• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong văn phòng ở toà nhà cao tầng tại thành Bắc, Đường Vực nhấp ngụm cà phê, nhìn thấy câu nói này, sắc mặt trở nên rất khó coi, nhíu mày đánh một hàng chữ, lại xoá, lại đánh, lại xoá …. Lặp đi lặp lại mấy lần. cúi đầu cũng cắn răng nhắn lại
: “Đợi mấy ngày nữa anh sẽ đến thẳng biên cương nhìn xem.”



Minh Chúc không biết nhắn lại thế nào, gửi qua một biểu tượng cảm xúc, cất điện thoại đi.



Đường Hinh đang hưng phấn dạo vòng bạn bè, bỗng nhiên nhận được một bình luận tới:
“Công ty tổ chức CS người thật? Sao tôi lại không biết nhỉ?”



Thiếu chút nữa điện thoại của cô đã rơi xuống đất.



Minh Chúc quay đầu nhìn cô:
“Sao vậy?”



Đường Hinh:
“Không có, không có việc gì ….”



Cô nàng lại nhìn tin nhắn Wechat một chút, tâm trạng đều sụp đổ, nhìn qua Minh Chúc, lại gần hỏi:
“Có phải Đường tổng đã nhắn tin cho cậu phải không?”



Minh Chúc gật đầu:
“Ừ, anh ta hỏi tới ở nơi này thế nào, tớ nói rất tốt, Lục đội rất quan tâm đến tớ.”



Đường Hinh đã có thể tưởng tượng sắc mặt Đường Vực thối đến mức nào.



Quên đi quên đi.



Cô đưa chọc Minh Chúc một cái, ra vẻ nháy mắt:
“Quả thực là rất quan tâm đến cậu, cái gì cũng đổ lên người cậu.”



Minh Chúc: …..



Đường Hinh nhìn cô, nhỏ giọng hỏi:
“Cậu đến bây giờ rốt cuộc là nghĩ thế nào? Tớ cảm thấy Lục Trác Phong chắc chắn là thích cậu, tớ cũng đã nhìn thất, anh ấy đối với cậu thực sự tốt, không biết đây có thể coi là đang theo đuổi cậu không?”



Minh Chúc cúi đầu,
“Tớ cũng không biết nữa.”



Lục Trác Phong đối xử tốt với cô không phải là chuyện mới ngày một ngày hai, từ khi bắt đầu quen biết nhau, đã đối xử với cô tốt như vậy, cảm giác giống như ….. thay thế Từ Duệ bảo hộ bên người cô, thậm chí so với cách Từ Duệ đối xử với cô còn muốn tốt hơn.




“Đối xử tốt với tớ, muốn theo đuổi tớ sao?” Cô hỏi.




“Bỏ đi.”



Tâm tư của Lục Trác Phong giấu quá sâu, không giống như Đường Vực, tâm tư Tư Mã Chiêu* ai ai cũng biết, thế nên Đường Hinh cũng không dám chắc chắn.



*Tư Mã Chiêu (chữ Hán: 司馬昭; 211 – 6 tháng 9, 265), biểu tự Tử Thượng (子上), là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà
Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.



Ông tiếp nối cha Tư Mã Ý và anh trai Tư Mã Sư, chấp chưởng quyền lực dòng họ Tư Mã, nắm vị trí cao trong chính quyền Tào Ngụy. Về sau, ông tiêu diệt Thục Hán, củng cố quyền lực cho Tào Ngụy cũng như quyền lực của bản thân dòng họ trong triều đình Tào Ngụy, được phong Tấn vương (晉王). Sau khi diệt Thục Hán, một năm sau thì ông qua đời. Ngụy Đế Tào Mao từng nói:
“Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy”[1], về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người. (Nguồn: Wikipedia)



Minh Chúc ngẩn người, nói vậy chẳng lẻ từ lúc cô 17 tuổi năm đó Lục Trác Phong đã bắt đầu theo đuổi cô? Lại lắc đầu, chuyện đó là không có khả năng.



Đường Hinh lại hỏi: “
Cậu còn thích anh ấy không?”



Minh Chúc nhìn cô một cái, còn.



Đường Hinh nghĩ đến bộ đồ cưới kia, “
Còn nghĩ gả cho anh ấy không?”



Minh Chúc nghĩ nghĩ, không biết có phải do thích quá lâu rồi hay không, hình như ngoại trừ anh ra, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến việc gả cho người khác, giống như bức thêu đồ cưới kia bị cô đăng lên Taobao trong lúc tức giận, thế nhưng không có người hỏi mua, trong lòng cô lại nhẹ nhõm.




“Ừ.”



Muốn chứ.



Cô chỉ muốn gả cho Lục Trác Phong.



Lúc trước muốn, hiện tại vẫn còn muốn.



Mong ước quá lâu, thậm chí có đôi khi cô nghĩ, có phải mình bị bộ đồ cưới kia thúc giục, dù sao bức thêu đồ cưới đó cũng chứa đựng quá nhiều tâm huyết cùng với cảm xúc thời thiếu nữ, để cô cảm thấy bản thân mình nếu không phải là anh thì không thể gả, loại tình cảm chấp nhất đến thực dụng nhưng thực chất bên trong chỉ đơn thuần là xúc động như vậy đôi khi làm cô sợ hãi.



Nếu không có đồ vật kia trói buộc, có lẽ cô sẽ không còn thích anh, sẽ không nghĩ đến gả cho anh nữa.



Đường Hinh nhìn cô, thở dài,
“Cho nên hiện giờ, cậu là đang đợi Lục Trác Phong chủ động theo đuổi cậu?”



