• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi đoàn làm phim đến quân phân khu, sẽ theo máy bay trực thăng thẳng tiến Vân Nam.



Đường Hinh cùng với Lâm Tử Du mấy người khác đều là lần đầu tiên ngồi máy bay lên thẳng, đều rất hưng phấn. Minh Chúc trước kia đã được trải nghiệm, so với các cô cũng không hào hứng đến vậy, thế nhưng đối với lần huấn luyện sinh tồn dã ngoại này đột nhiên có chút chờ mong. Trước đây viết kịch bản đều dựa vào lời nói cùng thông tin từ Lục Trác Phong và anh trai cô mà nghe được, cảnh tượng chân thật chưa bao giờ được nhìn thấy.



Ở nơi tứ cố vô thân, dưới tình huống cạn kiệt lương thực nước uống, phải giữ gìn lực lượng cùng sinh tồn, đồng thời còn phải làm tốt công tác phòng hộ, để tránh phải chiến đấu lúc đang bị thương. Muốn sinh tồn được, chắc chắn phải học được nhiều loại kĩ năng, phải đảm bảo rằng nhiệm vụ luôn được thực hiện bất luận trong hoàn cảnh nào.



Đây là mục đích của huấn luyện dã ngoại sinh tồn.



Tuỳ hành quân y là một người đàn ông trẻ tuổi, cười lên có hai lúm đồng tiền, rất rực rỡ, gọi là Hàn Lương, cậu nói:
“Cảnh tượng huấn luyện dã ngoại sinh tồn có chút kích thích, có thể sẽ gây khó chịu, nhất là với phụ nữ….”



Lâm Tử Du hỏi:
“Sao vậy? Rất máu me sao?”



Hàn Lương cười híp mắt:
“Chỉ cần không có độc, bắt được cái gì thì ăn cái đó.”



Đường Hinh ít nhiều cũng hiểu được chút chút, cô hỏi:
“Sẽ không thật sự ăn sống đó chứ?”



Hàn Lương chỉ cười:
“Tuỳ cơ ứng biến thôi.”



Đường Hinh: …….



Lâm Tử Du: ……



Chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy có chút khó chịu.



Chả trách Lục Trác Phong nhắc nhở bọn họ phải chuẩn bị chút đồ ăn, có nhiều thứ, bọn họ thực sự không đưa được vào miệng.



Đến đồn trú biên giới Trung – Myanmar, Lục Trác Phong để mọi người chỉnh đốn sơ bộ, lại nhìn về phía đoàn làm phim, nhắc nhở bọn họ:
“Các vị đi thay đồ trước đi, đồ vật nào nên mang thì bỏ vào trong bọc, những vật khác để lại đồn trú, ba ngày sau mới trở về. Hiện giờ, cho các vị một cơ hội, còn có thể chọn lựa không đi, ở lại đồn trú.”



Minh Chúc gật đầu:
“Em đi thay quần áo.”



Lâm Tử Du vốn còn có chút do dự, liếc mắt nhìn thấy bóng lưng Minh Chúc, cắn cắn môi, cũng về ký túc xá thay quần áo.



Lục Trác Phong đang trò chuyện cùng với đội trưởng Triệu Xa bên này, hai người mỗi người một điếu thuốc, đứng hút ở dưới lầu ký túc xá, Triệu Xa có chút hiếu kỳ:
“Các cậu sao còn mang phụ nữ tới? Người nào vẻ ngoài cũng xinh đẹp lại mảnh mai, bác sĩ tâm lý à? Không đúng, bác sĩ tâm lý cũng không nên nhiều người tới vậy chứ.”



Lục Trác Phong nhìn lên lầu ba, có chút hững hờ nói:
“Người của đoàn làm phim.”



Triệu Xa sửng sốt,
“Đoàn làm phim? Quay chương trình truyền hình thực tế sao?”




“Không phải, bọn họ muốn quay một bộ phim, <<Chống Khủng Bố>>, cấp trên rất ủng hộ, đã đến trong đội sưu tầm tư liệu, theo tới đây chỉ để trải nghiệm cuộc sống quân đội, mấy cô gái trẻ kia đều là biên kịch.”





