- Kiếm ai cơ chứ, hôm nay Hải Phong di dự cuộc họp quan trọng của trường rồi_Minh Hà
- Qua đây có chuyện gì_nó
- Lần này tỷ tỷ đây không muốn dùng vũ lực, yêu cầu cô em tránh xa khỏi Hải Phong_Minh Hà
- Nếu tôi không làm vậy thì sao_nó
- Thì chuyện này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu_Minh Hà
- Bọn muội, mau xử đẹp nhỏ này đi, xử lí nhanh gọn thôi, nhìn em ấy yếu ớt quá sợ không chịu nổi_Minh Hà kiêu khích nó
[Đang bực mình mà bọn điên này cứ diễn hài trước mặt là sao nhỉ….?]
- Mau cút ra khỏi lớp_hắn không nói không rằng ra đứng trước mặt làm bình phong cho nó
- Hải Đức…tôi không muốn làm gì gây tổn hại đến cậu nên vui lòng tránh ra một bên dùm_Minh Hà
- Nếu không thì sao_hắn
Reng….._tiếng chuông vào lớp khiến Minh Hà tức điên, nếu hắn không xen vào thì coi như Hải Phương đã bị đập nhừ tử rồi
- Cậu có sao không_hắn nhẹ nhàng quay người lại hỏi nó
- K…không…sao_nó ấp úng
Hắn muốn xác thực lại sợ dây chuyền trên cổ nó
- Cái đó…ở đâu mà cậu có vậy_hắn
- Là ba tớ tặng đó_mắt nó sáng rực lên khi nhắc tới sợi dây chuyền
Hắn sững người…cặp dây chuyền này là ba nó tặng cho hai đứa khi còn năm tuổi
- Vậy…cậu tên gì_hắn
Nó bật cười, không hiểu hắn ngu hay giả ngu nữa
- Hải Phương…Trần Hải Phương_nó
- Trần Hải Phương chứ không phải Trần Hương Thảo à_hắn bán tin bán nghi
- Không phải đâu, chắc cậu nhầm tớ với ai rồi_nó dùng khả năng diễn xuất bẩm sinh của mình để nói dối trước mặt hắn
Ngoài cửa, Mĩ Vân í ới gọi lớn
- Hải Phương, xuống canteen đi_Mĩ Vân
- Giờ tớ phải đi rồi_nó quay sang nói với hắn
- Cậu đi đi, xin lỗi vì đã hiểu lầm_hắn
- Không có gì_nó chạy ra cửa khoác tay Mĩ Vân xuống canteen
[Người đó…chắc chắn là Hương Thảo mà….sao cậu ấy lại nói là Hải Phương…còn không nhận ra mình là ai nữa chứ…]
Sau khi biết chuyện, anh nó kéo tay nó đi sang lớp 11K, làm ầm ĩ một trận
- Tôi đã thả lỏng cho cậu hai bữa rồi…như vậy vẫn chưa đủ sao.Cậu nên tỉnh táo một chút đi_anh nó dằn mặt Minh Hà
- Cậu mới là người nên tỉnh táo đó, cậu đã ăn bùa mê thuốc lú gì của cô ta rồi_Minh Hà trợn mắt nhìn nó
- Không liên quan đến Minh Hà cậu, sau này cậu còn dám đụng đến Hải Phương, tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị của địa ngục trần gian_anh nó
- Cậu...cậu…_Minh Hà
- Tôi mà còn thấy chuyện này tái diễn thêm một lần nào nữa, tôi sẽ không nể mặt gia đình cậu mà nhịn đâu_anh nó
Không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng, nó níu tay áo anh nó
- Anh à, về thôi_nó
[Cái gì vậy trời, “anh” cơ à, coi bộ quan hệ của hai người này không phải là bạn bè bình thường mà giống như lời đồn đại rồi…Minh Hà nghĩ thầm]
Anh nó thấy nó không thoải mái, quăng thêm một câu rồi dẫn nó về
- Cậu nhớ lời tôi nói đấy, Phan Minh Hà_anh nó
Học sinh bu quanh cuộc nói chuyện nhanh chóng tản dần theo bóng của hai anh em nó
Tối về nhà, nó cứ suy nghĩ về câu hỏi của hắn.Ngoài anh nó ra, không ai biết tên thật của nó cả, đến cả Mĩ Vân nó còn chưa tiết lộ sao hắn lại biết cơ chứ???
- Xuống ăn cơm_anh nó nói vọng vào cửa
Trong bữa cơm, người nó thì ngồi đây nhưng hồn thì đã bỏ đi đâu
- Hôm nay còn có chuyện gì nữa à_anh nó
- Anh à, nhà mình có quan hệ gì với Hoàng Đức không vậy_nó
- Sao em lại hỏi vậy_anh nó
- Cậu ấy biết tên thật của em, hình như vậy, em đoán thế_anh nó
- Đúng là có quan hệ, nhưng từ từ em sẽ biết thôi.Không nên gắng sức, sẽ ảnh hưởng không tốt tới hệ thần kinh_anh nó
Keng….keng….keng_chiếc chuông gió treo ngoài cửa chính bị cơn gió vô tình làm cho kêu xào xạc khắp một góc…..!