Cốc cốc – Jyn dừng lại tại một căn phòng rồi gõ cửa
-vMời vào_có tiếng từ bên trong vọng ra
Hôm nay là ngày nó xuất viện, Jyn đến gặp bác sĩ để biết được tình hình hiện tại của nó
- Sức khỏe của bệnh nhân đã ổn định nhưng vết thương còn khá mới, cần uống thuốc đều đặn, phải hạn chế đi lại, xách đồ nặng cho đến khi vết thương lành hẳn.Tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe hàng tuần, sau khi vết thương hồi phục hoàn toàn thì có thể cắt chỉ_bác sĩ
- Dạ cảm ơn bác sĩ_Jyn rời khỏi ghế tiến vào phòng bệnh của nó
[Có lẽ giờ này con bé con ngủ_Jyn nghĩ thầm]
Cạch_cửa phòng bệnh nó mở
Jyn há hốc mồm, trợn mắt vì ngạc nhiên…..!
Nó đã dậy, còn khiếp hơn là đã thay đồ chuẩn bị sẵn sàng
- Em định trốn viện à_Jyn
- Đâu ra mà trốn viện, chị dùng từ “xuất viện” thì chính xác hơn_nó
- Bộ nhóc thích xuất viện lắm sao_Jyn
- Tất nhiên rồi, trong bệnh viện này có gì vui đâu mà thích cơ chứ? Chán thấy mồ_nó trề môi chê bai
- Ừ thì đi_Jyn xách hộ túi đồ dùm nó ra quầy lễ tân làm thủ tục xuất viện
Kítttt_chiếc xe dừng lại trước cổng, nó chưa kịp ra khỏi xe thì Mĩ Vân đã hớn hở ra đón
- Mày về rồi hả con c-hó_Mĩ Vân
- Ừ tao về rồi nè_nó
- Vào nhà đi_Mĩ Vân mở to cổng cho xe chạy vào
Nó thẳng tay vứt đồ ngoài xe, chạy vào nhà ôm hôn thắm thiết
- Ôi đất mẹ thân yêu, ôi căn phòng mến yêu, ôi Mĩ Vân đáng yêu_nó
- Ôi Hải Phương tiểu yêu, mày lo mà vào phòng nghỉ ngơi ăn cơm uống thuốc, yêu yêu cái con khỉ_Mĩ Vân
- Anh trai yêu quý_nó niềm nở
- Yêu đương gì?? em mà bị như vậy một lần nữa thư xem “yêu” hay “yếu”_anh nó dọa
- ….._nó
***
Những lá thư biết bằng tay giản dị kia giờ đã trở thành một phần trong cuộc sống của nó.Dù có bận đến mấy nó vẫn tranh thủ thời gian đi nhận thư.Có hôm có còn cố ý ở lại nhà cũ cho đến khi thấy bóng dáng của lá thư đó
Các buổi học căng thẳng và nhiều cuộc thi ngập đầu khiến nó ít dành thời gian cho “món quà tinh thần” đó
Rồi lại đến lớp 12 – năm cuối cấp III khiến nó đầu tư nhiều thời gian cho việc học hành hơn.Ngoài giờ lên lớp, nó thường đến thư viện hay nhà sách với Mĩ Vân mà quên khuấy mất công việc không thể nào quên trước đây
Bức thư đến ít dần, ít dần rồi có một ngày…không còn bức thư nào được gửi đến địa chỉ đó lần nào nữa
- Hương Thảo này_anh nó gọi
- Dạ_nó trả lời
- Nhà trường sẽ tổ chức một buổi tiệc kỉ niệm ngày tốt nghiệp cho học sinh cuối cấp_anh nó
- Em biết mà_nó
- Hôm đó ba mẹ cũng sẽ được mời nên anh muốn…._anh nó
- Làm sao_nó
- Thân phận thật của em cũng sẽ được công khai, dù sao lên đại học cũng không thể để mãi như vậy được, em thấy thế nào_anh nó
- Cũng tốt, em không sao_anh nó
- Ừm quyết định vậy đi_anh nó
Căn nhà yên tĩnh đến đáng ngờ thì vang lên một tiếng động “chói tai”
- Hải Phương ơi, ơi Hải Phương, Hải Phương ới_Mĩ Vân dưới lầu gọi í ới
- Cái gì, cái gì mà la ầm lên vậy_nó
- Đi shopping mua đồ đi, đi lên thay đồ mau_Mĩ Vân
- Shopping? Làm gì?_nó
- Còn làm gì, có buổi tiệc dành cho học sinh cuối cấp thây, mày định mặc bộ đồ ngủ hình bánh mì này đến đó chắc_Mĩ Vân
- Ừ đợi tao thay đồ
Ở trung tâm thương mại, ai cũng nhìn hai bọn nó khiến nó ngại vô cùng, đi cứ phải cúi cúi đầu như tội phạm bị truy nã ý
- Mày thử cái này đi, cái nãy nữa, cả cái kia luôn_nó chóng mặt vì nhỏ bạn Mĩ Vân, riết rồi nó thấy mình như Ma-nơ-canh, thử hết bộ này đến bộ kia cái gì cũng được.Thế là đành phải…hốt về nhà hết thôi, khó chọn quá mà
- Mời tất cả học sinh toàn trường tiến vào hội trường, bữa tiệc sắp bắt đầu!
Cái ngày trọng đại đó, cuối cùng cũng đến……