Đường Vực vốn tưởng rằng sau khi Đường Hinh trở về không lâu, là có thể hiểu ra được, ai ngờ đâu, cô gái này không chỉ có tư tưởng yêu đương vặn vẹo, còn thích để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt.
Đường Hinh sau hôm đó cũng không thèm liên lạc với Đường Vực nữa, ngay cả vòng bạn bè cũng không đăng gì.
Mấy ngày trôi qua, Đường Vực nhận ra có gì đó không đúng, cô gái này có phải là đã hiểu lầm ý có anh rồi không? Anh dựa vào trên ghế, cầm lấy điện thoại di động, ánh mắt có chút ảm đãm, duỗi tay ấn số nội bộ.
Trợ lý đi vào tới, "Đường tổng."
Đường Vực nhìn qua, "Đoàn làm phim <<Chống Khủng Bố>> ngày mai đi quân khu có phải không?"
Trợ lý nói, "Đúng vậy."
Đường Vực hỏi một chút rồi sắp xếp công việc nagày mai, nghe trợ lý báo lại xong, anh gật đầu, "Dời cuộc họp sang chiều hôm nay đi, từ chối bữa tiệc, ngày mai tôi đi với Đoàn làm phim đến quân khu một chuyến."
Trợ lý do dự một chút, thầm nghĩ không phải là đã theo đuổi Minh tiểu thư không thành rồi sao? Như thế nào mà lâu lâu lại chạy theo Đoàn làm phim vậy? Ngài là một tổng giám đốc đấy! Hạng mục nhiều như vậy, cả ngày ngài chỉ chăm chăm có một hạng mục này thì không ổn lắm đâu nhỉ?
Trợ lý thầm kêu trời trong lòng, đột nhiên nhớ tới lần trước lúc đưa Đường Hinh về nhà, Đường tổng bị Đường Hinh dây dưa đến mức sắp lộ nguyên hình. Mấy ngày trước hình như còn cùng ăn lẩu với Đường Hinh, hình như có chút hiểu ra ...
Đường tổng đây là đổi mục tiêu sao?
Theo đuổi Minh Chúc không thành, quay qua theo đuổi Đường Hinh?
Trợ lý suy nghĩ cẩn thận, đẩy đẩy mắt kính, "Vâng, Đường tổng."
Đường Vực buông di động xuống, "Được rồi, cậu ra ngoài đi, thuận tiện đem cho tôi một ly cà phê, không cần thêm đường."
Trợ lý nhận lệnh đi ra ngoài, sai thư ký pha một ly cà phê đưa vào cho Đường tổng, cô bé thư ký gật đầu, đi đến phòng trà nước, đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt bát quái nhìn về phía trợ lý: "Này trợ lý Cao, Đường tổng gần đây có phải là đang theo đuổi Đường Hinh không?"
"Sao cô lại biết ..." trợ lý Cao hớ lời, vội nói, "Không phải, cô nghe ai nói?"
"Dù sao cũng là mấy người biên kịch truyền ra ngoài, tôi cũng không biết gì nhiều đâu, nghe nói Đường tổng theo đuổi Minh Chúc không thành, đổi qua theo đuổi Đường Hinh." Cô bé thư ký nhỏ giọng nói, "Thật vậy à?"
"Cô đừng có nói bậy, Đường tổng nghe được là toi đời đấy."
"..."
Trợ lý Cao nói xong liền quay đi.
Ngày hôm sau, Đoàn làm phim không tập trung ở công ty mà trực tiếp lái xe đi đến quân phân khu, trợ lý lái xe, Đường Vực dựa vào trên xe nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc đến cửa, vừa đúng lúc gặp được bọn họ.
Đường Vực xuống xe, nhìn thoáng qua Đường Hinh đang đứng trong đám người, cô gái kia mặc áo lông vũ, nửa khuôn mặt giấu trong chiếc khăn quàng cô, đôi mắt to chuyển động nhanh như chớp, nhìn về phía anh bên này, rồi lại nhàn nhạt dời đi.
