• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 96: Song Đường CP [viên đường thứ sáu]


Nhà vệ sinh cuối hành lang của khách sạn rất vắng người, hai người quấn quít lấy nhau, phải hơn cả mười phút.


Có vài lần Đường Hinh đứng không vững, rốt cuộc, Đường Vực trực tiếp bế cô lên, đặt trên mặt đá cẩm thạch của bồn rửa tay, cảm giác lành lạnh kích thích làm Đường Hinh run rẩy, muốn giãy giụa, Đường Vực lại mau chóng dán môi mình lên, thân ảnh hai người phản chiếu trên tấm gương trong nhà vệ sinh, cảm giác rất triền miên nồng nhiệt.


Nói không động tâm là giả.


Đường Hinh đầu váng mắt hoa, cả người bị hôn đến mức mơ mơ hồ hồ, cho đến khi truyền đến một tiếng thét kinh hãi từ phía sau.


Đường Vực kéo Đường Hinh vào trong lồng ngực, quay đầu đưa mắt nhìn, lỗ tai có chút hồng, mắt cũng đỏ cả lên. Ngoài cửa nhà vệ sinh, một đôi tình nhân người nước ngoài đang nhìn chằm chằm bọn họ, người con trai lên tiếng xin lỗi, nói: "Thực xin lỗi, làm phiền ..."


Đường Hinh mặt mày đỏ bừng, đẩy Đường Vực ra, nhảy xuống bồn rửa tay.


Đôi tình nhân người nước ngoài có chút xấu hổ, thế nhưng bọn họ vẫn không đi ra ngoài, chia ra một trái một phải, vào nhà vệ sinh nam nữ.


Đường Vực liếm môi dưới, rủ mắt nhìn Đường Hinh, vuốt ve khuôn mặt đỏ hồng của cô, cười nhẹ thành tiếng: "Phỏng tay đấy."


Đường Hinh ngẩng đầu, nhanh mắt liếc anh một cái, phát hiện lỗ tai anh có chút đỏ, không cam lòng chịu yếu thế mà nhéo tai anh, có chút kinh ngạc mà nói: "Woah, lỗ tai Đường tổng thật đỏ nha, anh mà cũng thẹn thùng à?"


Anh kéo tay cô xuống, nắm trong tay mình, nhàn nhạt trả lời một câu: "Không có, phản ứng sinh lý mà thôi."


Đường Hinh: "...??"


Lỗ tai đỏ có liên quan gì tới phản ứng sinh lý sao?


Cô cúi đầu đưa mắt nhìn, hình như ... là có chỗ nào đó hơi phồng lên...


Đường Vực có hơi cạn lời, nắm cằm cô nâng lên, như cười như không mà nhìn cô: "Làm gì đấy, nhìn chằm chằm chân người ta vậy?"


Đường Hinh đỏ mặt, vội quay mặt sang nơi khác, nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi chỉ nhìn chút mà thôi, làm sao lưu manh bằng anh chứ ..."


"Cũng thế thôi cũng thế thôi."


"Hừ."


Đường Hinh nhớ tới đôi tình nhân vừa mới đi vào phòng vệ sinh, lát nữa bọn họ ra tới lại gặp phải, đã đủ xấu hổ rồi, vội vàng đẩy anh ra, chạy ra khỏi nhà vệ sinh.


Tuy rằng không thể đem người về cùng, nhưng rốt cuộc cũng chiếm được tiện nghi, Đường Vực cũng khá là vừa lòng, không cưỡng ép bắt người trở về, hít một hơi thật sâu, bỏ hết ý nghĩ lung tung rối loạn ra khỏi đầu, đút tay vào túi quần, chậm rãi mà đi đằng sau cô.


Đường Hinh quay đầu lại, hung dữ nói: "Tôi lên lầu trước, anh lên sau đi, đừng để người ta thấy."


Đường Vực cười nhạt: "Sợ người ta thấy gì chứ?"


Đường Hinh: "Dù sao cũng không thể để người trong Đoàn làm phim thấy tôi và anh đi cùng nhau ... Tôi đi trước, anh không thể đi cùng tôi được."


"Tiểu phú bà, em hơi quá đáng rồi đấy? Đây là đường nhà em xây à?"


"Anh cũng vừa mới chiếm tiện nghi của tôi đấy thôi, lúc này không phải là bên tám lạng người nửa cân sao?"


"..."


Tiểu phú bà xem ra không chỉ có tư tưởng yêu đương méo mó, mà còn là một tiểu bá vương.


Đường Vực cảm thấy, hiện giờ anh nói cái gì cũng không thể chiếm ưu thế, bởi vì tiểu bá vương có thể dồn anh đến góc tường, anh đi qua, trực tiếp kéo người đi, "Đi thôi, tiểu bá vương*."


*bá vương: chỉ những người hay ức hiếp người khác.


Đường Hinh cố gắng đứng yên tại chỗ bất động, nhưng mà sức lực của Đường Vực quá lớn, chỉ vài phút thôi là đã kéo được cô đi, cô la lên oai oái, một tay vươn ra đánh anh, "Đường Vực, anh mới là bá vương đấy! Anh đừng có tưởng rằng anh là ông chủ, anh có tiền, thì muốn tôi làm gì cũng được, tôi nói cho anh biết ..."


Đường Vực quay đầu lại: "Còn nói nữa thì ôm em đi đấy."


Đường Hinh: "..."


So sức lực thì không được, so tiền bạc thì càng không xong.


Đường Hinh cảm thấy bản thân mình chính là thành phần thấp cổ bé họng, rầm rầm rì rì mà giãy tay ra, "Tôi tự mình đi ..."


Đường Vực quay đầu liếc nhìn cô một cái, đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, hai người nói chuyện yêu đương mà sao cứ như hai kẻ ngốc vậy? Cảm giác này trước đây chưa từng trải qua bao giờ, rất mới lạ, cũng rất thoải mái vui vẻ, anh nhéo nhéo má cô một chút.


Tiểu phú bà lập tức nổi giận, kéo lỗ tai anh.


Anh: "..."


Tiểu phú bà đúng là có thù tất báo mà.


"Đường Hinh, đợi đấy."


"Hả?"


"Làm em đến mềm chân thì thôi."


"..."


Lại giở thói lưu manh! Đường hinh đỏ mặt, ngẩng đầu trừng anh, vẻ mặt Đường Vực như cười như không, hình như không hề cảm thấy những là mình vừa nói là không đứng đắn.


Đường Hinh vừa định mở miệng, liền nhìn thấy từ ngoài cửa lớn có mấy người trong Đoàn làm phim đi vào, cô bĩu môi, bước nhanh rời đi.


Không thèm hơn thua với đại móng heo.


Mấy người đó là nhân viên cộng tác với Đoàn làm phim, không hiểu lắm mấy tin đồn bát quái của Đường Hinh và Đường Vực, thấy bọn họ một trước một sau đi lại đây, cung kính chào vài tiếng Đường tổng, cười cười với Đường Hinh, nhưng thật ra cũng không có nghi ngờ gì.


Mọi người cùng đi vào thang máy.


Đường Hinh bị Đường Vực dồn vào góc.


Đường Vực mới đăng ký phòng gần đây, ở tầng lầu cao hơn so với Đường Hinh, sau khi thang máy di chuyển, anh nhìn chằm chằm những con số đang biến hoá, đột nhiên cúi đầu, dùng tiếng nói chỉ đủ cho hai người nghe thấy nói bên tai cô: "Đến phòng anh tâm sự chút nhé?"


Đường Hinh cả người cứng ngắc từ đầu đến chân, vành tai ửng đỏ, sợ bị người khác nghe được, hoang mang hỗn loạn mà nhìn quanh bốn phía.


Đường Vực càng trầm giọng: "Hửm? Có đi hay không?"


Đường Hinh: "..."


Đi em trai anh! Trai đơn gái chiếc, vừa mới chiếm tiện nghi của cô xong, còn muốn lừa cô đến phòng ... tâm sự? Thật sự là tâm sự sao? Có ngốc mới tin ấy!


Cô mới không ngốc!


Đường Vực: "Ngày mai anh phải đi rồi."


Đường Hinh thật sự không nhịn được, quay đầu lại cười tủm tỉm mà nhìn anh: "Đường tổng, ngày mai đi thuận buồm xuôi gió nhé, anh hẳn là đang bận trăm công nghìn việc, vất vả anh đi chuyến này rồi." Cô liếc mắt nhìn thang máy, "À tôi tới rồi, Đường tổng, hẹn gặp lại."


Đường Vực nhìn cô, khoé miệng hơi cong cong, không nóng không lạnh mà nói: "Đi đi, trở về sẽ gọi điện thoại cho em."


Moá nó!


Vẻ mặt vốn đang mệt mỏi của một vài người đều tỉnh táo lại ngay tức thì, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Hinh.


Đường Hinh: "..."


Cô đi ra khỏi thang máy, cười một cái, xoay người rời đi.


Đường Vực chắc chắn là cố ý!


Trở về phòng, Minh Chúc đang biên tập hậu kỳ, cô có tật giật mình, lấy xong quần áo liền nhanh chóng chạy vào phòng tắm, đứng ở trước gương, soi cả nửa ngày ... Bị người đàn ông đó gặm cắn một lúc lâu, môi có hơi sưng...


Cô nhấp nhấp môi, mặt có chút ửng đỏ.


Đường Vực vẫn là chưa nói thích cô.


Cô đã cho anh cơ hội rồi.


Lần sau, anh phải nói đủ 99 lần, may ra cô mới đồng ý!


Tắm rửa xong, Đường Hinh nhìn thoáng qua trong gương, cô gái trong gương sắc mặt ửng hồng, thần thái sáng của, có chút dáng vẻ quyến rũ của người phụ nữ trong thời kỳ nồng nàn, cô gật gật đầu, hài lòng với suy nghĩ của chính mình.


Haizz, ngày mai Đường Vực phải đi rồi.


Cô có chút luyến tiếc.


.....


Sáng sớm hôm sau, Đường Vực phải ra sân bay, anh gửi tin nhắn cho Đường Hinh.


[Tiểu phú bà, anh đi đây, em nhớ trở về sớm một chút nhé.]


[Ừ.]


[Chỉ ừ thôi à? Không còn lời nào muốn nói với anh à.]


[Đường tổng thuận buồm xuôi gió, trở về nhớ làm việc chăm chỉ, tạo phúc cho nhân viên, tôi còn muốn làm giàu đấy.]


[....]


Đường Vực nhìn điện thoại di động, nhịn không được cười thành tiếng, phát cho Đường Hinh vài bao lì xì, Đường Hinh thu bao lì xì xong, nhắn qua một biểu tượng 'Cám ơn ông chủ' khom lưng cúi người, còn kèm thêm vài lời chúc tốt đẹp.


[Tôi rất thích kiểu của anh không nói không rằng liền phát bao lì xì đúng là người giàu có khác!]


[Thích thì làm bạn gái anh đi.]


[...]


Đường Hinh dựa vào trên giường, mặt đỏ tim đập, vùi mặt vào trong gối.


Minh Chúc từ trong nhà vệ sinh đi ra, xốc chăn lên, "Sắp muộn rồi, cậu nhanh lên đi."


Đường Hinh ừ một tiếng, bình tĩnh mà bò dậy.


Không để ý tới Đường người giàu có nữa.


Sau khi Đường Vực về nước một tuần, trở về biệt thự Đường gia một chuyến, buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Đường nói: "Đúng rồi, con còn nhớ cô gái tên Chu Ánh kia không?"


Hình như, mẹ Đường mà hỏi anh có còn nhớ này này này hay không, hơn phân nữa là muốn anh đi xem mắt, Đường Vực mắt cùng không thèm liếc nhàn nhạt trả lời.


Mẹ Đường cười tủm tỉm nói: "Vậy vừa đúng lúc, cuối tuần này là sinh nhật cha con bé, tổ chức tiệc ở khách sạn, con cũng đi cùng đi, sẵn tiện làm quen một chút, con bé nhỏ hơn con ba tuổi, mới từ nước ngoài về, rất xinh đẹp, nếu mà thích hợp ...."


Bà dông dài nói một hồi, chính là đem cô gái Chu Ánh kia khen từ đầu đến chân.


Đường Vực mặt không biểu tình, chờ mẹ Đường nói xong, "Mẹ, buổi tiệc con không đi đâu, mẹ với cha đi thôi. Chuyện bạn gái hai người được nhọc lòng nữa, con đã có đối tượng rồi, lần tới sẽ dẫn cô ấy về cho cha mẹ nhìn xem, so với mấy người nào nào đó còn tốt hơn."


Mẹ Đường sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi có chút vui mừng, lại có chút lo lắng, "Là con gái nhà ai vậy?"


"Đường gia."


"Cũng giống như con, họ Đường."


"... Mẹ hỏi con này, cô gái này là làm công việc gì, gia cảnh thế nào?"


Em gái Đường cười hì hì nói chen vào, "Con biết! Là biên kịch trong công ty, là một người đẹp mê sườn xám đấy! Con đã gặp qua, trước đây cũng có nghe nói qua ... Con còn được xem qua ảnh chụp nữa, thật sự vô cùng xinh đẹp, so với mấy người mà mẹ nói còn xinh đẹp hơn!"


Đường Vực nhìn cô bé một chút, nhàn nhạt hỏi: "Từ đâu mà em nghe được?"


"Khoảng thời gian trước có nghe nói, thế nhưng em nghe nói chính là anh theo đuổi không được ... Chị xinh đẹp yêu thích sườn xám đã đồng ý anh rồi sao?" Em gái Đường có chút hưng phấn, "Anh trai em thật ghê gớm nha."


Ghê gớm cái quỷ.


Đã là chuyện qua bao lâu rồi.


Đường Vực khẽ nhíu mày, "Không phải cô ấy."


Em gái Đường: "Á?"


Cha mẹ Đường nhìn hai anh em bọn họ, "Cuối cùng, là ai vậy? Rốt cuộc là có bạn gái hay không đây?"


"Có." Đường Vực chắc chắn nói, "Cô gái thích sườn xám kia ... đều là chuyện đã qua rồi, sau này không nhắc đến nữa, bạn gái của con sau khi dẫn về, hai người chắc chắn sẽ thích cô ấy."


Anh ăn no rồi, để đũa xuống.


Mẹ Đường còn muốn hỏi thêm vài câu, Đường Vực nhàn nhạt nhìn về phía bà, cười cười, "Mẹ, mẹ đừng có nghiêm túc như vậy, không thôi sẽ doạ cô ấy chạy mất đấy, cô ấy rất thẹn thùng."


Mẹ Đường ừ một tiếng, không chắc chắn lắm mà nhìn anh, "Thực sự có bạn gái sao? Không có lừa gạt cha mẹ đấy chứ?"


Đường Vực có chút cạn lời: "Có thật mà."


Cha mẹ Đường tạm thời tin tưởng.


Em gái Đường liếc nhìn anh một cái, "Tam quan* của cô ấy hợp với anh sao?


*Tam quan: chỉ cách nhìn của một người đối với cuộc sống, gồm có: thế giới quan, giá trị quan, và nhân sinh quan.


"Hợp!"


Đường Vực nhàn nhạt nói, nghĩ thầm: Hợp cái mẹ gì.


Nhưng mà, anh rất thích cô.


Tam quan bị chó ăn rồi.


Người trong nhà nghe xong, có chút yên tâm, đoán chừng lần này có thể nói đến chuyện kết hôn rồi, mẹ Đường cười tủm tỉm, rất nhanh đã đem cái người tên Chu Ánh kia vứt ra sau đầu, sau đó lại đi hỏi trợ lý Cao một chút, cô gái Đường gia kia, là ai.


Một tháng nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn, Đường Hinh đi cùng với Đoàn làm phim, thời gian coi vậy chứ trôi qua rất nhanh.


Cô và Đường Vực vẫn liên lạc mỗi ngày, phương thức lên sân khấu của Đường Vực vẫn như cũ là phát bao lì xì, Đường Hinh thu bao lì xì, vô cùng tận chức tận trách mà ngồi nói chuyện phiếm với anh, lại vui vẻ kiếm thêm tiền, so với viết kịch bản còn nhẹ nhàng hơn nhiều!


Sau này, cô tính toán lại một chút, Đường Vực phát bao lì xì cho cô, phải gần mười vạn tệ.


Có thể mua được mấy cái túi xách đấy chứ!


Cô vui sướng hài lòng tưởng tượng.


Có đôi khi Đường Vực nói nhiều với cô mấy câu, liền nhớ cô muốn chết, ngẫu nhiên sẽ hỏi câu: "Khi nào trở về?"


Tiểu phú bà: "Đóng máy nha, Đường tổng."


Buổi sáng hôm kia, Đường Vực phát bao lì xì xong, nhanh chóng gọi video cho Đường Hinh.


Đường Hinh hoảng sợ, vội vội vàng vàng từ trên giường ngồi dậy, cào cào tóc, lại chạy đến trước cửa sổ, nương theo hình ảnh phản chiếu trên tấm kính thuỷ tinh, chỉnh trang lại, rồi mới nhận điện thoại.


Đường Vực thấy cô cầm di động, thấp giọng cười cười lên tiếng: "Tiểu phú bà, mặt lại tròn hơn rồi thức ăn gia súc ăn nhiều không tốt đâu, trở về đi, nếu không thì biến thành heo mất."


Đường Hinh nổi giận: "Anh mới biến thành heo đấy! Đại móng heo!"


Thật đáng ghét, cô lại béo lên hai cân, thật là đáng sợ.


Đường Vực: "..."


"Được rồi, không nói em béo nữa."


"Hừ."


Đường Hinh ngồi lại trên giường, Minh Chúc đang tắm rửa, nên cô cũng không thèm kiêng nể gì.


Đường Vực nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của cô, lúc ra sức bĩu môi, má lúm đồng tiền kia như ẩn như hiện, có đôi khi đang nói chuyện cũng có thể nhìn thấy, anh nhìn đến mức tay chân ngứa ngáy, rất muốn chọc chọc mặt cô một chút. Đường Hinh thấy anh thật lâu không trả lời, mắt lại nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai trên màn hình kia, "Này, sao anh lại không nói gì vậy?"


Đường Vực cười một chút, càng đẹp trai hơn.


Anh nói: "Anh nhớ em, em sớm trở về đi có được không?"


Trong lòng Đường Hinh khẽ run lên, trái tim cũng vui sướng đến mức sắp nổ tung, ừm ... thật ra, cô cũng có chút nhớ anh. Cô cắn môi nhìn anh, chưa nói được, cũng chưa nói không được.


"Lạch cạch" một tiếng.


Cửa phòng tắm mở ra.


Đường Hinh lập tức tắt video.


Đường Vực: "..."


Anh cúi đầu, đưa mắt nhìn cuộc gọi video bị tắt giữa chừng, khoé miệng hơi cong lên, cái tật xấu không nói không rằng đã cúp điện thoại này, thể nào anh cũng phải sửa cho đến khi cô bỏ tật xấu này thì thôi.


....


Minh Chúc đưa mắt nhìn Đường Hinh, khoé miệng cô nàng còn vương nụ cười chưa kịp thu lại.


Khoảng thời gian gần đây, cô thường thấy Đường Hinh không có chuyện gì cũng ngồi bất động cười ngây ngô, đoán ra hơn phân nửa là có liên quan đến Đường Vực, Đường Hinh không nói cho cô biết, cô cũng chưa muốn vạch trần cô nàng, bởi vì trước đây Đường Vực đã từng theo đuổi cô, nên cũng không biết cô ấy có để ý chuyện này hay không.


Từ giờ đến khi đóng máy phim <<Chống Khủng Bố>> còn khoảng một tháng nữa, Minh Chúc thấy tâm tư của Đường Hinh rõ ràng là không ở trong Đoàn làm phim.


Cô bước qua, "Cậu có muốn về nước trước hay không?"


Đường Hinh á một tiếng, "Vì sao chứ?"


Minh Chúc cong khoé miệng, "Trở về nói chuyện yêu đương chứ sao."


Đường Hinh: "... Ai nói tớ yêu đương, tớ không có."


"Thật à?"


"...."


Đường Hinh không dám nói nữa, sợ bị vả mặt, cười hì hì cho qua chuyện.


Buổi tối, cô mất ngủ.


Cô đột nhiên nhớ tới câu nói "Anh nhớ em" của Đường Vực, lại nghĩ tới nụ hôn nhiệt tình như lửa kia ... Lấy gối che mặt mình lại, nhớ tới cái tên đại móng heo kia làm gì chứ! Không cần nhớ không cần nhớ!


Ba ngày sau.


Đường Hinh đặt vé máy bay về nước.


Cô cố ý không nói cho Đường Vực biết.


Lúc xuống máy bay là đã tám giờ tối, cô vừa mới lấy xong hành lý, điện thoại di động liền vang lên, cô lấy ra xem, trên màn hình hiện lên mấy chữ "Đường người giàu có," sửng sốt một chút, trong lòng nảy lên một dự cảm ...


Cô nhận điện thoại, nhìn khắp nơi xung quanh.


"Tiểu phú bà, đi về phía bên trái là có thể thấy anh rồi."


"..."