Bây giờ biên kịch đều trẻ đẹp như vậy sao? Không đúng, đây là phim về đề tài quân sự phải không? Hiện giờ mấy cô gái nhỏ đều thích viết thể loại kịch bản này à?”



Lục Trác Phong đạp đạp tàn thuốc, cúi đầu cười cười:
“Cô ấy thích viết những thứ này.”



Triệu Xa hỏi:
“Ai cơ?”



Lục Trác Phong phun ra một vòng khói, không nói chuyện, có chút nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm cô gái đang đi tới từ cửa ký túc xá, mảnh mai cao gầy, khí chất cô quạnh, một thân đồ rằn ri, mũ đội rất nghiêm chỉnh, dưới vành mũ là một gương mặt trắng nõn xinh đẹp.



Anh cong lên khoé miệng, cô mặc đồ thế này, không ngờ lại rất đẹp.



Triệu Xa thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, thấy vẻ mặt anh sững sờ, đùa giỡn mấy câu:
“Cô gái như vầy mà mang đi dã ngoại? Tớ còn không nỡ, vậy đi, để các cô ấy ở lại trong đội phỏng vấn chúng tôi, nâng cao sĩ khí cho mọi người cũng tốt.”



Lục Trác Phong nghiêng đầu nhìn anh một chút, dập tắt tàn thuốc, tay đút vào túi quần,
“Cậu đi hỏi cô ấy xem có đồng ý hay không?”



Nói thật, anh cũng không nỡ mang cô đi chịu khổ.



Minh Chúc cùng với Đường Hinh bọn họ đi đến trước mặt, Triệu Xa thật sự cười hỏi:
“Tôi nhìn thấy các cô vẫn là không nên đi, màn trời chiếu đất, có muỗi có rắn, ở lại trong đội đi.”



Lâm Tử Du cùng với Đường Hinh nghe được có rắn, sắc mặt cũng thay đổi.



Minh Chúc nhíu mày lại.



Khương đạo nhìn bọn họ, còn chưa mở miệng, Minh Chúc đã nói:
“Tôi muốn đi.”



Ánh mắt cô khẽ động đậy, rơi xuống bên trên ủng chiến của Lục Trác Phong.



Vẫn là nên đi thôi, mặc kệ cô và anh còn có thể ở bên nhau hay không, trải nghiệm như thế này, có khả năng về sau sẽ không có nữa. Còn có, trải nghiệm để cho sau này, không chỉ là đối với kịch bản của
<<Chống Khủng Bố>>, các kịch bản sau này đều đã có tư liệu.



Về công về tư, cô đều muốn đi.



Lục Trác Phong nhìn cô, gãi đầu cười cười,
“Đi ăn cơm trước đi.”



Hàn Tĩnh đã dẫn đội đi trước, Lục Trác Phong phải đặc biệt chờ bọn họ, một đám người ở nhà ăn sau khi ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, cả đội xuất phát.



Hàn Tĩnh dẫn dắt đội đi phía trước, Lục Trác Phong đem theo vài người giải quyết tốt hậu quả. Trước mặt anh là người của đoàn làm phim, Minh Chúc cùng với Đường Hinh đi trước mặt anh, Lâm Tử Du thể lực kém cỏi nhất, bao sớm đã bị chiến sĩ đi sau lưng đeo dùm trên vai, Đường Hinh so với Lâm Tử Du tốt hơn rất nhiều, thế nhưng, tất cả mọi người đều chiếu cố các cô, thỉnh thoảng cũng túm kéo đôi chút.



Bao của Minh Chúc trước đó ở trên núi đã bị Lục Trác Phong cầm đi.



Công việc của cô đối mặt với máy tính lâu dài, bình thường cũng rất chú ý rèn luyện thân thể, duy trì mỗi tuần hai lần đi phòng tập thể thao hoặc yoga, lâu lâu đi múa phóng thích một chút, tố chất thân thể cũng không tệ lắm, leo đến nửa đồi núi, vẫn còn dư chút sức lực.



Chỉ là, mặt trời trên đầu có chút chói chang, chiếu lên người nóng đến hoa mắt.



Minh Chúc ngẩng đầu nhìn một cái, cảm giác có chút hoa mắt, cắn chặt răng, tiếp tục đi lên phía trước, càng đi vào sâu, bụi cỏ càng lộn xộn, cây cối cành lá càng um tùm, đường núi vốn gập ghềnh khó đi cũng bắt đầu trở nên ẩm ướt, càng đi càng là bùn. Cũng may một đoàn chiến sĩ mặc đồng phục chiến huấn đi đằng trước, đen nghịt một mảnh rừng, cũng nhờ bọn họ ở phía trước mở đường, các cô đi mới không đến nỗi vô cùng gian khổ.



Cô vừa giẫm lên một khối núi đá, dưới chân bị trượt, thân thể lung lay sắp ngã.



Lục Trác Phong lập tức đi về phía trước một bước, lồng ngực dán trên lưng cô, để cô dựa vào anh đứng vững.



Thân hình đàn ông cao lớn rắn chắc, Minh Chúc có cảm giác như mình đang dựa vào bức tường được lấp kín, kiên cố không thể đổ. Sau khi cô ổn định thân mình, quay đầu liếc anh một cái, gương mặt phiếm hồng, trên trán rịn ra mồ hôi, nóng thật.




“Cám ơn.”



Lục Trác Phong liếc cô, thấp giọng nói:
“Cẩn thận một chút.”



Minh Chúc nhẹ gật đầu, nói được.



Ánh mặt Lục Trác Phong rơi trên cần cổ trắng nõn của cô, thấp giọng ho thành tiếng, buông người ra, theo sau nửa tấc không rời.



Phía trước, Đường Hinh ngã một phát, rất nhanh được một chiến sĩ bên cạnh kéo lên.



Minh Chúc lo lắng hỏi:
“Cậu không sao chứ?”



Đường Hinh đã mệt muốn chết, thở phì phò nói:
“Không sao ….. Không đi nhanh được, má ơi, tham gia quân ngũ quá cực khổ mà.”



Chiến sĩ bên cạnh cô cười:
“Vậy cũng không phải, đâu phải ai cũng tự nguyện đi làm lính.”



Đường Hinh:
“Bái phục, bái phục.”



Còn có thể nói đùa, chắc là không có chuyện gì. Minh Chúc nở nụ cười, Lục Trác Phong ở sau lưng cô, hững hờ nói:
“Đi không được thì nói với anh.”



Minh Chúc trở về phía dưới, có chút hiếu kỳ,
“Nếu đi không được, sau đó thì sao?”




“Cõng em.”




………. Mặt cô đỏ lên, mắt nhìn hai chiến sĩ đi phía sau, hai chiến sĩ trẻ tuổi kia đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn chằm chằm dưới chân,
“Không cần, em còn đi được.”



Lục Trác Phong nở nụ cười, nhìn cô với ánh mắt khác,
“Sắp đến rồi, kiên trì một chút.”



Anh lấy ra một bình nước từ trong bọc, vặn nắp, đưa cho cô.



Minh Chúc nhận lấy, uống hai ngụm.



Lại đi tiếp một đoạn đường.



Phía trước, có người lớn tiếng hô:
“Đến rồi!”



Nghe giọng nói hình như là Trương Vũ Lâm.



Hàn Tĩnh dẫn một đội đi phía trước, hẳn là đã tìm được địa điểm cắm trại phù hợp, Đường Hinh cùng với Lâm Tử Du nhẹ nhàng thở ra,
“Cuối cùng cũng tới, nếu còn chưa tới, chân của tớ cũng sắp phế luôn rồi.”



Minh Chúc cũng không khá hơn là bao, cô ngẩng đầu nhìn một chút, may là đang mùa hè, trời cũng không tối nhanh đến vậy.



Địa điểm cắm trại là một mảnh đất tương đối bằng phẳng, khô ráo, bốn phía còn được bao bọc bởi rừng cây, chỉ khi đứng trên mảnh đất này có thể nhìn thấy bầu trời xuyên qua những cành lá um tùm, giống như một bảo địa* được trời đất ưu ái.



*địa điểm quý giá.



Các chiến sĩ vội vàng chỉnh lý cỏ dại, thu xếp bọc hành lý, vội vàng đem hết thảy mọi thứ thu xếp tốt trước khi trời tối.



Khương đạo bọn họ đã nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.



Đường Hinh đem bao ném xuống đất, đặt mông ngồi xuống, nhìn về phía Minh Chúc, mặt mũi rã rời:
“Mệt chết tớ.”



Minh Chúc cũng đem bao ném trên mặt đất, cũng với cô nàng lưng tựa lưng, ngồi nghỉ ngơi.



Chỉ là … Cô có chút buồn tiểu …..



Cô quay đầu nhìn nơi rừng sâu núi thẳm này một chút, đi chỗ nào tìm nhà vệ sinh bây giờ?



Mặt cô đỏ lên, từ trước đến nay chưa bao giờ bị qua tình huống này.




“Hinh Hinh, cậu muốn đi nhà vệ sinh không?” Cô nhỏ giọng hỏi.




“Không muốn.” Đường Hinh nằm bẹp, ngẩng đầu nhìn cô,
“Cậu muốn?”




“Có chút………”




………… “Vậy, cậu chờ một chút, tớ nghỉ ngơi tí đã, rồi cùng đi với cậu, tớ bây giờ thật sự là không đứng dậy nổi, năm phút nữa thôi.”




Một đám đàn ông, dù sao cũng phải ……. Có người canh chừng chứ.



Minh Chúc mím mím môi, nói với Đường Hinh:
“Tớ đi xung quanh nhìn xem …… có chỗ thích hợp hay không …”




“Cậu đừng đi xa quá nhé.”




“Được.”




Minh Chúc vừa đi mấy bước, đã nghe thấy Lâm Tử Du hét lên:
“Á, rắn ….”



Đường Hinh hết hồn nhảy dựng lên:
“Ở đâu ở đâu?”



Lâm Tử Du chỉ chỉ trong tay Hàn Tĩnh và Trương Vũ Lâm, Đường Hinh vội vàng nhìn thoáng qua, rùng mình một cái.



Rắn là lúc nãy đi trên đường bắt được, cũng mấy con, lúc huấn luyện sẽ cần dùng đến, cũng …. Có thể ăn được.



Minh Chúc quay đầu đưa mắt nhìn, trong lòng cũng có chút nôn nao, hướng mắt nhìn vào rừng, có con đường mòn, không có gì ngoài cỏ dại, nhìn rất sạch sẽ cô nghĩ nghĩ, thuận theo hướng con đường kia mà đi qua.



Lục Trác Phong vừa chỉ huy, vừa phân tâm để mắt đến cô, nhìn thấy nàng đi về phía bên kia, dừng một chút, dặn dò Tào Minh:
“Đợi lát nữa tìm một chỗ an tĩnh một chút, cho nữ đi nhà vệ sinh.”



Tào Minh gật đầu:
“Rõ!”



Lục Trác Phong liếm môi một cái, nhanh chân bước đến.



Minh Chúc bất quá chỉ đi hơn mười mét, đã bị người gọi lại,
“Muốn đi đâu?”



Cô dừng lại một chút, quay đầu nhìn anh, có chút xấu hổ:
“Em muốn tìm một chỗ …. Đi vệ sinh ….”



Đáy mắt Lục Trác Phong ẩn chưa ý cười, đi đến bên cạnh cô, mắt nhìn xung quanh, cúi đầu nhìn cô, cong cong khoé miệng: “
Có thể đợi vài phút được không?”




……..”Có thể.”




“Vậy về trước với anh đã.”




…….. “Được.”




Lục Trác Phong đi trước cô nửa bước, ánh mắt cứng lại, lui về sau một bước.



Minh Chúc còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ vừa tới kịp để thấy ủng chiến dưới chân anh đột nhiên giẫm mạnh, một giây sau, người đã bị anh ôm trong ngực, che mắt.




“Sao ….. sao vậy?”



Nhịp tim cô bỗng dưng đập manh, tay nắm lấy tay anh, vùng vẫy một hồi, từ khe hở giữa các ngón tay anh, nhìn thấy dưới chân anh giẫm lên một cái đầu rắn xanh mơn mởn, thân rắn dài đong đưa vặn vẹo, nhìn thấy làm người ta cực kì sợ hãi.



Trong lòng giật thót, run lên một cái.



Anh che chặt mắt cô, ở bên tai cô thấp giọng nói:
“Đừng nhìn.”



- Hết Chương 25-



Bội Bội: *uốn uốn éo éo* *kích động kích động* (///V///)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK