Có đôi khi được nghỉ ngơi, anh nằm trên đồng cỏ, ngậm cây cỏ đuôi chó trong miệng, Từ Duệ ngồi bên cạnh, lúc nói về Minh Chúc, trên mặt đều toàn là ý cười. Chủ yếu là do sinh hoạt trong quân ngũ khá là nhàm chán, ngoại trừ huấn luyện và nhiệm vụ thì cũng không có thứ gì khác, nghe hoài nghe mãi, anh cũng có thể nặn ra vài nụ cười, thậm chí có vài lần có chút ghen tị, ghen tị với Từ Duệ bất cứ lúc nào trong lòng cũng có người để nhớ đến.
Lúc đó Lục Trác Phong ngay cả ảnh chụp Minh Chúc còn chưa thấy qua, đã biết cô sợ nước, sợ chó, còn biết biết cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì.
Dáng vẻ của cô trong tâm trí anh ngày càng sống động, giống như anh đã từng gặp qua cô cũng không khác là mấy.
Vì vậy, lần đầu tiên gặp cô ở trấn trên, anh liền có thể nhận ra cô trong giây lát.
Lúc ấy trên người anh có vài vết thương, cộng thêm quan hệ với Từ Duệ, cấp trên cho anh gần một tháng nghỉ phép, anh ở trấn trên ngây ngốc cũng gần một tháng.
Cô gái nhỏ ban đầu không quen với anh, rất ít nói, cũng không muốn cười, thỉnh thoảng chỉ có khóc và khóc, lúc cô khóc cũng rất yên lặng.
Có lúc trời tối, cô đi mua đồ cho bà Từ, anh cũng đi cùng, hai tay đút và túi quần đi sau lưng cô, cho đến khi …….. đối diện có một người đàn ông dẫn một chú chó Golden Retriver* đi về phía này, bước chân cô dừng lại, đột nhiên quay người, chạy về phía anh.
*là giống chó cỡ trung bình, có bộ lông dày từ vàng kem đến vàng nâu. Ưa hoạt động, thân thiện, và vô cũng thông minh. Chúng thường được nuôi thành chó săn hay chó cảnh sát, quân đội vì đánh hơi rất tốt. (Hình minh hoạ ở cuối chương.)
Lục Trác Phong sửng sốt một lát, cô đã chạy đến nấp sau lưng anh, trốn mất.
Bộ dáng kia, quả thực rất đáng yêu.
Anh cảm thấy có chút buồn cười, quay đầu đưa mắt nhìn, vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt trong suốt của cô, cô có chút sợ hãi, còn có chút dè dặt, nhỏ giọng kêu:
“Lục ……” Cô hẳn là không biết nên xưng hô với anh thế nào.
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, đùa nói:
“Bằng không, gọi anh là anh trai* nhé?”
*Ở đây Lục Trác Phong gợi ý Minh Chúc gọi “Lục ca ca” (陆哥哥) có nghĩ là anh trai.
Cô cúi đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, thật thà kêu một tiếng:
“Anh trai Lục.”
Năm đó cô mười bảy tuổi, giống như một vũng nước trong, chậm chạp thấm vào lòng người.
Lục Trác Phong bỗng nhiên hiểu được, vì sao Từ Duệ lại thích cô đến như vậy, bởi chỉ nhìn cô thôi cùng làm người khác cảm thấy vui vẻ.
Anh đổi chủ đề nói chuyện,
“Khi còn bé bị chó đuổi bao xa?”
Minh Chúc sửng sốt:
“Làm sao anh biết em từng bị chó đuổi?”
“Nghe nói.”
“À, là Từ Duệ nói sao?” Cô nhớ tới Từ Duệ, tâm tình bắt đầu sa sút, rất khó để thừa nhận một người thân cận từ nhỏ, bỗng nhiên biến mất,
“Bị đuổi cả một đường phố, còn bị cắn qua, may là lúc đó mùa đông, mặc quần áo dày, bị thương cũng không quá sâu, nếu không thì ……. Nghe nói bị chó dại cắn, tì lệ phát bệnh dại tương đối cao, em cũng không biết sau này sẽ có di chứng gì hay không.”
Lục Trác Phong nhìn thấy chú chó Golden Retriver từ đầu kia đã đi đến bên cạnh, nghiêng người, đem bản thân chắn trước mặt cô.
Đưa tay lên vuốt tóc cô, trong long bàn tay đổ chút mồ hôi.
“Sẽ không.”
——————
Minh Chúc còn tựa ở trong ngực anh, lồng ngực người đàn ông như một bức tường cứng rắn, cô có chút khó xử ngẩng đầu lên, đẩy anh một cái, lại không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Trác Phong đứng im, giữ nguyên tư thế ôm cô, nhìn xem đôi mắt cô, cho đến khi anh mắt cô dần dần có chút thờ ơ lãnh đạm, mới từ từ buông tay, lùi về sau một bước.
“Chó săn được huấn luyện rất khá, sẽ không cắn người.”
“Vâng.”
Minh Chúc liếm môi dưới, nếu không phải bất ngờ đụng phải, cô cũng sẽ không có phản ứng lớn đến vậy.
Lục Trác Phong lắc lắc đầu, đút tay vào trong túi, nhìn về phía trước,
“Đi thôi, đưa em về nghỉ trước đã.”
Minh Chúc cũng không nhìn anh, xoay người rời đi.
Hai người một trước một sau đi về hướng ký túc xá, ở dưới lầu, cô nhận lấy túi từ trong tay Lục Trác Phong, nói tiếng cám ơn, rồi quay người lên lầu.
Vừa tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng Lâm Tử Du hỏi Đường Hinh:
“Lục đội là đang theo đuổi Minh Chúc sao? Mình luôn cảm thấy anh ta đối xử với Minh Chúc khang khác……”
Minh Chúc đi vào, Đường Hinh đưa lưng về phía cô, cười khẽ:
Lâm Tử Du mặt đỏ lên, không nói gì.
“Sao đấy, cậu thích Lục đội à?”
“Thích thì theo đuổi đi.”
……… “Tớ không dám.” Lâm Tử Du ngồi trên giường, ôm chăn mền bĩu môi,
“Anh ta mặc dù rất có sức hấp dẫn, nhưng công việc nguy hiểm như vậy lại còn bí mật, đã thế thời gian gặp nhau sẽ rất ít, cha mẹ tớ cũng sẽ không đồng ý.”
“Vậy câụ hãy tỉnh táo lại đi, dù sao có theo đuổi cũng không kịp.”
“……”
Đường Hinh nói xong với Lâm Tử Du, tâm tình vui vẻ xoay người, nhìn thấy Minh Chúc sắc mặt nhàn nhạt đi đến, quăng túi vào trong ngực cô.
Cô nháy nháy mắt, không có tiến triển sao?
Minh Chúc không thèm để ý đến cô, đi tắm rửa, leo lên giường đi ngủ.
Ở một ký túc xá khác.
Lục Trác Phong đứng ngoài cửa phòng ký túc, dựa vào tường hút thuốc.
Hàn Tĩnh hôm nay dẫn đội về trễ, vừa tắm rửa xong, còn để trần thân trên, miệng cũng ngậm điếu thuốc dựa trên khung cửa châm lửa, liếc mắt nhìn anh:
“Này, nghe nói Minh tiểu thư sợ chó à?”
Lục Trác Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, cười gằn nói:
“Binh lính bên đội cậu cũng nhiều chuyện thật đấy, chưa gì đã truyền đi rất nhanh.”
“Vừa đúng lúc gặp được hai cậu tân binh chăm sóc chó săn nên nghe thấy được.” Hàn Tĩnh lại đội tư thế, đầy hưng phấn hói,
“Nghe nói cậu còn ôm cô gái nhỏ, cậu ….. đây là lấy can đảm đâu ra thế? Vẫn đang theo đuổi chứ hả?”
Hàn Tĩnh và Lục Trác Phong đã quen biết nhiều năm, còn chưa thấy Lục Trác Phong thân cận với người khác giới nào. Trước đó Vương Quốc Dương tác hợp cậu ta cùng với Bành Hảo Ni, cậu ta cũng thẳng thắn cự tuyệt. Minh Chúc vừa đến quân khu, cậu ta đi vội vội vàng vàng đối xử tốt gấp bội. Lúc đầu, Khương đạo nói muốn để mọi người cùng tham gia huấn luyện với lính của anh, Lục Trác Phong lập tức từ chối, nói rằng bọn họ tham gia quân đội chính là luyện thành sắt thành thép, phụ nữ sẽ không chịu nổi.
Đoán chừng, cũng là vì cô gái kia.
Lục Trác Phong thở ra vài ngụm khói, nhớ đến cô gái mới vừa rồi bị anh ôm vào trong ngực, cảm giác trong lòng bàn tay cũng với lồng ngực chỉ có nóng.
Anh cúi đầu cười cười:
“Không có mạnh lên gì cả, cô ấy bị doạ mà thôi.”
Hàn Tĩnh nghĩ lại, cảm thấy có chút không đúng, lại nghĩ tới lần trước ở phòng họp Minh Chúc đanh thép ép hỏi. Anh rũ tay xuống, đứng thẳng người lên, phản ứng lại,
“Không phải, cô gái Minh Chúc kia …. Chính là bạn gái cũ của cậu sao? Cậu đừng có mà không thừa nhận.”
Chắc là không sai lệch đi đâu được.
Lục Trác Phong ngẩng đầu, có chút tự giễu cong cong khoé miệng, cuối cùng cũng nói:
“Ừ.”
Hai người bọn họ không có chính thức xác định quan hệ, lúc đầu là lần đó hôn cô xong, muốn nói cho cô biết, nhưng lúc đó lại có nhiệm vụ, thời gian cấp bách, anh nghĩ cũng không vội, vừa biểu hiện xong thì nhanh chóng xoay người rời đi, nghĩ đến lần sau gặp lại sẽ nói rõ ràng với cô.
Sau khi từ nước ngoài làm nhiệm vụ cứu viện trở về, anh bị trọng thương, nằm bệnh viện hai tháng, lại phát sinh nhiều việc như vậy.
Những ý nghĩ kia lặp đi lặp lại trong đầu anh rất nhiều lần, muốn nói với cô, lại không thể nào nói thành lời được, nhưng trong lòng anh cho rằng cô đã rõ ràng rồi, cái loại cảm giác này, nhiều năm như vậy vẫn chưa, và cũng không thể quên được.
Gặp được người rồi.
Càng không thể quên được.
Hàn Tĩnh kinh ngạc không nhỏ, chậm rãi hít một hơi thuốc ra, suy nghĩ hồi lâu, đặc biệt nói một câu:
“Cô gái kia thật xinh đẹp mà!”
Lục Trác Phong liếc mắt nhìn anh, Hàn Tĩnh ho khan, tiếp tục sát muối vào trái tim anh,
“Xinh đẹp như vậy, làm sao lại trở thành bạn gái cũ của cậu được?”
Lục Trác Phong hút xong hơi thuốc cuối cùng, cũng đứng thẳng lên, dập tắt tàn thuốc, có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Trước kia không được mạnh mẽ như vậy, cũng có chút sợ đi.”
Là một người lính, thích một người, cũng luôn có một chút ích kỷ, cũng phải đủ mạnh mẽ. Mỗi lần làm nhiệm vụ, anh đều cảm thấy sinh tử là điểu hiển nhiên, giống như lời ông nội anh nói, làm lính, thân thể anh là thuộc về quốc gia.
Sống hay là chết, đều là chuyện của riêng anh.
Nhưng anh đã thấy qua bộ dạng Minh Chúc khóc bởi vì Từ Duệ hi sinh, cũng đã thấy bộ dạng cô rơi nước mắt khi anh trai bị thương.
Làm cho anh khó quên cũng như đau lòng nhất chính là —-
Năm đó anh gặp qua cô lúc mười tám tuổi, ngồi ở trước bệ cửa sổ, bộ dáng chăm chú một kim một chỉ thêu bức đồ cưới kia, mềm mại như nước, giống như một bức tranh đã khắc sâu vào tâm trí anh. Sau này, cô nói cho anh biết, đồ cưới kia là vì anh mà thêu. Bức đồ cưới kia cô thêu cũng phải hơn một năm, từng đường kim mũi chỉ đều là trút xuống tình cảm đối với anh, nặng nề, trân quý.
Lần đó đi nước ngoài cứu viện, anh đã không ít lần cận kề cái chết chỉ trong gang tấc, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nếu như anh chết thật, thì Minh Chúc phải làm sao bây giờ? Nếu cô ôm bức đồ cưới kia không thể quên được anh thì làm sao bây giờ?
Phong di thư kia, hiện giờ anh vẫn còn giữ, rất sợ có một ngày, thật sự được giao đến tay cô.
Gia đình cô sẽ không đồng ý.
Phải nói rằng, không ai đồng ý.
Lúc đó chỉ là một chút chuyện mà phát sinh ra rất nhiều thứ, anh cũng không phải là Lục Trác Phong của hiện tại, cũng không phải là Lục đội, anh có rất nhiều việc phải lo lắng, nhiều việc muốn làm mà không làm được.
Hiện tại cũng có lo lắng.
Nhưng, luôn có thể giải quyết được.
Chỉ là, vẫn như cũ sợ làm khổ cô.
Sợ nhất là, nếu anh quả thật có chuyện gì, cô sẽ không quên anh được.
Lục Trác Phong quay người đi vào ký túc xá, Hàn Tĩnh quay đầu nhìn anh một cái, thở dài lắc đầu, ít nhiều cũng có thể hiểu được. Nhiều năm như vậy cũng có người giới thiệu bạn gái cho cậu ta, đụng tới người có điều kiện quá tốt, cậu ta ngược lại lại sợ làm trễ nãi người ta.
Minh Chúc xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt, nếu là anh, anh đoán chừng cũng không nỡ.
————–
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đi đến phòng hậu cần nhận đồng phục huấn luyện.
Đường Vực cũng tới, anh ta cũng mới biết, bọn họ muốn đi theo quân đội đến biên cảnh Vân Nam, sau đó đi đến biên giới, hết thảy cũng khoảng một tháng. Anh đưa mắt nhìn Minh Chúc, cảm thấy hạng mục này có gì đó sai sai, ngây ngốc hơn một tháng, nếu như cô cùng với Lục Trác Phong tình cũ không rủ cũng tới*, thì anh ta tìm ai mà tính sổ bây giờ?
*câu này là “tình cũ phục biên” (旧情复燃). Mình edit thành câu kia cho có thêm không khí
Anh mím chặt môi, nói:
“Vậy đi, tôi cũng đi theo nhìn xem, trải nghiệm một chút.”
Trợ lý đứng ở phía sau, do dự nói:
“Nhưng mà, Đường tổng, ngày mai anh còn phải đi công tác mà!”
Đường Vực cắn răng đáp:
“Vậy qua mấy ngày nữa rồi đi.”