Hai người đi về phía trước vài bước, lính gác bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía người đàn ông mang chân giả chào theo nghi thức quân đội:
“Đường đội trưởng.”
Người đàn ông khoát khoát tay cười cười.
Đường Vực nhìn thoáng qua Minh Chúc đang đứng gần đó, chỉ vào người được gọi là Đường đội trưởng giới thiệu: “Đây là chú nhỏ của tôi Đường Hải Trình, cựu đội trưởng Đội đột kích Liệp Báo.”
Chân của Đường Hải Trình là do bốn năm trước trong một nhiệm vụ chống khủng bố cứu viện ở nước ngoài mà bị thương, bởi vì không được chữa trị kịp thời, cuối cùng vẫn không giữ được chân, chỉ có thể cắt bỏ, sau khi xuất ngũ thì được chuyển tới Học viện đặc công để giảng dạy.
Trước đây Đường vực cũng từng đề cập qua trong các buổi họp, Đường Hải Trình sẽ phục vụ như một cố vấn quân sự cho bộ phim
<<Chống khủng bố>> này. Khương đạo đã gặp qua một lần, nhưng bọn Minh Chúc là lần đầu tiên gặp, cũng đã nghe nói qua chiến công của anh ta, rất đáng ngưỡng mộ.
Mọi người lần lượt chào hỏi Đường Hải Trình, Minh Chúc cũng kêu lên:
“Đường đội trưởng.”
Đường Hải Trình nhìn Minh Chúc có phần quen mắt, nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu, lại nhìn cô thêm vài lần.
Đường Vực giới thiệu với anh:
“Đây là Minh Chúc, một trong những biên kịch chính của bộ phim.”
Đường Hải Trình có chút bất ngờ:
“Còn trẻ tuổi như vậy sao?”
Còn là một cô gái.
Đường Vực nhìn về phía Minh Chúc, cười rất ôn hoà:
“Đúng vậy, cô ấy rất có năng lực.”
Minh Chúc chỉ có thể cười cười:
“Cám ơn Đường tổng.”
Đường Vực vẫn cười như cũ:
“Anh chỉ nói sự thật thôi.”
Đường Hải Trình thật sự cảm thấy cô gái này nhìn rất quen mắt, nhịn không được phải đưa mắt đánh giá thêm vài lần, một đoàn người đi sau tiến vào cổng lớn, Đường Vực đi đến trước mặt anh cười trêu chọc:
“Chú nhỏ, cháu còn tưởng rằng chú là người từng trải, ai dè nhìn thấy cô nương xinh đẹp cũng không nhịn được phải nhìn thêm vài lần nha. Cháu nói cho chú biết, cháu đang muốn theo đuổi Minh Chúc, tình địch cũng đã đủ nhiều….”
Anh ta còn chưa dứt lời, đã bị Đường Hải Trình đánh xuống đầu, mắng:
“Thằng nhóc này, cháu nói nhăng nói cuội gì đấy? Tuổi của chú cũng có thể làm chú của cô ấy.”
Đường Vực khịt mũi, cắn răng nói:
“Nhiều người nhìn như vậy, cháu lại là ông chủ, chú không thể giữ cho cháu chút mặt mũi hay sao?”
“Ai bảo thằng nhóc cháu nói bậy.”
“Nếu chú không nhìn cô ấy chằm chằm, cháu có thể nói vậy sao?”
Đường Hải Trình lườm anh một cái, nói:
“Chú cảm thấy cô gái này có chút quen mắt.”
Đường Vực hừ cười:
“Cháu cũng cảm thấy cô ấy nhìn rất quen mắt, nhìn một cái liền cảm thấy như bạn gái mình.”
Đường Hải Trình không thèm để ý đến anh.
Đi đến văn phòng tầng dưới, Lục Trác Phong từ lối ra của sân huấn luyện chạy lại, trên người còn mặc đồng phục chiến huấn, một thân ướt đẫm mồ hôi, đi đến trước mặt Đường Hải Trình, vuốt vuốt khuôn mặt đầy mồ hôi:
“Đội trưởng.”
Đường Hải Trình cười:
“Được rồi, đừng gọi tôi là đội trưởng, đều là chuyện đã qua cả rồi.”