Anh nửa híp mắt, đút tay vào túi quần.
Đoàn người đi vào, có vài lần Đường Vực muốn tìm cơ hội nói chuyện với Đường Hinh, cô gái kia chính là không thèm để ý đến anh, không hề giống với trước đây, có cơ hội liền ve vãn đến trước mặt anh, rõ ràng là đang trốn anh.
Lần này tới quân khu chủ yếu là lo chuyện kịch bản, Đường Hinh là biên kịch phụ thứ nhất, đương nhiên cũng phải tham gia cuộc họp, làm bút ký, đoàn người cùng nhau tiến vào, lúc mở họp Đường Vực liền ngồi đối diện cô, ánh mắt hai người không tránh được mà chạm phải rất nhiều lần, cô đều trốn đi.
Cũng không thèm nhìn anh được mấy lần.
Anh ta tới đây làm cái gì! Ngoan ngoãn ở trong văn phòng của anh ta làm tổng giám đốc không phải tốt hơn sao? Cũng đã từ chối cô rồi, cũng không biết tránh hiềm khích sao, một hai phải xuất hiện trước mặt cô sao?
Đường Hinh buồn bực muốn chết, lại sợ người khác nhìn ra được, còn phải làm ra vẻ như không có việc gì.
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, Minh Chúc bị thủ trưởng giữ lại nói chuyện.
Cô chờ ở bên ngoài.
Đường Vực vốn dĩ muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô, quay đầu lại, thấy cô gái kia vẫn luôn đứng bên ngoài văn phòng thủ trường, lạnh đến run người cũng không chịu đi.
Anh nhíu nhíu mày, đang định đi qua, thì Minh Chúc từ trong văn phòng ra tới.
Trước đây theo đuổi Minh Chúc là sự thật, đây là sự thật không thể chối cãi, nếu thật sự cùng Đường Hinh ở bên nhau, anh là đàn ông, thật ra cũng không có cảm giác gì, chuyện tình cảm vốn dĩ đã rất khó nói, nhưng Đường Hinh ... không biết có để ý những lời ra tiếng vào kia hay không.
Anh dừng bước chân.
Tránh đi cho rồi ... Đỡ cho cô gái kia phải suy nghĩ lung tung.
Tầm mắt Đường Hinh nhìn thấy Đường Vực, tay đặt ở bên miệng hà hơi sưởi ấm, nhảy nhảy hai cái, lạnh quá đi, sao Minh Chúc còn chưa ra nữa?
Cô xoa xoa tay, lại đợi thêm vài phút, Minh Chúc rốt cuộc cũng ra tới, cô nhanh chóng đi qua, "Thủ trưởng tìm cậu nói chuyện gì vậy?"
Minh Chúc nghĩ nghĩ, nói: "Giục cưới?"
"Hả?" Đường Hinh trừng lớn đôi mắt.
"Hẳn là vậy." Minh Chúc ghi nhớ chuyện này trong lòng, liếc nhìn cô một cái, "Tớ đi tìm Lục Trác Phong đây."
Đường Hinh vốn đang định cùng Minh Chúc đi nhà ăn, như vậy Đường Vực liền không thể tìm tới cô, dù sao cũng theo đuổi không được Minh Chúc, anh ta sẽ dè chừng mà không tiến lên. Bây giờ, Minh Chúc muốn đi tìm Lục Trác Phong, cô chỉ có thể cười tủm tỉm mà vẫy vẫy tay, "Đi đi, chút nữa tớ đi thẳng đến nhà ăn chờ cậu."
"Ừ."
Minh Chúc đi rồi.
Đường Hinh chà sát bàn tay muốn đông thành đá, vừa quay đầu lại nhìn thấy Đường Vực còn đang dựa trên hành làng, gió lạnh thổi đến quét qua mặt anh, lỗ tai người đàn ông bị gió thổi có hơi đỏ, cô nhìn thoáng qua, xoay người đi về phía bên kia.
