Chương Lệ đứng trong phòng khách: “Có thể mở thông bức tường này, phía sau đặt dụng cụ thể thao, phòng ngủ hai gian là đủ rồi, một phòng ngủ chính, một phòng cho khách.”
Phòng ngủ chính rất rộng, có nhà vệ sinh và ban công, không gian rất lớn, một gian phòng ngủ chính còn rộng hơn một cái nhà nhỏ bình thường.
Bách Dịch rất hài lòng với căn hộ này, anh chẳng hề thích căn nhà đang ở chút nào, dù nội thất bên trong được sửa sang giống với căn phòng ở khu tập thể anh thuê năm năm trước.
Nhưng Bách Dịch cũng không phải là người hoài niệm, anh luôn hướng về phía trước, chưa bao giờ dừng bước quay lại nhìn phía sau.
“Được lắm.” Bách Dịch ngợi khen, “Tôi rất thích.”
Bây giờ Chương Lệ vẫn còn trong trạng thái vô cùng phấn khích, trái tim hắn đập rất nhanh không có dấu hiệu chậm lại.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy đau đớn.
Cuối cùng hắn cũng nếm được chút hương vị “hạnh phúc”.
Có thể “hạnh phúc” này người khác sẽ coi là nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng với Chương Lệ mà nói.
Tất cả những thứ này đều là những điều mà hắn sâu sắc khao khát mà chưa bao giờ lấy được.
Giọng Chương Lệ trầm thấp: “Sau này đây chính là nhà của chúng ta, anh muốn mua thêm cái gì cũng được, anh cần gì cũng có thể nói với em.”
“Anh muốn nuôi mèo hay nuôi chó cũng được.”
“Nếu anh thích có trẻ nhỏ, chúng ta cũng có thể đi nhận nuôi một đứa.”
Dường như hắn đã tính toán mọi phương diện, chỉ cần Bách Dịch thích là hắn có thể buông bỏ tất cả kiên trì để Bách Dịch được thoả mãn.
Bách Dịch: “Nuôi rùa đen đi.”
Bách Dịch nghiêm túc suy nghĩ rồi lại nói: “Rùa đen có thể sống rất lâu.”
Tất nhiên Chương Lệ không có ý kiến, nói chính xác thì giờ Bách Dịch có muốn lên trời hắn cũng sẽ nghĩ cách thực hiện.
Nhà còn cần sửa lại, tạm thời họ chưa thể dọn vào. Vừa vặn để đi du lịch, sau khi đi du lịch về là họ có thể chuyển vào ở rồi.
Lúc này trong đầu Chương Lệ đã phác họa ra kế hoạch xây dựng tương lai. Hắn nghĩ tới cuộc sống hoàn mỹ gần ngay trước mắt mà vô cùng phấn khởi, nhưng trong đó cũng mang nỗi bất an nồng đậm, hắn cảm thấy tất cả những điều này thật không chân thực.
Nhưng hiển nhiên Bách Dịch không phát hiện ra ưu tư của Chương Lệ, tính toán trong đầu anh bây giờ là Chương Võ.
Anh phải bảo đảm Chương Võ sẽ không chết trên tay Chương Lệ, bảo đảm cuối cùng Chương Lệ sẽ không biết thành một kẻ điên.
Đêm hôm ấy, Bách Dịch và Chương Lệ nằm trên cùng một giường, Chương Lệ khác với cái người quy củ trong quá khứ, đêm đó Chương Lệ nắm tay Bách Dịch mà ngủ.
Hắn sợ mình làm ra chuyện quá khích, sợ làm tổn thương Bách Dịch, sợ hơn là Bách Dịch hận hắn, sợ Bách Dịch đổi ý.
Vì vậy hắn muốn chế trụ khát vọng kịch liệt như muốn phun trào nên trước khi đi ngủ đã nắm lấy tay Bách Dịch.
Điều này với Bách Dịch mà nói cũng là một trải nghiệm mới lạ.
Bình thường anh bắt tay với người khác, đối tượng bắt tay loại nào cũng có.
Nói chuyện làm ăn cơ bản không thể tránh khỏi việc này.
Nhưng đây là lần đầu tiên Bách Dịch cảm thấy trái tim đập rộn lên, cũng là lần đầu tiên cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay của đối phương.
Bàn tay của Chương Lệ có đầy vết chai, cảm giác thô ráp, nhưng lại thật ấm áp, vô cùng ấm áp.
Nhiệt độ tăng dần, trong phòng có mở máy điều hòa, Bách Dịch cho rằng đêm nay mình sẽ khó chìm vào giấc ngủ, nhưng khi anh nhắm mắt lại cũng không cảm thấy khó ngủ lắm, cơn buồn ngủ dấy lên. Trong phòng ngoại trừ hơi thở của anh và Chương Lệ ra thì không có những tiếng động khác, an tĩnh thoải mái, rất nhanh anh đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Bách Dịch ngửi thấy một luồng hương, giống như có cái gì bị cháy. Anh ngồi dậy, cẩn thật hít một hơi, rốt cuộc ngửi ra đó là mùi cháo.
Nhưng là cháo cháy khét, còn không ngửi ra được hương gạo.
Chờ anh ra ngoài phòng khách, quả nhiên thấy Chương Lệ đang luống cuống tay chân ở trong phòng khách.
Chương Lệ chưa từng nấu cơm, trước kia phòng bếp ở khu tập thể hắn còn chưa dùng qua, Chương Võ cũng không để tâm chuyện ăn uống của hắn, tất nhiên cũng sẽ không cho hắn tiền mua thức ăn.
Lần đầu tiên hắn chính thức xuống bếp, tình cảnh có thể nói là vô cùng thê thảm, trong phòng bếp khói mịt mù, cháo trong nồi nấu đến khê, trứng tráng cháy đen.
Bởi vì tiếng động trong phòng bếp quá lớn, Chương Lệ cũng không nghe thấy tiếng bước chân của Bách Dịch.
Cho đến khi Bách Dịch kéo cửa phòng bếp ra.
Luồng khói dày đặc kia nháy mắt lan ra ngoài, Bách Dịch thiếu chút nữa bị hun đến chảy nước mắt.
Cũng không biết Chương Lệ sao có thể cắm rễ trong phòng kín mít thế này.
Chương Lệ vội vàng tắt bếp, ôm vai Bách Dịch rồi đóng cửa bếp lại, ngăn khói mù ở trong phòng bếp.
Hắn nhìn Bách Dịch bị hun đỏ cả mắt, đau lòng không thôi, vội vàng ôm lấy Bách Dịch đang nhắm mắt đi tới ghế sô pha, dẫn dắt Bách Dịch ngồi xuống, lại đi nhúng ướt khăn lông để Bách Dịch lau mắt.
“Cậu không mở máy hút mùi à?” Bách Dịch vừa dùng khăn lông chườm nóng vừa nói.
Chương Lệ sửng sốt, hỏi: “Phải mở ư?”
Bách Dịch cười: “Có khói sao cậu lại mặc kệ hả?”
Chương Lệ: “Em không biết, không quen.”
Nếu không biết mà cứ nấu, tất nhiên là cháy rồi.
Bách Dịch thở dài: “Việc nấu cơm vẫn cứ để cho anh là được rồi.”
Anh lại hỏi: “Sao lần trước không bị cháy?”
Chương Lệ: “Lần trước chỉ làm một đĩa dưa chuột, không cần nhiều nguyên liệu như vậy.”
Chương Lệ cũng không hiểu, hắn làm theo từng bước trong sách hướng dẫn, sao lại làm không tốt thế này chứ?
Hắn hy vọng Bách Dịch không phải làm bất cứ cái gì, mỗi ngày hưởng thụ cuộc sống, nếu không quả thực hắn không biết mình có thể làm cái gì cho Bách Dịch.
“Anh thích nấu nướng.” Bách Dịch không mong Chương Lệ để tâm vào chuyện vụn vặt, dẫu sao nếu như Chương Lệ nhất định phải nấu cơm thì bị tổn thương chỉ có dạ dày của anh.
Bách Dịch vô cùng dịu dàng săn sóc: “Đối với anh mà nói nấu nướng không phải chuyện phiền phức.”
Giọng Chương Lệ cực thấp: “Em chỉ muốn làm chút gì đó cho anh.”
Hắn cũng không có cảm giác an toàn, cho dù Bách Dịch nguyện ý cho hắn cơ hội, cho dù quan hệ của họ đã có sự nhảy vọt so với trước kia.
Nhưng hắn vẫn hoang mang bất an như cũ.
Bởi vì hắn luôn cho rằng, Bách Dịch trong lòng hắn là độc nhất vô nhị.
Mà hắn ở trong lòng Bách Dịch, lại không phải là không thể thay thế.
Bách Dịch không thiếu tiền, cũng không thiếu địa vị. Chỉ cần Bách Dịch sẵn lòng, bất cứ lúc nào anh cũng có thể tự gây dựng sự nghiệp.
Hắn không biết Bách Dịch thiếu cái gì, vì thế chỉ có thể dồn tâm tư vào mấy chuyện nhỏ nhặt, mong rằng Bách Dịch có thể thấy được điểm tốt của hắn.
Có thể vì ưu điểm của hắn mà không thể rời bỏ hắn.
“Bây giờ cậu cũng là người thành công rồi.” Bách Dịch vỗ vỗ vai Chương Lệ, giống như Chương Lệ vẫn là chàng thanh thiếu niên của năm năm trước, anh vẫn sắm vai anh trai tri kỷ. Bách Dịch dịu giọng động viên: “Cậu càng lên cao, càng có địa vị sẽ càng hấp dẫn người khác.”
“Mị lực của người đàn ông, luôn luôn là ở sự nghiệp, không cần lưu tâm vào mấy việc vặt.”
Bách Dịch nói ra miệng như thế, trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Một người đàn ông nếu như không ôm chí lớn, không biết hăm hở tiến lên, người cứ sống như thế quả thực không thể coi là một đời thành công.
Bách Dịch còn nhớ mình quyết định tự mở phòng làm việc, quyết định theo đuổi nghiệp thương, cũng là vì sân chơi này rất lớn, bậc thang khá cao.
Lớp lớp người trước ngã xuống người sau tiến lên, đều muốn thể hiện bản thân ở trên sân khấu này.
Khi con người còn sống, đều luôn cố gắng tìm kiếm sân khấu thể hiện của chính mình.
Giống như ve sầu kêu vang rả rích, như muốn nói với tất cả mọi người: “Hãy nhìn tôi.”
Chương Lệ được Bách Dịch khuyên nhủ cuối cùng cũng buông tha việc bếp núc, lần đầu tiên hắn phát hiện ra một lĩnh vực thật không yên tâm. Vì vậy một bụng không cam lòng nói: “Vậy thì thuê một dì giúp việc.”
Hắn lo lắng Bách Dịch mệt nhọc.
Bách Dịch cười nhẹ như không nhìn hắn: “Cậu đồng ý để cho người ta bước chân qua cửa?”
Mặc kệ Chương Lệ thể hiện sự quan tâm nhường nào, thì dục vọng chiếm hữu thời thời khắc khắc kia của hắn không có cách nào ẩn giấu.
Bách Dịch chưa từng tiếp xúc với người như thế, nhưng anh lại hiểu rõ loại người như vậy.
Vì anh cũng giống thế, anh đối với đồ vật của mình, đều có một lòng muốn chiếm hữu làm của riêng và cả dục vọng khống chế.
Chẳng qua là tình trạng không nghiêm trọng như Chương Lệ mà thôi.
Chương Lệ nhìn Bách Dịch.
Hắn cảm thấy mình bị Bách Dịch nhìn thấu, Bách Dịch nhìn thấy được sự thấp hèn của hắn, nhìn thấu tâm tư xấu xa không thể cho người khác thấy của hắn.
Nhưng biểu hiện của Bách Dịch rất bình tĩnh.
Anh vừa không chán ghét hắn, cũng không có sự xem thường.
Giống như tất cả những điều này đều là bình thường.