Lục Trác Phong lướt mắt nhìn thấy Minh Chúc đứng bên cạnh, Minh Chúc nhìn chằm chằm cửa sổ ký túc xá chứ cũng không nhìn anh. Cô gái này đã mấy ngày liên tiếp mặc áo phông quần jeans, thỉnh thoảng gặp mặt vẫn sẽ cười với anh, cảm xúc cũng không lên đến đáy mắt, lạnh lạnh lùng lùng.
Tính tình vẫn còn rất trẻ con.
Lục Trác Phong dời tầm mắt, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Đường Hải Trình, anh nhớ rõ người đàn ông này, lần trước đã gặp qua ở dưới lầu truyền hình điện ảnh Tập Duệ. Nhưng đó cũng không phải là lần gặp đầu tiên, lần gặp đầu tiên là ở Viện quân y bốn năm trước.
Khi đó anh cũng nhập viện cùng với Đường Hải Trình, hai người ở chung một phòng bệnh, anh ta đã đến thăm Đường Hải Trình.
Đường Hải Trình giới thiệu qua:
“Lục Trác Phong, hiện đang là đội trưởng Đột đột kích. Đây là cháu ruột chú, Đường Vực, các cháu trước kia có gặp qua, còn chút ấn tượng chứ?”
Lục Trác Phong gật đầu:
“Còn nhớ.”
Đường Vực cười nhẹ, cũng nói:
“Còn nhớ.”
Khương đạo đứng bên cạnh cười cười, nhân cơ hội chen vào nói:
“Mấy người kia vẫn còn nói chuyện bên trên văn phòng? Hay là đi sân huấn luyện xem một chút?”
Lục Trác Phong:
“Đi sân huấn luyện xem một chút đi.”
Nội dung huấn luyện hôm nay là điều khiển các loại ô tô, đặc biệt là điều khiển xe máy. Đây chỉ là một trong những hạng mục, ngoài ra còn tập huấn các loại vũ khí xạ kích, pháo nổ, các loại kĩ năng đặc thù của trinh sát, tất cả cần được thực hiện huấn luyện mô phỏng một cách chân thật nhất, những người không đủ điều kiện sẽ bị đào thải.
Sân huấn luyện lúc này như đang bị bão cát quét qua, các cậu đội viên đang tập trung huấn luyện, tiếng động cơ ô tô cùng với xe gắn máy vang lên hỗn tạp, đinh tai nhức óc, mặt đất nơi bị bánh xe cán qua cuốn theo những cơn gió mạnh, bụi đất bị cuốn lên theo, đất vàng bay đầy trời, lòng chảo bên dưới như ở bên trong tâm bão cát, ngay cả bóng người cũng không thể nhìn rõ.
Đoàn người đứng ở phía ngoài mảnh đất cũng bị dính bụi đất bay lên, có vài người chưa thấy qua trận địa thế này, đều sửng sốt một lúc.
Lâm Tử Du vội vàng dùng tay che đầu, la lớn:
“Má ơi, lát nữa chắc tất cả đầu tóc đều là bùn.” Vừa mở miệng nói, bão cát bay vào miệng cô trong nháy mắt, biểu hiện của cô nàng thật đau khổ, đây thực sự là ăn đất mà …
Đường Hinh cũng có cùng một suy nghĩ, nhanh chóng đem ba lô đội lên đầu, bịt kín miệng mũi mình lại.
Bụi đất bay vào mũi, Minh Chúc ho khan hai tiếng.
Lục Trác Phong không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn thẳng tắp chắn bớt phần lớn bụi đất. Anh tháo nón xuống, quay người lại, chụp nón lên đầu cô.
Minh Chúc sửng sốt hết mấy giây, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Không chỉ có cô ngây ngẩn cả người, mọi người bên cạnh sau khi nhìn thấy, cũng bất ngờ một lúc lâu, ánh mắt đồng loạt rơi lên đầu cô. Mũ của Lục Trác Phong đối với cô mà nói là rất lớn, lỏng lẻo đội trên đầu, nhìn có chút ngốc nghếch, cô đỡ lấy vành nón rồi quan sát anh.