Đường Vực bước nhanh tới, cô gái kia càng đi càng nhanh, anh kêu lớn tiếng: "Đường Hinh, em trốn tôi à?"
Trong lòng Đường Hinh nghẹn muốn chết, so với việc bị mất một trăm triệu cũng không khác nhau là mấy, nhìn thấy thái độ của anh có vẻ như chuyện này không liên quan đến mình, quay đầu lại chửi một tiếng: "Trốn em gái anh!"
Đường Vực: "..."
Anh nhìn cô, đột nhiên bật cười: "Tiểu phú bà còn biết chửi người nha."
Đường Hinh lười nói chuyện với anh, bước nhanh đi.
Đường Vực chậc một tiếng, bước nhanh hai bước, túm chặt lấy tay cô, Đường Hinh kinh ngạc một chút, giãy giụa không xong, thở hổn hển trừng anh: "Anh làm gì đấy! Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ đánh anh đấy!"
Nói xong, trực tiếp đá anh một cước.
À, có chút hà giận, cô cười thầm trong lòng.
Đường Vực không trốn, một cước này không hề nhẹ, anh nhìn ống quần có dính dấu chân, rũ mắt liếc cô, "Đây là thái độ thích người khác của em sao?"
Nhìn tình yêu vặn vẹo này xem, nhan tức chính nghĩa thì thôi, có chuyện gì không vui liền đá người mình thích một cước, anh nghi ngời không biết cô có thích anh thật không.
Đường Hinh thẹn quá hoá giận: "Ai thích anh, ai thích anh, tôi có nói qua là thích anh sao?"
Đường Vực: "..."
Anh cẩn thận nhớ lại một chút.
Mẹ nó, thật sự không có.
Cô chỉ nói thích anh lớn lên đẹp trai.
Đường Vực trầm mặc vài giây, nhìn cô chằm chằm, cười, "Thật sự không thích sao?"
Đường Hinh cứng cổ: "Không thích, tôi chỉ thích mặt anh, thích tiền của anh, muốn gả cho người có tiền làm phú bà mà thôi."
Đường Vực: "..."
Đậu moá!
Thật con mẹ nó đau lòng mà.
"Nói lại lần nữa? Thích anh cái gì?"
Anh hỏi giọng lạnh như băng.
Đường Hinh không hiểu sao lại run lên, ngẩng đầu nhìn anh, hít một hơi thật sâu, "Tôi chính là cảm thấy anh lớn lên vừa đẹp trai lại có tiền, chính là coi trọng mặt anh và tiền của anh."
"Hửm? Chỉ vậy thôi sao?" Đường Vực đen mặt mà nhìn cô.
Đường Hinh biết anh đang phát giận không nhỏ, trong lòng sảng khoái, nhân lúc anh không chú ý, chạy nhanh tránh thoát, sau đó nhảy nhảy vài bước, "Đúng vậy, chỉ có vậy thôi."
Đường Vực nhấp nhấp môi, rồi lại cắn cắn môi dưới, lại buông ra, lại cắn, cố gắng kiềm chế bản thân mình, anh chậm rãi gật gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Đường Hinh thấy Đường Vực như vậy, so với lúc mắng chửi người khác còn đáng sợ hơn, cô nhìn nhìn khắp nơi, thời điểm này, các chiến sĩ đều đi ăn cơm, cô vừa mới đá Đường Vực một cước, bây giờ thật sự lo sợ là anh sẽ đánh trả.
Không đợi anh mở miệng nói chuyện, liền quay người chạy mất.
Vài giây sau, quay đầu lại.
Đường Vực vẫn còn đứng đó, không đuổi lại đây, cô cắn môi một chút, chạy nhanh xuống lầu.
Anh đã từ chối cô, cũng chưa từng nói thích cô, ngay cả thích mặt cô hay dáng người cô cũng còn chưa nói, còn muốn cô phải làm thế nào nữa?
Ít ra cô đã nói là thích mặt và tiền của anh ta nha!
Cô gái Đường Hinh này từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều, không kiêu ngạo ương ngạnh, cũng không hề kiêu căng tuỳ hứng, nhưng cũng không muốn chịu thiệt, giống như ba mẹ cô đã nói: "Con gái chúng ta khổ công nuôi dưỡng, dựa vào cái gì mà người ngoài có thể khi dễ?"
Đúng vậy, tại sao cô phải để cho người ta khi dễ?
Cho dù là cô thích Đường Vực, cũng không thể để anh khi dễ mình được.
Đường Vực đứng trên hành lang, gió lạnh thổi qua, trong lòng lạnh lẽo.
Thích tiền của anh đúng không? Thích mặt của anh đúng không? Được, ít ra thì cũng là thích.
Anh hít thật sâu rồi thở hắt ra, "Moá, nhìn xem tình cảm vặn vẹo này xem ...."
Anh không uốn nắn cô là không được rồi.
....
Cuối năm, Đường Vực vô cùng bận rộn, cũng không có thời gian rảnh đi lo đến Đường Hinh, chờ đến khi anh hết bận, thì đã gần sắp hết năm rồi, Đường Hinh đã sớm về nhà ở Tô Châu.
Đường Hinh về nhà ăn tết, năm mới tuổi mới này thật không thú vị gì cả, còn bị cha mẹ thúc giục tìm bạn trai, sắp xếp xem mắt vài người thân cận ... Chính là, những người đàn ông đó không có ai đẹp trai bằng Đường Vực cả.
Cô thật là chướng mắt.
Càng nhìn càng nhớ đến Đường Vực.
Tên khốn nạn, càng ngày càng đẹp trai để làm gì, sao lại không thích cô ...
Cảm giác bị thất tình thật không dễ chịu.
Mẹ Đường thấy cô không có vẻ gì gọi là hứng thú, liền dò hỏi: "Hinh Hinh, có phải con đã có người mình thích rồi đúng không?"
Đường Hinh hừ một tiếng: "Đúng vậy, nhưng mà anh ta không thích con."
Cha Đường vừa nghe xong, nhịn không được nhíu mày: "Cậu ta không thích con thì con còn thích cậu ta làm cái gì, đổi người khác đi!"
"Vâng."
Đường Hinh có hơi không có sức mà nói, đưa mắt nhìn ba mẹ, lại cười một chút, "Biểu cảm này của hai người là sao đây, con cũng không phải là lần đầu tiên thất tình, dù sao qua một khoảng thời gian là tốt rồi."
Thật ra là ...
Con gái thích mẫu người đàn ông đẹp trai, bọn họ làm cha mẹ sao có thể không biết, chờ cho đến khi cô thấy được người đẹp trai hơn, chắc là không có việc gì nữa.
Nhưng mà, bọn họ cũng không biết, Đường Hinh thích Đường Vực hai năm, đã không phải là vấn đề đẹp hay không đẹp.
Trở lại thành Bắc, Đoàn làm phim sắp đi Ca Lợi Á, chuẩn bị khởi động máy quay bộ phim điện ảnh <<Chống Khủng Bố>>, Đường Hinh không phải là biên kịch chính, đi cũng được không đi cũng không sao, nhưng Minh Chúc phải đi, cô cũng không muốn một mình ngồi ngốc ở thành Bắc, trước mắt cũng không có kịch bản mới.
Hơn nữa, là không muốn đối mặt với Đường Vực.
Thất tình, đi ra ngoài giải sầu một chút, nói không chừng lúc quay về thì sẽ khá hơn.
Đường Vực biết Đường Hinh muốn cùng Đoàn làm phim đi sang Ca Lợi Á, cười lạnh một tiếng, đây là muốn hoàn toàn trốn tránh anh đây sao?