Tâm tình Đường Hinh nhảy nhót, khoé môi cong lên, kéo va ly hành lý đi về phía bên trái, mới vừa đi được vài bước, liền thấy Đường Vực mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đẹp trai đến lạ kỳ, rất hấp dẫn ánh mắt phụ nữ lướt qua.


Khoé miệng Đường Vực hơi cong lên, buông điện thoại xuống, ngoắc cô đi tới.


Đường Hinh đứng yên tại chỗ, cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn anh, nhàn nhạt hỏi: "Sao anh lại biết tôi đã trở về?"


"Anh gắn máy theo dõi trên người em đấy." Đường Vực không nhanh không chậm mà nói, hơi hơi nhướng mày, "Không ôm một cái sao?"


".... Anh là ai chứ! Sao phải ôm anh."


Đường Hinh kéo một va ly hành lý rất lớn, thở hổn hà hổn hển mà lướt qua bên cạnh anh, chỉ thiếu mức vểnh đuôi kiêu ngạo mà thôi.


Đường Vực phì cười, bước qua, kéo lấy hành lý của cô, "Để anh."


Đường Hinh lập tức nói: "Được, cám ơn Đường tổng."


Đường tổng cười một cái, xoa xoa đầu cô, "Đừng quá đắc ý, tiểu phú bà."


"Tôi không có nha."


Khẩu thị tâm phi, đuôi cũng cong lên tới trời rồi.


Một tay Đường Vực kéo va ly hành lý, một tay giữ chặt tay cô, đi ra phía ngoài.


Đường Hinh: "Này này này này – còn chưa đồng ý làm bạn gái anh đâu, anh tuỳ tiện dắt tay kéo đi như thế này là sao."


Đường Vực lười trả lời cô, trực tiếp kéo đi.


Tới chỗ đậu xe, anh đem hành lý nhét vào cốp sau, lại nhét Đường Hinh vào ghế phụ, bản thân mình đánh một vòng ngồi vào ghế lái, Đường Hinh quay đầu nhìn anh, không chớp mắt, nhưng ánh mắt có chút bất mãn. Đường Vực cúi người, giữ chặt lấy gáy cô kéo về phía mình, Đường Hinh trừng lớn đôi mắt, vừa định nói chuyện, môi đã bị dán lên, đầu lưỡi anh nhân cơ hội mà chui vào ...


Kỹ thuật hôn môi của Đường Vực.


Là thực sự làm người ta say mê.


Đường Hinh phản đối một vài lần, thấy anh không phản ứng, liền cắn anh.


Đường Vực lập tức đè hẳn người qua, ép cô vào trên ghế, ấn chặt cô vào trong ngực mình, đàn ông ở phương diện này thật ra đã có ưu thế bẩm sinh, Đường Hinh rì rầm vài tiếng, chỉ có thể chịu đựng, bị hôn đến mức thành thành thật thật, cả người mềm mại nhũn ra.


Nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt kết thúc, Đường Vực buông cô ra, cười xấu xa: "Không chỉ tuỳ tiện dắt tay, anh còn tuỳ tiện hôn nữa đấy."


Đường Hinh: "... Lưu manh."


Đường Hinh ngồi trở lại trên ghế, nhìn ra phía trước, khởi động máy xe, chạy xe ra ngoài, "Dù sao hôn cũng hôn rồi, đã lưu manh thì lưu manh cho trót."


"Sao anh lại không biết xấu hổ đến vậy!" Đường Hinh không ngờ được Đường Vực càng nói càng hạ lưu, quay đầu trừng anh, duỗi tay muốn kéo lỗ tai anh.


Đường Vực đưa mắt liếc cô một cái, "Đừng nháo, đang lái xe đấy."


Đường Hinh ngượng ngùng thu tay lại, "Đợi anh dừng xe tôi lại xử tiếp."


Đường Vực: ".."


Đây là tật xấu gì đây.


"Đói không?" Anh hỏi.


"Ừm .. đồ ăn trên máy bay đúng là không thể nuốt nổi." Cô sờ sờ bụng, cảm giác bụng nhiều thêm một vòng thịt, trước đây vẫn bằng phẳng, quả nhiên đồ ăn ở nước ngoài không thích hợp với cô, trước đây ăn thịt nướng ăn lẩu liên tục cả tuần cũng chưa béo.


Cũng may rốt cuộc đã trở về ...


Cô phải giảm béo mới được, nếu không sau này cùng Đường Vực phát triển lên tới trên giường, anh sẽ cười cô béo mất.