Lục Trác Phong đã bình tĩnh quay đầu lại, sắc mặt tự nhiên tiếp tục trò chuyện với Khương đạo:
“Đợi lát nữa các vị có thể lên đó ngồi cảm nhận một chút, vượt chướng ngại vật và tốc độ.”
Khương đạo quay đầu nhìn anh, cười ha ha:
“Ha ha, được được.”
Đường Hinh che miệng che mũi, tiến đến bên tai Minh Chúc nói nhỏ:
“Tớ cũng muốn cái nón nha!”
Minh Chúc lấy lại tinh thần, kéo thấp vành nón, quay đầu nhìn Đường Hinh nhưng không lên tiếng, sợ bão cát sẽ vào miệng.
Đường Vực cũng tiến đến đứng bên cạnh cô, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Lục Trác Phong, thằng nhóc này có ý tứ gì đây? Anh ta quay đầu nhìn Minh Chúc, thần sắc cô nhàn nhạt, híp mắt nhìn ra hướng sân huấn luyện, nửa gương mặt che giấu dưới vành nón, không thể nhìn ra tâm tình gì.
Bên trong sân, huấn luyện được tạm dừng.
Các binh lính từ trên xe bước xuống, người nào cũng đầy bụi đất, mồ hôi hoà lẫn với bụi đất tạo thành vết bẩn đến cả màu da cũng không thể nhìn rõ.
Đường Hải Trình trước đó chăm chú nhìn về phía trước, lúc này quay đầu lại nói chuyện cùng Lục Trác Phong mới phát hiện mũ của anh đã được đội lên đầu Minh Chúc từ lúc nào, nhịn không được nhíu mày nói:
“Nhóm tân binh này cũng không tệ nha.”
Lục Trác Phong giật giật khoé miệng:
“Quả thực không tệ.”
Đường Hải Trình cười:
“Thật ra, hiện tại so với đám các cậu năm đó vẫn kém một chút.”
“Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, để bọn họ tập luyện, huấn luyện thêm là có thể tiến bộ.”
“Nói cũng đúng.”
Đỗ Hồng hỏi:
“Lục đội, lúc nãy không phải nói để chúng tôi lên thử một chút sao? Ngay bây giờ được không?”
Đỗ Thiệu An cũng nhìn về phía Lục Trác Phong, hai người này đều yêu thích quân đội, vừa trông thấy trận địa kia đã sớm nhao nhao muốn thử, ngay cả Khương đạo cũng nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, kêu lên:
“Tào Minh!”
Tào Minh thân mình đầy bụi đất từ bão cát vừa rồi chạy ra, đứng ở trước mặt anh:
“Có!”
“Lát nữa để mọi người ngồi phía sau cảm nhận một chút, cậu đi sắp xếp đi.” Lục Trác Phong nói xong thì quay đầu nhìn mọi người, ánh mắt rơi vào người Minh Chúc:
“Phụ nữ nếu không muốn thử nghiệm, có thể ở bên cạnh chờ xem.”
Đường Hinh không vui, nhấc tay nói:
“Tại sao phụ nữ lại không thể thử nghiệm? Lục đội anh khinh thường phụ nữ nha.”
“Không có.” Anh nói.
Đỗ Hồng cười nhìn các cô một chút:
“Các cô nhìn xem người nào cũng trắng trẻo mềm mại, đợi lát nữa đi vào một vòng đi ra đều có thể biến thành người khác, tiên nữ hoá thổ dân, các cô chắc chắn muốn đi sao?”
Đường Hinh hừ một tiếng:
“Tôi muốn đi, nói không chừng cả đời chỉ có một cơ hội này.”
Minh Chúc nhìn về phía Lục Trác Phong:
“Tôi cũng đi.”
Các cô đã muốn đi, Lục Trác Phong đương nhiên sẽ không ngăn cản, ánh mắt lướt qua mặt của cô, cười khẽ:
“Đã thế rồi thì đi thôi.”
Ngoại trừ Đường Hải Trình, những người còn lại đều tiến vào phía trong bão cát.
Mười một chiếc xe gắn máy quân dụng xếp hàng chỉnh tề, Tào Minh và các đội viên khác đem nón bảo hiểm đưa cho bọn họ, Minh Chúc nhận lấy, lấy nón trên đầu xuống rồi nhìn về phía Lục Trác Phong.
Lục Trác Phong cũng thản nhiên cầm lấy nón đội lên đầu, nhìn cô cài mũ bảo hiểm trên đầu, lại hờ hững liếc mắt qua, nhìn về phía những người khác, nghiêm túc nói:
“Bọn họ lái xe, các vị trước hết ngồi sau cảm nhận một chút, nhưng phải lắng nghe chỉ đạo từ bọn họ.”
Mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý, Lục Trác Phong còn nói thêm một chút về những điều cần lưu ý, chắc chắn sẽ không phát sinh vấn đề an toàn, ra lệnh một tiếng, các cậu đội viên lần lượt ngồi lên xe gắn máy. Minh Chúc đứng bên cạnh Tào Minh vừa muốn leo lên, liền bị đội trưởng nhà mình kéo lại, quăng ra phía sau hai bước:
“Không nói để cậu đi xe này, đi chiếc bên cạnh kia đi.”
Tào Minh nghệch mặt ra:
…. “Vâng!”
Lục Trác Phong cưỡi trên xe gắn máy, quay đầu lại, liếc nhìn cô gái còn đang sững sờ bên cạnh, hất cằm về phía cô:
“Lên đi.”
Minh Chúc nhìn anh mấy giây, cúi đầu xuống, bám lấy vai anh leo lên xe gắn máy.
Bên trái, Tào Minh cũng cưỡi trên xe gắn máy, nhìn về phía Đường Vực, cười lộ cả hàm răng:
“Lên đi chứ.”
Đường Vực chậm rãi thu hồi ánh mắt từ phía bên trái, cười gằn giọng, anh thật con mẹ nó may mắn hôm nay không mặc sơ mi trắng đến đây, nếu không tuyệt đối nhìn cực kỳ ngu xuẩn. Thật ra anh ta cũng biết lái xe gắn máy, nhưng vẫn leo lên ngồi, nhàn nhạt hỏi một câu:
“Đội trưởng của các cậu luôn đối xử tốt với Minh tiểu thư như vậy à?”
Tào Minh gật đầu: “
Hình như là vậy, hai người họ trước kia có quen biết.”
Đường Vực híp mắt:
“Thật không? Biết nhau bao lâu rồi?”
“Có vẻ như là rất nhiều năm, tôi cũng không rõ lắm.”
“Anh ta đang theo đuổi Minh tiểu thư?”
Tào Minh vò đầu nghĩ, tay có cào cũng chỉ trúng được nón bảo hiểm, ngượng ngùng thả tay xuống:
“Không phải đâu…”
Chẳng phải thủ trưởng đang tác hợp bác sĩ Bành và Lục đội sao? Lục đội làm sao có thể theo đuổi người khác. Cậu nhìn Đường Vực với ánh mắt kì quái, tại sao người này luôn hỏi chuyện của đội trưởng vậy?
Đường Vực cười gằn, không hỏi thêm gì nữa.
Xe đang làm nóng máy chuẩn bị xuất phát, Minh Chúc ngồi sau lưng Lục Trác Phong, mặt trong hai bên đùi dán vào bắp đùi bên ngoài của anh, cách hai lớp vải cũng có thể cảm nhận được hai bên cơ đùi cứng rắn, nhiệt độ nóng bỏng từ trên người anh không ngừng toát ra, làm cho cô cũng cảm thấy nóng lên. Lục Trác Phong nghiêng đầu, thấp giọng nói chuyện với cô gái ngồi sau lưng:
“Lát nữa nếu sợ bẩn thì cứ giấu mặt vào lưng anh.”
Mặt trời trên đầu nắng chói chang, toàn bộ sân huấn luyện càng nóng hơn, anh mặc đồng phục chiến huấn, mồ hôi men theo góc cạnh khuôn mặt trượt xuống rõ ràng, Minh Chúc nhìn mặt anh chằm chằm, cũng không lên tiếng.
Lục Trác Phong có chút bực bội, liếm khoé miệng, giọng nói hơi trầm xuống:
“Ừ?”
Minh Chúc:
“Không cần.”
- Hết Chương 12-
Bội Bội: Tui muốn dịch nhanh tới đoạn làm hoà quá huhu. Anh chị giận nhau quài tui mệt quá T___T