Huống hồ xưởng thuốc còn bị thiêu rụi bởi hỏa hoạn.
Vốn Thiếu tá Yamamoto muốn phát giận lên đầu Bạch nhị – dù gì Bạch nhị cũng là thổ địa ở nơi này, coi như giết gà dọa khỉ, đến cả người lợi hại nhất bọn chúng cũng có thể trị thì những người khác còn không sợ chúng, không nghe theo chúng ư?
Nhưng lần này lại không dễ dàng như yêu cầu một nhà máy dược kia.
Yamamoto hoàn toàn không ngờ tới hắn ta còn chưa ra tay thì người Pháp, người Anh đã đến tìm hắn trước, họ tỏ ý Bạch tiên sinh là bạn tốt của họ, nếu Yamamoto tiên sinh chỉ muốn một nhà máy dược vậy Bạch tiên sinh cũng đã cho, còn nếu Yamamoto còn muốn nhiều hơn nữa vậy chắc chắn họ sẽ không ủng hộ.
Thật ra Yamamoto cũng không nể mặt đám người da trắng, hắn ta cảm thấy đám da trắng này chỉ có thể làm ra vẻ như vậy thôi! Hiện giờ quyền lên tiếng ở Thượng Cảng nằm trong tay ai còn chưa rõ hay sao?
Nhưng dẫu sao hắn ta cũng chỉ là thiếu tá, còn chưa phải là đại tá, sau khi báo lên cấp trên thì nhận được chỉ thị: “Không cần phải kiếm chuyện với Bạch nhị”.
Vì vậy Yamamoto chỉ đành đến nhà xin lỗi, bày tỏ trận hỏa hoạn ở xưởng thuốc là do tàn thuốc cháy bén lửa vào thùng bìa, lửa cháy mới lan rộng. Mặc dù là người làm ra nhưng đành coi là tai nạn bất ngờ, nào ai biết do ai vứt tàn thuốc chứ? Nhưng chắc chắn không phải cố ý, mà có là ai đi nữa thì người cũng đã chết rồi, họ không cần phải hục hặc với nhau rồi bực dọc.
Đắc tội người thì dễ mà lấy lòng người thì chẳng dễ chút nào, ngày đến cửa xin lỗi rốt cuộc Yamamoto cũng hiểu được điều này.
Bởi dù hắn ta có bày tỏ chân thành đến mức nào thì Bạch nhị ngồi đối diện hắn cũng chỉ trưng ra gương mặt lạnh lùng không mặn không nhạt.
“Tóm lại, xưởng thuốc đó không liên quan đến tôi.” Bạch nhị không nhịn được lên tiếng, “Dù có bị thiêu hay là nổ, với tôi thì đều như nhau cả, anh nói xin lỗi với tôi làm gì? Không cần thiết phải vậy đâu.”
Yamamoto còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng Bạch nhị chẳng chút khách khí mà ra lệnh đuổi khách.
Lúc rời khỏi tòa dinh thự, Yamamoto còn ngoái lại nhìn một cái.
Hắn ta nghĩ, hiện giờ người Pháp, người Anh còn ở đây, đợi đến khi bọn họ đi rồi, Bạch nhị chính là thịt cá, còn hắn ta sẽ là dao thớt.
Chỉ xem người Pháp với người Anh khi nào thì đi thôi.
Nghe ý của cấp trên có vẻ cũng chẳng lâu nữa, nhanh nhất là hai tháng, chậm nhất nửa năm.
Khóe miệng Yamamoto cong lên ý cười, tâm tình thoải mái ngồi lên xe hơi.
“Yamamoto là một tên tiểu nhân.” Bạch nhị ngồi dựa trên ghế sô pha nhìn Bách Dịch gọt táo cho hắn, ngón tay Bách Dịch thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, là một đôi bàn tay có thiên phú để đàn dương cầm, nhìn anh gọt táo thôi cũng là một việc hưởng thụ.
Bách Dịch không hiểu ý hắn, anh hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bạch nhị thở dài: “Nếu hắn ta là quân tử vậy thì dễ đối phó thôi, nhưng hắn là tiểu nhân thì phiền phức lắm.”
Mà Bạch nhị là một người tuyệt đối không cam lòng cúi đầu trước khó khăn, chẳng bao lâu hắn đã tìm được một biện pháp mới, hắn là dựng nhà xưởng mới, một xưởng sản xuất bít tất bằng vải sợi nylon. Nhà xưởng này hắn tặng cho một quan chức cấp cao trong nước, việc kinh doanh và sản xuất do Bạch nhị, vị quan chức kia chỉ cần ngồi ở nhà đếm tiền là được.
Khoản tiền này quả thực không nhỏ, hơn nữa cho dù có ở thời điểm không thu được tiền thì hàng tháng Bạch nhị vẫn gửi cho đối phương không ít tiền.
Đúng là không khiến hắn có thể nhận được lợi ích ngay lập tức mà còn phải chăm mối quan hệ này lâu dài, chờ nuôi bẵm đối phương, đồng vào không đuổi kịp đồng chi, đến lúc đó Bạch nhị cũng đạt được mục đích.
Tiền tài thu ngoài, khi mới có người ta sẽ nghĩ có thì tốt, mà không có thì cũng chỉ thấy hơi đáng tiếc.
Nhưng thời gian lâu dài, cái khoản không có chủ ý đó sẽ được coi là tài sản riêng của họ, kẻ nào muốn lấy sẽ chẳng khác nào xả một miếng thịt trên người họ đi.
Chỉ khi ràng buộc lợi ích với nhau, lúc ấy Bạch nhị mới có thể yên tâm.
Thượng Cảng vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng bất kỳ ai cũng nhìn ra được, tiếng ca múa hiện giờ hay thậm chí là những âm thanh huyên náo hơn nữa đều chỉ đang che đậy những đợt sóng lớn âm thầm dâng lên. Kinh thành nhiều lần phái người tới muốn mời đám Yamamoto rời khỏi Thượng Cảng, tiếc rằng cơm dù đã ăn rượu dù đã uống nhưng bên phía Yamamoto vẫn không chịu nhả miệng, họ đến với một sứ mệnh tối cao, giờ họ đã đạt được mục tiêu vậy ý chí của họ sẽ không thay đổi.
Bách Dịch cũng có về thăm nhà họ Bách mấy lần. ông Bách thực lòng rất vui vì tống được thằng hai đi, thằng con thứ chỉ giỏi gây chuyện hiện giờ không còn ở nhà đúng là khiến ông có thể thở phào nhẹ nhõm, dù sao ông cũng phải có mặt mũi của người làm cha, tuy rằng cũng chỉ có hạn thôi. Ông sống đến tuổi này rồi cũng hiểu rõ giá trị của mình.
“Thật may nhà ta còn có con.” Nói tới đây ông Bách hởi lòng lắm, ông cũng hay thư từ qua lại với mấy người bạn già, lời than trách nhiều nhất chính là con cái trong nhà, quanh năm suốt tháng không thấy ở nhà, đã thế lại đều sinh ra mấy cái thói ham thú quái gở.
Chẳng hạn như có một cậu yêu một bộ xương – là mô hình cơ thể người ở trường học, hơn nữa cậu ta còn cương quyết muốn mang mô hình về nhà, nếu không là chẳng chịu ăn chịu uống.
Còn có cậu đem lòng thích một phụ bếp trong nhà ăn của trường, cũng chỉ vì bánh do người ta làm ăn ngon nhất.
Tất cả mấy chuyện như này cũng chẳng có ít.
Ông Bách cũng nói tình hình chính trị hiện nay ông cảm thấy Bạch nhị rất có bản lĩnh, đắc tôi người Nhật bản mà vẫn chống đỡ được, chẳng phải cái kẻ Yamamoto kia cũng không dám động đến hắn hay sao? Nhưng ông Bách cũng nhanh chóng đưa ra được điểm mấu chốt: “Đợi đến khi người hai nước Anh, Pháp rút đi vậy cậu ta sẽ ra sao? Ta xem con vẫn nên khuyên cậu ta rời Thượng Cảng sớm đi.”
Bách Dịch bỗng lên tiếng: “Cha, con muốn xây nhà xưởng.”
Ông Bách thấy lạ hỏi: “Xây xưởng gì chứ? Không phải ta đã nói với con đừng nghĩ đến chuyện buôn bán sao?”
Bách Dịch: “Làm xưởng cũng là chuyện buôn bán ạ?”
Ông Bách phùng mang trợn mắt: “Sao lại không tính? Đều phải nghĩ đến nguyên vật liệu rồi công nhân, cũng là phải buôn bán kiếm tiền cả!”
Bách Dịch: “Cha à, trước kia cha nói đến chuyện cứu quốc với chúng con, khi đó con không hiểu gì, nhưng cũng cho rằng bằng vào việc đọc sách không thể cứu được nước, con lại không muốn tham gia vào chính trị, nó quá phức tạp, lòng người hiểm ác, con tiếc mạng mình lắm, ít nhất mạng của con không thể mang ra tranh đấu với người ta được.”
“Cho nên cách duy nhất con có thể nghĩ ra để cứu nước chỉ có thể là xây dựng nhà xưởng.”
Ông Bách không hiểu suy nghĩ đó lắm, nhưng ông biết cứu nước bằng công thương nghiệp, đúng là – chưa bao giờ thành công.
Hoặc sẽ bị xí nghiệp phương Tây thâu tóm, hoặc là thất bại, hoặc có thể bị người nước ngoài chiếm đoạt, tóm lại trên một vùng rộng lớn này các phân xưởng của Bạch nhị đã chiếm quá nửa, còn những nhà xưởng khác cộng lại sản phẩm có thể sản xuất còn rất hạn chế.
Điểm quan trọng nhất là đều không phải thứ gì tốt khó sản xuất.
Ngay cả xưởng chế thuốc của Bạch nhị, đây là xưởng dược duy nhất trong nước có thể sản xuất penicillin cũng đã chẳng còn.
Phương Tây có thể mang hàng hóa qua đây bán chứ không bao giờ mang máy móc sang bán được, họ càng không hỗ trợ đào tạo nhân viên chuyên nghiệp.
Họ không có đường mua lại muốn cạnh tranh với nước ngoài, lâu dần, tất nhiên sẽ chẳng còn phân xưởng, nhà máy.
Đương nhiên, mở nhà máy không phải là chuyện dễ dàng như thế, anh cần tìm một nơi không thuộc bất kỳ thế lực lớn nào, sau đó quây lấy một mảnh đất để dựng, trừ công nhân ra còn phải nuôi rất nhiều bảo kê, mua sắm thiết bị, tìm kiếm kỹ thuật hỗ trợ, giai đoạn đầu sẽ phải đầu tư một khoản với mức giá trên trời mà nhà họ Bách không thể nào kham nổi.
Nhưng Bách Dịch lại không lo điều đó, khi anh chưa biết Bạch nhị là Chương Lệ, Bạch nhị có tặng dù chút quà nhỏ anh cũng không muốn nhận.
Nhưng giờ đã biết Bạch nhị là Chương Lệ rồi, anh nhận tiền hay quà của Bạch nhị cũng chẳng thấy lương tâm bất an, anh trả lại được số tiền này, đồng thời bằng lòng chịu nợ phần ân tình này.
Ông Bách ngẫm nghĩ, nguyên nhân ông phản đối nghiệp thương thật ra rất đơn giản, lại không giống với những suy đoán của người ngoài.
Ông biết con với vợ đều nghĩ ông đọc sách đến lú lẫn, cảm thấy thương nhân nặng mùi tiền, nhưng thực ra nguyên nhân chân chính chỉ có ông biết.
…Hồi ông còn chưa kết hôn vẫn còn là một cậu thiếu gia, cũng đã từng nghĩ tới chuyện làm ăn.
Dù sao khi đó các cửa hàng khắp nửa thành đều là của nhà họ Bách, nhưng ông làm gì cũng thua lỗ, song bởi ông là con trai độc đinh, trong nhà cũng không tiện đả kích, chỉ đành mặc cho ông phát triển, cuối cùng gia nghiệp hơn nửa thành kết quả chỉ còn lại hai con phố nhà họ Bách.
Từ đó về sau ông Bách quyết chỉ bỏ thương theo văn.
Sau này bà Bách vào cửa, việc làm ăn trái lại có khởi sắc phát triển trong tay bà, ít nhất không hỏng bét như lúc ông Bách quản lý.
Vì vậy ông Bách cũng yên lòng an trí là người giới trí thức, có lúc còn dựa vào chữ nghĩa mà nhận tiền nhuận bút.
Đồng thời cũng kiên định cho rằng con trai sẽ giống mình, cũng không thể làm ăn buôn bán, nhưng nếu nói thẳng là cảm thấy họ chắc chắn sẽ lỗ vốn thì khó nghe quá, nên mới đưa ra lý do kia, rằng việc buôn rẻ rúng, chỉ có thế này mới bưng bít lại.
Nhưng hiện giờ, con trai cả hiểu chuyện nhất lại nói muốn mở xưởng, hơn nữa còn là vì mục đích cứu quốc thông qua công thương nghiệp, ông Bách cũng lung lay rồi.
Ông hỏi: “Con kiếm máy móc ở đâu? Kỹ thuật ở đâu?”
Bách Dịch cũng thật lòng thưa: “Con với Nhị gia quan hệ rất tốt, cậu ấy sẽ giúp sức, huống hồ bây giờ tình hình Thượng Cảng thế này, có lẽ chẳng bao lâu nữa Nhị gia cũng phải đi thôi.”
Ông Bách yên lòng, ông thấy Bạch nhị là một người giỏi làm ăn, dù con trai có tự thân thì cũng sẽ không thua lỗ quá nhiều.
“Vậy là được.” Ông Bách phất tay, “Chuyện người trẻ các con không cần phải bàn với cha.”
Bách Dịch nói tiếp: “Con muốn để nhà mình đến Trùng Khánh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này con cũng sẽ đến Trùng Khánh thôi.”
Tốt nhất nên mua nhà ở trên núi, xong rồi đào hầm trú ẩn.”
Ông Bách thấy lạ hỏi: “Đào hầm trú ẩn làm gì?”
Bách Dịch không tiện nói rõ, chỉ thuận miệng nói: “Nhị gia nói với con như vậy.”
Bạch nhị quan hệ rộng, giao thiệp nhiều, tin tức cũng biết nhiều cũng là bình thường, ông Bách không hỏi thêm nữa nhưng ông vẫn không nỡ rời Thượng Cảng. Khó khăn lắm ông mới quen với nơi đây, một người đã luống tuổi vẫn luôn rày đây mai đó, chuyển đến vùng mới lại phải làm quen với thành thị mới, với những con người mới, quả thật rất mệt mỏi.
Bách Dịch cũng nhận ra, dù là chuyện gì chỉ cần đẩy lên đầu Bạch nhị thì chắc chắn sẽ không có ai đi đào sâu gốc rễ với anh, như thể Bạch nhị chính là chứng nhận miễn kiểm.
Đến đêm nằm ở trên giường, Bách Dịch nói ra phát hiện này cho Bạch nhị nghe.
Nhưng lòng Bạch nhị không đặt ở lời Bách Dịch nói, hắn đang ngồi khóa trên người Bách Dịch, chuẩn bị một vài món khai vị trước khi đánh chén một bữa tiệc lớn.
Dù sao hắn cũng không phải là hòa thượng, cứ kìm nén như vậy thật sự là không tốt lắm!
“Cậu có nghe không đấy?”Bách Dịch kéo cổ tay Bạch nhị.
Bạch nhị vô cùng chiếu lệ: “Nghe chứ!”
“Ôi! Cậu đừng động!”
Qua rất lâu mới có một tiếng “Ừm…” thật dài.