Chương Lệ hít sâu một hơi, hắn cảm giác trong lồng ngực mình có vật gì đó đang kịch liệt nóng lên và bành trướng, tựa như có thể nổ tung ngay lập tức, hắn không áp chế nổi, và cũng không muốn áp chế.
Vì thế thân thể Chương Lệ phản ứng nhanh hơn đại não mà làm ra một hành động.
Một tay của hắn nắm lấy bả vai Bách Dịch, một chân nửa quỳ bên chân Bách Dịch.
Hắn yêu anh như vậy, nguyện ý vì anh mà trả giá hết thảy, chỉ mong muốn nhận được một sự hồi đáp nhỏ nhoi.
Vì vậy hắn cúi đầu thành kính như một kẻ quỳ gối trước sự thiêng liêng, dịu dàng mà kiên định hôn xuống.
Trong khoảnh khắc hắn trao nụ hôn đó, mỗi một tế bào trong cơ thể như điên cuồng gào thét —— chiếm giữ lấy anh ấy!
Từ trong ra ngoài, hoàn toàn chiếm giữ lấy anh ấy!
Để anh ấy thuộc về mày, lưu lại dấu ấn trên người anh ấy!
Nhưng hắn khắc chế lại, tựa hồ hắn dùng hết tất cả lực tự chủ mới có thể kiềm chế ý niệm xa xỉ đang không ngừng bành trướng kia.
Cũng giống như Chương Lệ, Bách Dịch cũng đang cố gắng kiềm chế.
Có điều là anh đang cố gắng kìm mình không đẩy Chương Lệ ra.
Anh có thể cảm nhận được bờ môi nhiệt huyết, hơi thở nóng bỏng của Chương Lệ. Tất cả những thứ này khiến anh cảm thấy xa lạ, con người khi đối mặt với sự xa lạ, theo bản năng chính là phản ứng trốn tránh và cách xa.
Chương Lệ cắn lấy môi dưới của anh, rất nhẹ, lại rất triền miên.
Bách Dịch không nhắm mắt lại, đôi mắt vô thần nhìn Chương Lệ đang gần trong gang tấc.
Còn Chương Lệ nhắm chặt hai mắt, hắn không biết vẻ mặt lúc này của hắn có thể gọi là dữ tợn không, các múi cơ mặt xoắn xuýt.
Bách Dịch bị động bị hôn, anh có chút hoảng hốt, cũng có chút mờ mịt.
Tại sao Chương Lệ lại yêu anh như vậy?
Đến tột cùng anh đã làm nên chuyện gì để được yêu như thế?
Cuối cùng Bách Dịch vẫn đẩy Chương Lệ ra —— thật sự hắn hôn quá lâu!
Hơn nữa càng hôn càng mạnh bạo, đôi môi Bách Dịch cũng trở nên sưng đỏ ánh nước.
“Đau.” Lần đầu tiên giọng Bách Dịch có mang theo giận dữ.
Chương Lệ nhìn bờ môi Bách Dịch, hắn không hề hối hận khi thấy Bách Dịch nổi giận.
Tựa như người đi trong sa mạc khó khăn lắm mới thấy được ốc đảo, làm sao có thể chỉ trích người này không biết kiềm chế chứ?
Trái cổ Chương Lệ trượt lên xuống, giọng hắn khàn khàn, lộ rõ sự khó nhịn không cách nào nói rõ: “Lần sau em sẽ chú ý.”
Hắn vươn tay ra, say đắm mà dùng ngón cái mân mê bờ môi sưng đỏ của Bách Dịch.
Bách Dịch không phải là người cố chấp nổi nóng —— anh đã nuôi thành thói quen, sẽ không dễ dàng phát hỏa. Cho dù có tức thì cũng sẽ nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, áp chế lửa giận xuống.
Vì vậy anh nói chậm lại: “Anh cảm thấy lần sau cậu còn muốn như vậy thì có thể hỏi anh trước một câu.”
Ánh mắt Chương Lệ sáng rực.
Giống như sói đói nhìn thấy con mồi.
Hắn tiến sát Bách Dịch, môi dán vào vành tai anh, thì thầm ——
“Em có thể hôn anh không?”