người là hắn. Và hắn sẽ luôn ở bên Bách Dịch, vì Bách Dịch mà chuẩn bị hết thảy, khiến Bách Dịch không thể rời bỏ hắn.
Thời gian còn nhiều, ngày tháng dài lâu, cho dù Bách Dịch vẫn không yêu hắn đủ nhiều thì cũng không liên quan.
“Mang ít quần áo thôi.” Bách Dịch nhìn Chương Lệ đã sắp mang cả tủ quần áo nhét vào rồi, cuối cùng không nhịn được mở miệng nhắc nhở, “Đến lúc ra bãi biển thì mặc quần bơi là nhiều mà.”
Tay Chương Lệ ngừng lại giữa không trung, hắn hơi nhíu mày, mắt nheo lại.
Quần bơi?
Trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh Bách Dịch mặc quần bơi.
Chương Lệ cắn chặt răng.
Không biết tại sao, chỉ một biểu cảm thôi mà Bách Dịch đã phát hiện ra Chương Lệ đang nghĩ gì. Anh thở dài nói: “Giờ đâu phải là thời cổ đại, mà dù là thời cổ đại thì anh nào có thể cửa lớn không ra cổng trong không bước.”
Chương Lệ mím môi quay đầu nói: “Em biết.”
Chỉ là hắn không thể dễ dàng tha thứ cho người khác thấy thân thể của Bách Dịch.
Hắn còn nhớ hồi ở khu tập thể, hắn hay nhìn Bách Dịch tập luyện, da Bách Dịch rất trắng, cơ bắp cũng săn chắc. Anh có cơ ngực tuyệt đẹp và cơ lưng rộng, khi giọt mồ hôi trên cơ thể anh trượt xuống, cho dù Bách Dịch không làm gì cả thì dục cảm cũng khiến người khác miệng khô lưỡi khô.
Chương Lệ cảm thấy Bách Dịch có thể hấp dẫn tất cả mọi người, không kể gái trai.
Nếu như có người không bị Bách Dịch hấp dẫn thì đó chắc chắn là người đấy mắt mù.
Có lẽ bản thân Bách Dịch cũng không có tự tin như vậy.
Chương Lệ đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, hắn tràn ngập mong chờ đối với chuyến du lịch của hai người. Hắn đã đặt khách sạn, hình ảnh biệt thự bên bờ biển đang lưu trong di động của hắn. Chương Lệ cũng dặn người báo cho phía nhà khách trang trí lại biệt thự mà hắn đã đặt. Vì hắn chi tiền hào phóng nên phía bên nhà khách hiển nhiên sẵn lòng.
Buổi tối ngày hôm ấy trước khi xuất phát, Bách Dịch đang cùng Chương Lệ xem phim, là một bộ phim điện ảnh hài hước mới ra, trong rạp phim tiếng cười vui không ngớt.
Chương Lệ nhân cơ hội trong rạp tối mờ mà nắm tay Bách Dịch.
Xung quanh đều là người nhưng không có ai để ý bọn họ, nhân vật chính trong phim cứ pha trò hết lần này đến lần khác, nỗ lực hết phấn đấu.
Chương Lệ quay đầu nhìn gò má Bách Dịch, mỗi một tấc trên người Bách Dịch đều hoàn mỹ trong mắt Chương Lệ.
Vì vậy dưới sự cám dỗ hoàn mỹ này, Chương Lệ nhích tới gần Bách Dịch rồi ấn lên mặt anh một nụ hôn nhẹ phớt.
Ngỡ như Bách Dịch sẽ không cảm nhận được nụ hôn này.
Cũng may nụ hôn này vừa chạm vào đã tách ra, không người phát hiện.
“Cậu làm gì thế?” Bách Dịch đè thấp giọng, ghé bên tai Chương Lệ hỏi.
Trong nháy mắt lúc Bách Dịch ghé tới Chương Lệ lại quay đầu, môi hai người chạm nhau.
Bách Dịch cảm thấy lo lắng trong không gian đầy người này, vì vậy trái tim anh bắt đầu gia tăng tốc độ, đây là lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác trái tim đập rộn. Màng nhĩ của anh tựa như nổ tung bởi tiếng tim đập, con tim của anh điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng Bách Dịch không biết nhịp tim anh đập nhanh như vậy là bởi vì hồi hộp khi hành động như vụng trộm ở trong đám đông, hay là vì nụ hôn nhanh và nhẹ của Chương Lệ.
Bách Dịch thấy thật khó mà tin nổi.
Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, vô luận là ở thế giới thực hay tại chính thế giới này, anh chưa hề biết rung động là như thế nào.
Anh từng thấy qua trong sách.
Vì lẽ đó anh đã nghĩ rằng mình không yêu Chương Lệ.
Yêu là ánh mắt mơ màng, hơi thở dồn dập, thân nhiệt tăng cao.
Yêu là không kiểm soát được nhịp tim, là hormone dopamine(1) được giải phóng.
Nhưng hiện tại Bách Dịch lại không thể xác định được.
Bởi vì trái tim anh quả thực đập càng lúc càng nhanh, trán cũng đã rịt mồ hôi.
Anh ở trong rạp phim mờ tối đầy người này ngửi thấy một hương thơm.
Một mùi hương thơm lạnh.
Giống như đóa hồng sinh trưởng trên cánh đồng băng giá.
Lần đầu tiên Bách Dịch đáp lại Chương Lệ, anh bắt lấy tay hắn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó anh cảm nhận được cơ thể Chương Lệ mạnh mẽ run lên. Nếu như nơi đây không phải rạp chiếu phim, không phải một nơi người khắp bốn phía, có lẽ cũng sẽ không có cảm giác như vậy.
Thời khắc tình yêu nảy sinh, chẳng ai ngờ tới nó sẽ đến nhanh như vậy, không cho người ta thời gian chuẩn bị.
Cũng không biết rằng nó sẽ đến mạnh mẽ như thế, khiến người ta ngay lập tức không còn manh giáp.
Bách Dịch ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn màn hình chiếu, nhân vật chính trải qua trăm cay ngàn đắng mà vẫn không thành công, hắn ta vẫn là một người thợ sửa lốp xe như trước, nhưng lại cũng không giống như ban đầu, hắn kết hôn với cô chủ tiệm tạp hóa bên cạnh rồi sinh con. Trên gương mặt hắn ta đã không còn thể hiện nhiệt huyết tham vọng nữa, mà nụ cười lại càng nhiều hơn.
Nhìn theo khía cạnh khác, cuộc sống của hắn ta cũng không phải thất bại.
Tình yêu là một mệnh đề vĩnh cửu, từ xưa đến nay có vô số người hát vang ca ngợi, không bao giờ lạc hậu.
Mình đã sa vào rồi.
Bách Dịch thầm nghĩ.
Nhưng anh rất bình tĩnh.
Anh sẽ rời khỏi nơi này và trở lại thế giới của mình, anh sẽ nói lời từ biệt với Chương Lệ. Vì vậy sự rung động ở thời khắc này sẽ trở thành nỗi đau khó tránh khỏi trong tương lai.
Bách Dịch cũng không quẫn bách, cho tới bây giờ anh luôn biết mình muốn cái gì. Ngày mai thuộc về ngày mai, nhưng hôm nay chính là hiện tại.
Trước hết thảy những băn khoăn đều bị anh quên lãng.
Sự rung động bí ẩn này có thể ẩn giấu, có thể bị lờ đi và quên mất.
Nhưng giờ phút này trái tim đang đập mãnh liệt kia không thể là giả được.
Bách Dịch đột nhiên hỏi bên tai Chương Lệ: “Ở nhà cậu có chuẩn bị đồ cần thiết không?”
Chương Lệ như phát ngốc, nháy mắt mặt hắn đỏ bừng, đỏ đến tận cổ, đỏ tận mang tai. Trong nhất thời hắn lại không mở nổi miệng, không thốt lên lời.
Nhưng Bách Dịch không chút ngại ngùng, ngón tay anh trong lòng bàn tay Chương Lệ khẽ động.
Mặt Chương Lệ càng đỏ hơn, vừa đúng lúc bộ phim kết thúc, đèn trong rạp sáng lên, gương mặt đỏ bừng kia của Chương Lệ xuất hiện trong tầm mắt Bách Dịch.
Anh cảm thấy Chương Lệ thật đáng yêu, đáng yêu giống như một trái táo, rất thích hợp để cắn một miếng khi đúng dịp.