"Dẫn em đi ăn, muốn ăn gì đây?"


"Ăn lẩu!"


Đường Vực cười nhẹ: "Được."


Hai người vẫn là đi đến nhà hàng lẩu trước kia, đến nơi là đã hơn chín giờ, nhà hàng kia là hình như mười giờ đóng cửa, Đường Vực đã gọi điện thoại qua trước. Lúc đến nơi trực tiếp đi vào bàn đã được đặt sẵn, vẫn là cái bàn mà lần trước Đường Hinh tỏ tình, ngay cả đồ ăn cũng đã dọn lên rồi, nồi lẩu cũng đang được nấu sôi.


Đường Hinh đề túi xách xuống, cắm đầu vào ăn ngay tức thì, cô cắn miếng thịt bò, hạnh phúc mà nói: "Tôi thèm nhất chính là ăn lẩu."


Đường Vực ừ một tiếng, gắp thịt bò vào trong chén của cô, ra vẻ hờ hững mà liếc về phía cô, "Anh tưởng rằng em nhớ nhất chính là anh."


Cô quay đầu nhìn anh, "Anh suy nghĩ nhiều rồi."


Đường Vực cười cười, tiếp tục gắp thịt cho cô, Đường Hinh ăn được một lúc, mới phát hiện anh không hề ăn một miếng nào, sờ sờ bụng, cảm thấy mình ăn cũng đủ nhiều rồi, ăn nữa thì bụng lại béo lên, cô liền buông đũa xuống.


"No rồi à?"


"Ừ."


"Còn nhiều lắm, ăn tiếp đi."


"..."


Đường Hinh thấy anh lại gắp thịt vào chén của cô, không nhịn được, lại cầm đũa lên.


Hơn mười phút sau, Đường Hinh không dám ăn nữa, buông đũa, định gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán hoá đơn, Đường Vực đè tay cô lại, nhìn về phía cô, "Không cần gấp, chúng ta trò chuyện chút đi, vẫn là nơi này, tối nay giải quyết cho xong chuyện này đi đã."


Đường Hinh nháy mắt: "Hả?"


Cô đã ăn no, có chút buồn ngủ.


Đường Vực dựa vào trên ghế, kéo tay cô qua, đặt lên trên đùi, hơi nghiêng người, nhìn cô chằm chằm, "Tiểu phú bà, thật không muốn làm bạn gái anh sao?"


Đường Hinh nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi: "Vì sao phải làm bạn gái anh?"


Đường Vực: "..."


Anh thật muốn nhéo mặt cô mấy cái.


Còn dám uy hiếp anh à.


"Không phải em thích anh sao?" Đường Vực nhìn cô, nhẹ thở ra, "Hửm? Thật sự không muốn yêu đương với anh sao?"


Đường Hinh hừ một tiếng, hất hất cằm, "Anh cũng chưa tỏ tình, tại sao tôi phải đồng ý với anh?"


Đường Vực nheo nheo mắt, kéo cô về phía mình, Đường Hinh ngồi không vững, bị anh kéo đến trên đùi, giãy giụa muốn ngồi dậy, bị Đường Vực dùng sức giữ lại, anh vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng cọ một chút, "Tiểu phú bà, anh thích em, làm bạn gái anh? Nhé?"


Đầu tóc người đàn ông cọ nhẹ trên chiếc cổ non mịn của cô, có hơi nhột.


Đường Hinh nhịn không được đỏ mặt, "Anh buông tôi ra trước đã!"


Đường Vực cười một chút, nhưng cũng thành thật buông cô ra, Đường Hinh vội đứng lên, cúi đầu liếc mắt nhìn Đường Vực một cái, cười tủm tỉm nói: "Được thôi, để tôi suy nghĩ một chút."


Sắc mặt Đường Vực trầm xuống, có một loại dự cảm không tốt, "Suy nghĩ bao lâu?"


Đường Hinh cười: "Đừng gấp vậy chứ, lần trước anh suy nghĩ cũng phải hơn một tháng, mới đồng ý với tôi đấy, tôi cũng muốn suy nghĩ một chút, không phải anh đã nói tôi là tiểu bá vương sao?"


"Tiểu bá vương chưa bao giờ chịu lỗ vốn!"


Đường Vực: "..."


Dẹp con mẹ nó chứ tiểu bá vương cũng không chịu lỗ vốn!


-Hết Chương 96-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK