Mĩ Vân đã trở về nhà của mình để chuẩn bị cho kế hoạch đại học.Còn chị Jyn đã bị bác hai phát hiện là đang ở nhà nó nên bác đã đích thân đến nhà nó xách cổ chị ấy về nhà cho bằng được
Ba năm cấp III trôi qua nhanh như chớp mắt, cữ ngỡ hôm qua là cái ngày nó tựu trường.Đây là bữa cơm đầu tiên có đầy đủ bốn thành viên gia đình nó
- Hết cấp III rồi đấy, hai đứa tính thế nào_mẹ nó
- Con muốn đi du học_anh nó
- Con cũng vậy_anh nó
Ba mẹ nó nhìn nhau, vừa mới về nước chưa bao lâu mà hai đứa nhỏ đã muốn ra nước ngoài rồi
- Vậy hai đứa muốn đi đâu_ba nó
- Singapore_nó
- Úc_anh nó
- Khi nào hai đứa đi? đi trong bao lâu_ba nó
- Một tháng sau đi mẹ ạ, con đi năm năm_nó
- Con đi ba năm là ổn rồi_anh nó
- Sao gấp vậy?_mẹ nó
- Đi nhanh về nhanh mà mẹ_nó
- Ừ, tùy hai đứa vậy_mẹ nó
Bữa ăn kết thúc, ba mẹ nó về phòng ngồi vào bàn làm việc
- Mình này, chuyện Hoàng Đức em nghĩ nên nói cho con nó biết.Mất một phần kí ức cũng chẳng vui vẻ gì_mẹ nó
- Anh cũng nghĩ vậy_ba nó
Cốc cốc_có tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng nó
- Mẹ vào được không_mẹ nó
- Dạ được_nó tháo kính không độ (đeo cho làm việc đỡ mỏi mắt), tắt mắt tính đi lại ngồi trên giường
- Có chuyện gì vậy mẹ_nó
- Chuyện hồi nhỏ đấy, con đã nhớ ra chút gì chưa_mẹ nó
Nó im lặng, lắc nhẹ đầu buồn bã
- Hồi nhỏ, con có quen một đứa bạn rất thân là Phạm Hải Hoàng Đức_mẹ nó
- Hoàng Đức? con trai của the Winner_nó
- Đúng rồi đấy.Năm đó nhà mình định di cư qua bên Pháp sinh sống để ổn định chi nhánh ở bên đó.Ngày lên máy bay…_mẹ nó
Tại nhà hắn, mẹ hắn cũng đã quyết định nói toàn bộ sự thật cho hắn biết
- Ngày nhà Hương Thảo lên máy bay thì chiếc máy bay đó gặp tai nạn.Ai cũng tưởng nhà Hương Thảo không còn ai sống sót nhưng thật ra là không phải.Một người làm phi cơ trước đây từng được gia đình Thảo giúp đỡ đã cứu sống họ.Từ lúc đó cả nhà họ đều sử dụng tên giả để điều hành công ty được thuận tiện hơn.Nhà Thảo mới công khai thân tên thật gần đây thôi, nhưng do hồi nhỏ con không nhớ tên ba mẹ Hương Thảo nên dù họ có nói tên thật con cũng không nhận ra.Hương Thảo có một người anh song sinh cùng tuổi, do hồi nhỏ Huỳnh Anh luôn đi xa, ít ở nhà nên con không biết_mẹ hắn
Nó kiên nhẫn ngồi nghe mẹ nó kể
- Hai đứa có một vật tín là sợi dây chuyền chìa khóa – ổ khóa.Từ lúc nhỏ hai bên gia đình đã có hôn ước
- HÔN ƯỚC…_hắn/nó hét lớn
Nó há hốc mồm ngạc nhiên
- Con…con có chồng chưa cưới rồi sao_nó
- Con cũng có thể nói như vậy.Con nghỉ đi, mẹ ra ngoài trước_mẹ nó
Cạch_mẹ hắn bước ra khỏi phòng đế hắn bơ phờ ngơ ngác
- Haizzz_chồng/vợ chưa cưới_nó/hắn
Hôm nay nó đặt đồng hồ dậy sớm, cùng cả nhà đi mua sắm để chuẩn bị du học
- Hai mẹ con chuẩn bị xong chưa_ba, anh nó đã đừng ngoài xe từ đời nào
- Đúng là…._anh nó than phiền
- Xong rồi xong rồi_nó khoác tay mẹ nó đi ra ngoài cổng
- Ừ đi lẹ thôi_ba nó
Hai anh em nó giành ghế lái và phụ lái, ba mẹ nó ngồi phía sau
- Mua cái này nè con, cái kia, hay cái đó_mẹ nó chỉ loạn xạ vào đồ trong trung tâm thương mại
- Mấy cái đó qua bên ấy con mua cũng được, mẹ cứ làm như mua đồ cho con đi lấy chồng vậy_nó cười
Vừa nhắc đến”chồng”, nó đã chạm mặt hắn ở dãy bán gấu bông
- Chào cậu, chào hai bác_hắn lễ phép
- Ừ chào con_ba hắn vui vẻ
- À ừ….Chào_nó hơi bất ngờ
- Giờ con xin phép trước_hắn cúi đầu rồi nhanh chóng chuồn khỏi
Hôm nay hắn mặc quần jean trắng, chiếc áo trơn đen cùng đôi giày cao cổ cũng đen nốt.Nổi bật trên chiếc áo là đó là sợi dây chuyền bạc quen thuộc, áo làm phông nền đen khiến sợi dây kia trông rất bắt mắt
- Đúng là có dây chuyền thật_nó nghĩ, lấy tay mân mê sợi dây chuyền của mình