Ở trong đám đông họ không dắt tay nhau, nhưng ánh mắt Chương Lệ luôn theo sát Bách Dịch.
Bây giờ Bách Dịch cũng không cảm thấy Chương Lệ dính người nữa, anh có một khát cầu mãnh liệt và cảm giác được cần đến.
Bọn họ đi siêu thị, mua được hai thứ để lát nữa cần dùng.
Bách Dịch chỉ biết là cần hai thứ này, dù sao anh cũng không hiểu rõ về mấy loại đồ cũng chưa từng nghĩ cần những thứ này.
Lúc Chương Lệ chọn bao dáng vẻ rất chững chạc, hắn chỉ hơi cau mày mím môi. Thậm chí ông chủ còn cho là hắn tới phá bĩnh, chờ đến khi hắn thanh toán ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương Lệ có chút hoang mang. Hắn không hiểu, tại sao xem xong một bộ phim thái độ của Bách Dịch lại thay đổi?
Đêm tối hai người đi dạo men theo bờ sông, gió đêm dịu nhẹ, làm lay động mái tóc của Bách Dịch đi ở phía trước, cũng lay động lòng Chương Lệ.
Giờ khắc này là điều mà Chương Lệ đã mong chờ hàng đêm trong suốt năm năm nay, hắn có thể sóng vai ở trên đường với Bách Dịch, ngủ chung một giường, ăn chung một bàn.
Chương Lệ đi sau Bách Dịch, nhẹ giọng hỏi: “Sau khi em rời đi, anh có nghĩ đến em không.”
Bách Dịch: “Có chứ, khi đó mọi người đều cho là cậu đi đào than rồi.”
Lúc đó công nhân mỏ than kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cũng rất nguy hiểm. Rất nhiều mỏ than mới mở ra không có các biện pháp an toàn, hoàn cảnh công việc của các công nhân là làm việc trong bóng tối, hầm có thể bị sập bất cứ lúc nào.
Nhưng công việc này yêu cầu với người lao động rất thấp, không cần trình độ học vấn, không cần kinh nghiệm làm việc, chỉ cần là một người đầy đủ tay chân là được.
Hơn nữa tiền lương không hề thấp.
Lúc ấy mặc dù Bách Dịch biết Chương Lệ sẽ không chết, nhưng cũng cảm thấy nếu Chương Lệ đi thật thì có khi nào Chương Lệ sẽ không trở lại nữa không.
Lần đầu tiên Chương Lệ nói tới chuyện vào thời điểm năm năm trước, hắn yên lặng một hồi rồi nói: “Em tìm một người bạn để họ giúp em trả nốt số nợ còn lại, em ký hợp đồng, đi Myanmar.”
“Mỗi ngày, từ lúc mở mắt ra đến khi chìm vào giấc ngủ, em luôn suy nghĩ.”
“Em nghĩ, em không thể ở Myanmar mãi được, không thể cả đời là một tên lao động khai thác đá, vì một công nhân khai thác đá không thể cho anh được bất cứ thứ gì.”
“Không thể hứa hẹn tương lai, cũng không có khả năng theo đuổi anh.”
“Anh cũng sẽ không yêu một tên công nhân khai thác.”
Chương Lệ cười tự giễu: “Cho nên em đi học kiểm nghiệm đá, kiểm lậu thế nào, mở rộng mối quan hệ ra sao, và làm gì để đẩy đá lên giá cao.”
Hắn trong suốt năm đó, thời gian ngủ mỗi ngày không quá năm tiếng đồng hồ, mỗi ngày đều làm việc với cường độ cao, cho dù là lao động nhập cư nhưng bọn họ chẳng có địa vị gì, thuộc tầng chót dưới cùng.
Đó là thế giới Bách Dịch chưa từng tiếp xúc, cũng là thế giới mà trước kia Chương Lệ chưa từng trải qua.
Tầng lớp mạnh yếu ở thế giới đó thực tế hơn, và tàn khốc hơn.
So với huyện Tuyên Dương nhỏ bé kia thì tàn khốc hơn nhiều.
Hắn nhất định phải đứng ở chỗ cao, vậy mới có được thứ hắn mong muốn.
Chương Lệ tiến lên phía trước hai bước, nắm lấy tay Bách Dịch.
— Hắn đã lấy được rồi.