Không dễ như vậy đâu.
.....
Đường Hinh đặt iPad trên giường, vừa xem phim, vừa ngồi trên sàn nhà xếp quần áo, thu dọn hành lý, xem đến đoạn buồn cười còn cười ha ha vài tiếng. Vốn dĩ ba mẹ cô còn muốn theo tới thành Bắc, để nhìn xem người đàn ông kia trông thế nào.
Cô sống chết không chịu, đó là ông chủ của cô đấy!
Cũng không phải là một người đàn ông bình thường ...
Lỡ như cha mẹ cô nói lời không hợp công khai mắng nhau đấu võ mồm thì làm sao bây giờ?
Cô đứng lên, đi vào nhà vệ sinh thu dọn những chai lọ mỹ phẩm dưỡng da vào trong túi, tuỳ tiện dọn xong, trở lại phòng, lại đem son môi cùng các loại phấn trang điểm ném lên giường, lúc đang chuẩn bị thu dọn, chuông cửa liền vang lên.
"Lúc này còn ai tới vậy?"
Đường Hinh nói thầm đi đến bên cửa, nhón mũi chân nhìn từ mắt mèo, người đàn ông ngoài cửa mặc áo khoác đen, khăn quàng cô ô vuông ca rô, vừa lịch lãm vừa đẹp trai, cô sửng sốt một chút, tim đập hơi nhanh.
Người đàn ông đưa mắt liếc nhìn cánh cửa, lông mày nhíu lại.
Lại ấn cuông cửa thêm một lần nữa.
Đường Vực chờ một hồi lâu, không có ai đến mở cửa, có chút không kiên nhẫn, rõ ràng là đèn còn sáng, nhà không thể không có ai! Anh lấy điện thoại di động ra. Bên trong cánh cửa, Đường Hinh nghe thấy tiếng điện thoại di động của chính mình vang lên, không cần nghĩ cũng biết là Đường Vực gọi tới.
Anh ta muốn cái gì đây? Cũng đã từ chối cô rồi, nửa đêm nửa hôm đến đây để làm gì?
Muốn xin lỗi sao? Làm hoà sao?
Cô cắn cắn môi, điều chỉnh nhịp tim và hơi thở, hít một hơi thật sâu, đột nhiên mở cửa ra, nhìn vào người đàn ông đứng ngoài cửa, dựa vào cạnh cửa, cười tủm tỉm mà nói: "Đường tổng, hơn nửa đêm anh tới nơi này làm gì vậy? Muốn 419* sao?"
*For one night: tình một đêm. (khó đỡ bà Hinh thật /=))))/)
Đường Vực nhẫn nại liếc nhìn cô một cái, vỗ vỗ đầu cô, trực tiếp đi vào nhà, không thèm để ý mà nói: "Tới uống cà phê."
"Khuya lắm rồi, nơi này của tôi không có cà phê."
"Không có?"
"Không có." Đường Hinh vẫn đứng yên tại chỗ.
"Vậy lần trước em bảo tôi lên lầu uống cà phê là có ý gì?" Đường Vực quay đầu nhìn cô, như cười như không.
"Lần trước có không có nghĩa là lần này cũng có."
Đường Hinh mới không sợ anh, gặp chiêu nào thì giải chiêu đó.
Đừng tưởng rằng anh là ông chủ ... Tôi mới không sợ anh! Không sợ!
Đường Vực lười cùng cô so đo mấy chuyện không dinh dưỡng, tuỳ ý nhìn lướt về phía tủ giày, thấy một đôi dép lê của nam, "Của ai?"
Đường Hinh nhìn theo ánh mắt anh: "Hừ, liên quan gì đến anh?"
Anh cũng không thèm quan tâm, trực tiếp đổi giày, mang đôi dép lê kia vào, dựa theo số đo, chắc là của cha cô.
Đường Vực cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ, ném trên ghế sô pha, quay đầu lại nhìn thoáng qua cô gái còn đang đứng ngây người ở cửa, hơi nhướng mày: "Đi rót cho tôi ly nước, rồi chúng ta nói chuyện."
Đường Hinh đóng cửa lại, trực tiếp đi vào, dáng vẻ như kiểu anh thích làm gì thì làm, đi thẳng về phía phòng ngủ, "Tôi phải thu dọn hành lý, không rảnh nghe anh nói chuyện, không phải đang ở công ty, anh cũng không phải là ông chủ." Cô nói xong, quay đầu lại liếc anh một cái, "Anh mà nhân cơ hội này trừ tiền lương của tôi, tôi khinh bỉ anh."
Đường Vực cười thành tiếng, tuỳ tiện ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu xoa xoa ấn đường, thoạt nhìn có chút mệt mỏi, "Không trừ tiền lương của em, rót cho tôi ly nước đi."
Giọng nói người đàn ông có hơi khàn.
Đường Hinh dừng một chút, nhìn về phía anh, vẫn là không nhúc nhích, "Nơi này của tôi không có nước, chỉ có rượu, muốn không?"
Đường Vực ngước mắt, cười nhạt: "Được thôi, uống rượu xong liền không đi nổi nữa, em dám không?"
Đường Hinh: "...."
Đường Vực liếc mắt nhìn cô một cái, trực tiếp đứng dậy, đi về phía phòng bếp, trong ấm nước không có nước, bởi vì ngày mai phải bay đi nước ngoài, Đường Hinh đã đem đồ dùng nhà bếp lau dọn sạch sẽ. Anh mở tủ lạnh ra, thật đúng là chỉ có rượu.
Đường Hinh cười thành tiếng, "Không lừa anh đâu."
Anh liếc nhìn cô, cầm lấy ấm đi đổ nước, cắm điện, nấu nước.
Người này, đây là nhà anh à!
Đường Hinh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, có chút không hiểu rõ, Đường Vực đây là muốn làm gì? Anh hối hận sao?
Đường Vực khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa phòng bếp. chờ nước nấu sôi, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, "Vì sao lại muốn đi Ca Lợi Á, em không phải biên kịch chính, đi xem là được, không cần đi cùng đoàn quay phim."
Đường Hinh là một cô gái có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu người đã ở đây rồi, cô cũng không nổi xúc động mà đuổi người, nhìn Đường Vực, trong lòng có cảm giác thực vi diệu, vui vẻ có, buồn bực cũng có.
Cô bước qua, lấy ra hai gói cà phê hoà tan, vẫy vẫy về phía anh, "Muốn không? Vẫn còn uống được."
Đường Vực cơ bản là chưa hề uống qua loại cà phê hoà tan này bao giờ, anh liếc mắt, vừa đúng lúc nước đã sôi.
Anh hất hất cằm về phía cô, "Em tự pha đi."
Đường Hinh liếc anh một cái, đi đến tủ lấy ra hai cái ly, một hồng một trắng, xé mở bao đóng gói, đổ cà phê vào, đi đến trước mặt Đường Vực, "Đổ nước sôi vào là được."
Đường Vực cười một cái, đổ nước vào.
Đường Hinh cầm cái muỗng nhỏ, khuấy hai cái ly, cà phê hoà tan trong nước nóng, hương vị ngọt ngào tràn ngập cả căn phòng.
Anh nhíu nhíu mày, cà phê quỷ gì đây, ngọt như vậy.
Đường Hinh đưa cái ly cho anh, "Đây, anh uống xong thì về nhà đi."
Đường Vực nhận lấy, rũ mắt nhìn cô, "Em còn chưa hỏi tôi tới đây làm gì?"
"Không phải anh nói đến đây uống cà phê sao?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong sáng vô cùng, nếu mà Đường Vực chỉ vừa quen biết cô, anh liền tin lời cô nói.
-Hết Chương 93-