Cũng không phải bởi vì một câu nói của cô mà anh ta không theo đuổi được Minh Chúc, rồi giận chó đánh mèo cô đấy chứ!
Khương đạo ho khan, dặn dò mọi người:
“Lát nữa tôi cùng với Đỗ Hồng tiếp tục đi phỏng vấn cựu binh giải ngũ, Minh Chúc cô cứ tiếp tục viết kịch bản. Tối nay mọi người trở về thu dọn một chút hành lý, lần này đi thời gian tương đối dài, cái gì cần mang thì cứ mang, buổi sáng ngày mai tập trung dưới lầu công ty.”
Minh Chúc gật đầu,
“Được.”
Đỗ Thiệu An hỏi:
“Còn bên không quân thì sao?”
Không quân bên kia vẫn chưa có người nào đi phỏng vấn, nhưng trước đó cũng đã nói qua, đến lúc đó đội trưởng Đội đột kích bên kia sẽ tiếp nhận phỏng vấn của bọn họ, chuyện này cũng không vội. Tuy bao gồm tam quân hải lục không, nhưng bộ phim
<<Chống Khủng Bố>> này chủ yếu phản ánh lục quân, cho nên không quân chỉ là thứ yếu, đất diễn cũng không nhiều.
Thế nhưng, vì là phim điện ảnh nên tính chân thực cũng phải hoàn hảo, không quân tiếp viện chắc chắn phải được đề cập trong kịch bản, công việc phỏng vấn không thể bỏ qua được. Quay một bộ phim, đặc biệt là phim về đề tài quân sự, công tác chuẩn bị vô cùng rườm rà, không vội vàng được, phải chậm chậm từ từ quy hoạch đồng bộ.
“Chờ khi diễn tập kết thúc, thì quay lại đó một lần nữa.”
“Cũng được.”
Minh Chúc nghĩ nghĩ, nhìn về phía Đường Hinh:
“Nếu không chúng ta đi về trước đi, tớ về nhà viết kịch bản.”
Đường Hinh đồng ý:
“Được.”
Mọi người đồng loạt tán thành, chuẩn bị sẵn sàng rời đi cùng lúc.
Khương đạo cùng Đỗ Hồng lái đi một chiếc xe, trực tiếp đi phỏng vấn cựu binh giải nghệ.
Đường Vực đứng bên cạnh, tay đút túi quần, nhìn về phía Minh Chúc, mỉm cười nói:
“Ngồi xe của anh đi, cũng vừa đúng lúc anh phải quay lại công ty.”
Minh Chúc do dự một chút, Đường Hinh lấy can đảm, nói:
“Được, làm phiền Đường tổng.”
Minh Chúc liếc nhìn cô một cái, chỉ nói:
“Về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước đi vậy.”
Một đám người kéo về ký túc xá thu xếp hành lý, lần sau về đây, hẳn là sẽ không ở chỗ này nữa.
Minh Chúc kéo lấy va li, đứng dưới lầu ký túc xá, quay đầu ngoảnh lại nhìn.
Cô rủ mắt xuống, kéo lấy va li hành lý đi tới cửa.
Do ngày mai sẽ phải đi Vân Nam, Lục Trác Phong hôm nay có việc phải đi ra ngoài, anh đi đến bên người cô, trực tiếp xách lấy va li hành lý của cô, rủ mắt xuống liếc cô:
“Vừa đúng lúc anh phải đi ra ngoài, đưa em về luôn.”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh,
“Không cần, em về cùng với Đường Hinh.”
Đường Hinh đứng ở bên cạnh, khó xử nói:
“Đường tổng đang chờ chúng tôi ở cửa ra vào.”
Lục Trác Phong hừ cười một tiếng,
“Đã thế, vậy để Đường Vực đưa cô về, tôi đưa Minh Chúc về.”
Vừa dứt lời, liền mang theo va li hành lý của Minh Chúc, thẳng bước rời đi.
Minh Chúc cắn môi dưới, nhìn cô nàng một cái,
“Cậu ngồi xe của Đường tổng về đi.”
Đường Hinh vội vã lắc đầu, nghĩ nghĩ, nói:
“Hay là, tớ với cậu cùng ngồi xe Lục Trác Phong về vậy.”
Minh Chúc: “
Cậu nhất định phải cho Đường tổng leo cây sao?”
Đường Hinh: …….
Thành thật mà nói, hai lựa chọn này cô đều không muốn chọn cái nào cả, mà người Đường Vực muốn đưa về chính là Minh Chúc, nhưng nghĩ lại, nếu cả hai người bọn họ đều chạy đến ngồi xe Lục Trác Phong, mặt mũi Đường Vực bên kia quăng đi đâu? Tính lợi tính hại, sớm hay muộn cũng phải chịu một đao, Đường Hinh quyết định hi sinh chính mình, cắn răng nói:
“Vậy tớ đi trước.”
Minh Chúc gật đầu, nhìn về phía trước, một cỗ xe Jeep màu đen đang dừng trước mặt, mang biển số quân đội, vẫn là chiếc xe lần trước. Lục Trác Phong đem hành lý của cô xếp vào sau cốp, mở cửa tay lái phụ, vịn cửa xe nhìn về phía cô.
Minh Chúc đi tới, ngồi vào ghế phụ lái.
Lục Trác Phong nhíu mày, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, nhìn cô một cái, chồm người tới, kéo dây an toàn xuống thắt cho cô. Minh Chúc bị kẹt ở giữa, thân thể cứng ngắc, liếc anh một cái,
“Em tự làm được.”
Anh nhìn cô rồi buông lỏng tay.
Minh Chúc thắt chặt dây an toàn, Lục Trác Phong hững hờ dời ánh mắt, khởi động máy xe, mở điều hoà không khí, dựa vào ghế chờ điều hoà toả ra khí mát mới lái xe ra ngoài.
Lái xe đến trạm gác ở cổng chính, xe của Đường Vực đang dừng ở bên cạnh để kiểm tra, Đường Hinh kéo lấy va li từ phía sau đi tới, anh ta dựa vào cửa xe, quay đầu đưa mắt nhìn.
Lục Trác Phong chậm rãi chạy xe qua trước mặt anh ta, đồng thời hạ cửa sổ xe xuống một chút, lộ ra gương mặt, cứ như là một cảnh phim quay chậm. Đường Vực nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy Minh Chúc ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, thì lông mày nhíu chặt lại.
Lục Trác Phong liếc nhìn anh ta một cái, quay đầu nhìn Minh Chúc,
“Xuống xe trước đã, phải kiểm tra theo qui định một chút.”
Minh Chúc gật đầu, đem túi đeo cá nhân cùng với va li hành lý mở ra.
Đường Hinh kéo lấy va li hành lý đi đến đằng trước, cũng mở va li ra.
Kiểm tra hoàn tất rất nhanh, Minh Chúc đưa mắt nhìn Đường Vực đứng dựa trên thân xe, cong lên khoé miệng:
“Đường tổng, làm phiền anh đưa Đường Hinh về giúp.”
Đường Vực mím chặt môi, chăm chú nhìn cô, hơi quay mặt đi chỗ khác, cúi đầu cười tự giễu một tiếng:
“Được.”
Minh Chúc khựng lại một chút, quay người ngồi trở lại ghế phụ lái.
Đường Hinh tâm tình phức tạp đi về phía Đường Vực, Đường Vực mặt không đổi sắc ngồi vào ghế sau, trợ lý giúp cô bỏ va li hành lý vào sau cốp rồi quay ra đằng trước ngồi vào ghế lái, Đường Hinh do dự một chút, cũng ngồi vào ghế sau.
Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn Đường Vực, mặt Đường Vực giống như bị người ta thiếu tám ngàn vạn tệ, đen như muốn đòi mạng.
Đường Hinh nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, không dám chọc, không đám đụng.
Trạm gác cho qua, Lục Trác Phong đạp chân ga một phát lái xe đi ra ngoài.
Trên đường, anh một tay vịn tay lái, nhìn thẳng phía trước, hững hờ hỏi:
“Đường Vực, đang theo đuổi em?”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh một chút, cô và Đường Vực lần đầu gặp mặt là hơn một năm trước, lúc bắt đầu viết kịch bản
<<Chống Khủng Bố>> này mới tiếp xúc nhiều hơn, có thể khẳng định là không ngừng cố gắng lấy lòng cô.
Tay cô đặt trên đầu gối, lạnh nhạt nói:
“Phải không.”
Lục Trác Phong mím chặt môi, từ kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe đằng sau đang bám sát không buông, híp mắt một chút, đạp ga chạy nhanh hơn.
Đến nội thành, Lục Trác Phong dừng xe trước cửa một siêu thị, nhìn về phía cô,
“Chờ anh một chút.”
Minh Chúc cũng không biết anh đi đâu làm cái gì, chỉ gật đầu.
Lục Trác Phong đi rất nhanh đã trở lại, trong tay cầm theo mấy loại thuốc chống muỗi còn có nhang muỗi đủ loại, nhét vào trong lòng cô,
“Ngày mai nhớ mang theo.”
Minh Chúc sửng sốt một chút,
“Dạ.”
Lục Trác Phong tựa lưng vào ghế ngồi, liếc mắt nhìn cô, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại câu nói của Hàn Tĩnh – Cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại có thể trở thành bạn gái cũ của cậu?
Anh trầm mặc hít vào một hơi, đem xe lái đi.
“Không phải anh còn có công việc sao?”
Cô đột nhiên hỏi.
“Ừ.” Lục Trác Phong nghĩ nghĩ, cũng không phải chuyện cơ mật quân sự gì, vẫn quyết định nói cho cô,
“Tuỳ hành quân y* bị bệnh rồi, phải mượn một người từ đơn vị khác qua, anh đi đón người, còn có …..”
*quân y tháp tùng đội đi tập trận hoặc hành quân khỏi đơn vị.
Một khắc sau, nghe thấy tiếng anh nói:
“Đưa em trở về.”
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thẳng thắn nhìn anh.
Lục Trác Phong vịn vô lăng, cong cong khoé miệng, nhìn về phía trước.
Minh Chúc không có về Tập Duệ, trực tiếp để Lục Trác Phong chở thẳng về cư xá, đến cửa tiểu khu thì bảo anh đừng xe,
“Đến đây được rồi, em tự đi vào được.”
Lục Trác Phong đưa mắt nhìn cổng lớn cư xa, đậu ở một bên dừng lại,
“Đi vào còn xa không?”
Minh Chúc mở dây an toàn, cúi đầu nói:
“Không xa, em ở toà nhà 7, ở gần cổng.”
Lục Trác Phong quay đầu lại nhìn cô, Minh Chúc ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh, phải nửa ngày sau, cúi đầu đẩy cửa xe ra xuống xe, anh cúi thấp xuống cười cười,
“Nói láo.”
Minh Chúc không nghe rõ, vịn cửa xe quay đầu liếc anh một cái, có chút mông lung,
“Anh vừa nói cái gì?”
“Không có gì.”
Anh nhanh chóng xuống xe, đem va li hành lý của cô xách xuống, đưa tới trước mặt cô. Đột nhiên giơ tay lên, rất tự nhiên vén sợi tóc vương ở khoé môi cô ra đằng sau tai, thấp giọng nói:
“Trở về đi.”
—————–
Minh Chúc vừa về đến nhà, nhận được điện thoại của Đường Hinh liên tiếp gọi đến, cô nàng xổ ra trong điện thoại:
“Cậu không biết đâu, cậu không ngồi xe Đường tổng, mặt Đường tổng đen đến thế nào, thật là đáng sợ mà, tớ cảm thấy chính mình là người có tội đấy.”
Minh Chúc nhịn cười không nổi:
“Làm quá đến vậy ư?”
Đường Hinh kêu to:
“Thật mà.”
“Vậy cậu đi uống miếng nước đi, bình tĩnh lại một chút.”
Minh Chúc đẩy va li hành lý trở về phòng, vừa mở chuyển phát nhanh, vừa nói chuyện phiếm với Đường Hinh, chuyển phát nhanh là do bà ngoại gửi đến, là sườn xám cách tân làm riêng cho cô, màu trắng gạo, váy dài đến mắt cá chân, cũng không phải loại xẻ tà, chỉ khác váy dài bình thường chỗ cổ áo và Tô Tú thêu phía trên.
Bà ngoại luôn than với cô là đã lớn tuổi, rất ít nhận đơn đặt hàng, cho dù giá cả có cao cùng rất ít khi nhận.
Thế nhưng vẫn hao tâm tổn trí làm cái này làm cái kia cho cô.
Cúp điện thoại, Minh Chúc quyết định gọi thức ăn nhanh, cơm nước xong xuôi, liền bắt đầu vùi đầu viết kịch bản.
Bận đến tận khuya.
Lúc chuẩn bị tắt máy tính, cô chợt nhớ tới cái gì đó, ấn mở trang chủ của cửa hàng, bức đồ cưới kia vẫn còn treo ở chỗ cũ. Cô bé nhân viên phục vụ khách hàng nhìn thấy cô online, chuẩn bị báo cáo một chút tình hình trong tiệm thời gian gần đây cho cô, còn nói:
“Bức đồ cưới vẫn không có người hỏi mua.”
Minh Chúc không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra, gõ xuống một đoạn văn, nghĩ nghĩ, lại xoá, một lần nữa đánh xuống một hàng chữ gửi tới.
“Vậy cũng không cần quan tâm tới nó nữa, cứ để chỗ cũ đi.”
Minh Chúc tắt máy tính, đi thu dọn đồ đạc.
Tại ký túc xá quân khu.
Ngày mai sẽ phải đi Vân Nam, các tân binh đêm nay ít nhiều có chút hưng phấn, nói chuyện về nội dung huấn luyện, nói nói một chút lại tới chủ đề bát quái lung tung.
Tào Minh này có chút ngu đần, nhưng quan hệ với mọi người lại rất tốt, cũng rất hoà hợp với các đội viên khác, cậu ta nói:
“Tiểu đội trưởng, tối nay lúc ăn cơm, tôi có nghe nói là Minh tiểu thư sợ chó…….”
Trương Vũ Lâm xem thường:
“Sợ chó có gì kì quái đâu, chị của tôi cũng sợ.”
Tào Minh:
“Không phải, là buổi tối hôm qua, Minh tiểu thư bị chó doạ, Lục đội đã ôm Minh tiểu thư, cậu nói xem, …. Lục đội không thích bác sĩ Bành, có phải là do thích Minh tiểu thư rồi không?”
Trương Vũ Lâm: ……..
Còn có loại sự tình này sao!
Một đám người ở phòng ký túc lại hưng phấn.
Bàn tán ầm ĩ.
“Minh tiểu thư xinh mà, cũng rất xứng với Lục đội.”
“Đúng nha.”
Trương Vũ Lâm kiên trì ngậm miệng, cậu không muốn bị phạt, đang muốn nhắc nhở bọn họ một tiếng, ngoài cửa bổng nhiên xuất hiện một bóng người.
Cậu giật bắn toàn thân, lập tức ho thành tiếng.
Trong nháy mắt, cả ký túc xá đều im lặng.
Tào Minh quả thực muốn đánh chết mình, để bản thân nhiều chuyện! Để bản thân bát quái! Lại còn bị bắt tại trận!
Một đám người, yên lặng chờ đợi Lục đội lên tiếng.
Tào Minh tâm như tro tàn*, yên lặng ngồi xuống, tay đã kéo đến bộ quần áo, chuẩn bị chịu phạt. Những người khác nhìn thấy động tác của cậu ta, cũng yên lặng ngồi xuống, chuẩn bị mặc quần áo vào.
*trong lòng biết đã hết hi vọng
Mấy giây sau, chỉ nghe thấy Lục đội nhàn nhạt nói một câu:
“Tất cả câm miệng, đi ngủ.”
- Hết Chương 24-