Minh Chúc ngồi trên mỏm đá, mắt nhìn mặt trời đỏ hồng ở đường chân trời, gật đầu:
“Ừ, tớ muốn anh ấy chủ động, cũng muốn hiểu rõ anh ấy hơn, bởi vì tớ nhận ra trước đây căn bản là tớ chưa hiểu rõ anh ấy.”



Lại thêm năm năm xa cách, không thể dễ dàng vượt qua như vậy được.



Đường Hinh hình như còn muốn them gì đó, Lâm Tử Du đi tới, cô nàng hỏi: “
Các cậu đang nói chuyện gì vậy?”




“Nói chuyện cậu và Trương Vũ Lâm.”




“……”



———————-



Tập trận chống khủng bố Trung-Thái kết hợp với diễn tập xạ kích trong rừng cùng huấn luyện dã ngoại hết thảy diễn ra trong vòng bảy ngày.



Minh Chúc và nhân viên của đoàn làm phim tham gia với tư cách con tin được cứu viện, vừa chân thực lại kích thích, Minh Chúc có nhiều cảm xúc, cũng nhận được rất nhiều linh cảm. Có đôi khi hành động quá mức nguy hiểm, Lục Trác Phong không phép bọn họ tham gia, cô liền ở lại trong lều vải ghi chép linh cảm cho kịch bản, một lần viết lưu loát mười mấy trang.



Các chiến sĩ đều rất quan tâm đến các cô gái, có gì ăn ngon đều để dành cho bọn họ, ngoại trừ việc không thể tắm rửa, những cái khác vẫn còn có thể chịu đựng được, nếu như thực sự chịu không nổi thì có thể lấy nước dùng khăn mặt lau một chút.



Mỗi lần phá vây và phản phá vây, Lục Trác Phong đều dẫn theo Minh Chúc sau lưng, chính mình bảo vệ.



Có một lần, mấy người đội trưởng vừa kết thúc cuộc họp, mỗi người kẹp điếu thuốc trong tay, ngồi trên đồng cỏ mà hút, Lâm Giang nhìn về phía Lục Trác Phong, nhịn không được hỏi:
“Minh tiểu thư là bạn gái của anh sao?”



Lục Trác Phong tay bám lấy chân, khuỷa tay tuỳ ý khoác lên đầu gối, gõ gõ tàn thuốc, liếc mắt nhìn anh ta, thẳng thắn hỏi:
“Anh muốn theo đuổi cô ấy?”



Lâm Giang sờ sờ mũi, cười ngượng ngùng:
“Chỉ là hỏi thăm một chút, thế nhưng cũng đã nghĩ tới, nếu đến lúc tôi phải về Thái Lan, nếu như cô ấy đồng ý cùng tôi về Thái Lan …..”




“Nghĩ cũng đừng nghĩ, cô ấy sẽ không rời đi nơi này.”




“Vì sao?”




Lục Trác Phong rít một hơi thuốc, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống anh ta,
“Cô ấy chỉ gả cho người Trung Quốc.”



Nói vừa dứt lời, lập tức xoay người rời đi.



Lâm Giang chỉ chỉ bóng lưng của anh, nhìn về phía Hàn Tĩnh,
“Không đúng, tôi cũng là nửa người Trung Quốc, lại nói Thái Lan và Trung Quốc là quốc gia láng giềng, quan hệ hữu hảo, có cái gì mà không thể?”



Hàn Tĩnh cúi đầu cười cười, nhàn nhạt nói:
“Vậy anh cũng phải đi hỏi Lục đội chúng tôi một chút là có đồng ý hay không.”



Lâm Giang sờ mũi, có phần không biết phải làm sao.



Lục Trác Phong đi về phía bên kia, nhìn thấy Minh Chúc ngồi trên mỏm đá kế bên vách núi, trên đầu gối đặt cuốn sổ nhỏ, trong tay nắm chặt cây bút máy, đang tập trung viết viết gì đó.



Anh ném tàn thuốc đi, quyết tâm nhấc chân lên.



Đi về phía cô.



Mặt trời lặn về hướng tây, mây hồng ngập sắc trời.



Minh Chúc nghe thấy tiếng bước chân, trong tầm mắt nhìn thấy người đàn ông mang ủng chiến đang chạy đến bên cạnh cô,
“Sang chỗ khác ngồi đi, nơi này nguy hiểm lắm.”



Cô ngửa đầu nhìn anh,
“Không sao, em sẽ không rơi xuống đâu.”



Lục Trác Phong cúi đầu liếc cô, xoay người, giữ chặt tay cô, không nói không rằng kéo người dậy,
“Nếu có người đứng sau lưng em hù một tiếng, hay là đột nhiên có sấm sét, ngồi ở đây không đảm bảo.”



Minh Chúc cũng không đẩy anh ra, để mặc anh kéo cô lên trên đồng cỏ, ngồi xuống.




“Ngồi đây đi.”



Minh Chúc ôm cuốn sổ nhỏ, ngồi trên đồng cỏ nhìn anh, Lục Trác Phong kéo ống quần, ngồi xuống bên cạnh cô, tay bám lấy chân, nhàn hạ nhìn về phía hoàng hôn.



Cô nhìn anh một hồi, lại mở cuốn sổ tay ra, bắt đầu viết viết.



Lục Trác Phong xoay qua chống tay lên đồng cỏ, nghiêng người sang, liếc mắt, hững hờ nói:
“Viết sai rồi.”




“Chỗ nào?”




“Chỗ này.”
Ngón tay anh chỉ vào một hàng chữ cô vừa viết xuống.



- Hết Chương 28-



Bội Bội: Chương này dài lê thê 5000 chữ lận quí vị ơi T_____T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK