- Dậy đi…dậy đi…_Mĩ Vân gọi nó dậy
- Yên cho tao ngủ trưa_nó
- Ngủ trưa cái đầu mày…giờ mày dậy ăn tối là được rồi đấy con ạ!_Mĩ Vân trợn mắt
- Mày ra trước đi…_nó
- Rồi rồi, tao ra trước…mày đừng có ngủ nữa đó_Mĩ Vân ra ngoài, đóng nhẹ cửa phòng
Trong phòng, Minh Hà cũng chuẩn bị ra ngoài
[Ước gì mày cứ ngủ luôn thì tốt quá_Minh Hà nghĩ thầm]
- Chúng ta ra ngoài thôi Minh Hà_giọng nữ của người bên cạnh khiến Minh Hà giật mình
- À…ừ đi thôi_Minh Hà dùng con mắt phát ra tia lửa điện nhìn nó
Một lát sau nó cũng mò đầu dậy, vớ đại bộ đồ ra bãi biển
- Tao với mày xuống tắm biển đi_Mĩ Vân rủ rê
- Ừ cũng được đó…dạo này nóng gần chết hà_nó
- Nhưng mày đeo sợi dây đó xuống nước có sao không đấy_Mĩ Vân nhìn vào chiếc dây chuyền của nó
Nó rất hiếm khi rời sợi dây chuyền, chỉ khi cấp bách lắm lắm lắm mới cởi ra thôi.Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, nó tháo ra rồi cất cẩn thận vào túi áo khoác để cạnh ghế của anh nó
- Thà rời nó một lúc còn hơn đánh rơi xuống dưới biển_nó tự lẩm bẩm một mình
Hắn ngồi cạnh đó, phát hiện thấy toàn bộ sự việc.Tranh thủ lúc nó còn mải nô đùa với Mĩ Vân, hắn lén lấy sợi dây chuyền trong túi áo khoác, đi đến một góc biển ít người qua lại
Hắn tháo dây chuyền đeo trên cổ của mình ra, dùng dây chuyền hình ổ khóa của nó mở dây chuyền của hắn ra
Tạch…mặt dây chuyền của hắn được nhẹ nhàng tách ra…bên trong là hình ảnh hồi nhỏ của hai đứa.Hắn đang bí xị một góc vì nhớ mẹ…còn nó cười toe toét tranh thủ seo phi dìm hàng hắn.Trong lúc đặt làm sợi dây chuyền, ba hắn đã dùng chính bức ảnh huyền thoại đó để bỏ vào mặt dây chuyền của hắn…hòng gợi lại cho hai đứa khoảnh khắc nhớ đời
Tiếng sóng vỗ rì rì vào bờ khiến hắn tỉnh người…đóng nhẹ mặt dây chuyền lại rồi quay lại chỗ cũ, cất lại dây chuyền của nó cẩn thận như chưa có chuyện gì xảy ra
- Biển mát quá mày ha_Mĩ Vân tươi cười nhìn nó, nó mỉm cười nhìn lại, vớ chiếc áo khoác quen thuộc rồi đi thay đồ
- Thay đồ lẹ không kiểu cảm bây giờ_nó hối Vân
Bữa ăn tối rôm rả kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ cũng đã kết thúc, mọi người đều vào khách sạn hết, chỉ còn mình nó ở ngoài hít khí trời…vì nó vốn rất thích biển mà
Nó đi dạo men theo đường bờ biển…đằng sau là một người còn trai lẳng lặng theo sau….dùng con mắt thương nhớ da diết để nhìn nó…mặc dù chỉ là từ đằng sau
Hắn mở miệng cất tiếng
- Trần…Hương…Thảo…_hắn kẽ gọi
Nó đứng ở khoảng cách không xa nên có thể nghe rõ và biết chắc đó là giọng của hắn…một giọng nói rất quen thuộc nhưng nó vẫn không thể nhớ đó là ai
- Trần…Hương…Thảo…_hắn lại gọi tiếp, lần này to và rõ ràng hơn
Nó quay người lại…hắn bất giác chạy lại ôm chầm lấy nó
- Hương Thảo, cậu ở đâu mà giờ mới về….tớ nhớ cậu lắm…_hơi thở ấm áp của hắn phả vào vai nó
- Cái gì vậy…_nó dùng hết sức đẩy người hắn ra khỏi người nó, nó càng đẩy hắn lại càng ôm chặt hơn
Nó thở dài, thả lỏng người đế hắn ôm, một lúc sau hắn mới chịu buông ra
- Cậu có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không_nó
- Tớ nhớ cậu_hắn
- Cậu bảo nhớ ai cơ?_nó
- Nhớ cậu, Trần Hương Thảo_hắn nhìn chằm chằm vào nó
Nó bật cười thành tiếng
- Cậu nhầm rồi, tôi là Trần Hải Phương cơ mà_nó
- Không phải, cậu là Trần Hương Thảo…không phải hồi nhỏ chúng ta đã từng rất thân hay sao_hắn
- Cái gì mà hồi nhỏ chứ? tôi mới gặp cậu gần đây thôi mà_nó
- Gặp được cậu tớ mừng lắm_hắn vẫn ngoan cố
- Xin lỗi, cậu nhầm người rồi_nó quay lưng về hướng khách sạn, chạy thật nhanh vào phòng.Cả tối hôm nó nó cứ suy nghĩ về những câu nói của hắn
[Rốt cuộc…cậu ta thật sự là ai chứ??]