Thế nhưng, lần này anh chỉ đợi một mình cô.
Minh Chúc xuống xe, gió lạnh thổi qua luôn vào cổ áo, cô nhanh chóng cuốn chặt áo khoác, ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt anh. Lục Trác Phong sải bước đi tới, trên người anh vẫn còn mặc đồng phục chiến huấn, đưa tay kéo chặt khăn quàng cổ cho cô,
“Nhiệt độ ở đây so với nội thành có hơi thấp, lần sau mặc nhiều quần áo một chút.”
“Dạ.” Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Đường Hinh đứng bên cạnh, nhìn một hồi, lại yên lặng quay người rời đi.
Khương đạo và Đỗ Hồng cười cười, cũng nhìn về phía khác, không tiện quấy rầy, ánh mắt Đường Vực nhìn về phía bên này, hít một hơi thật sâu, bàn tay trong túi quần nắm chặt, chậm rãi ung dung đi vào, thấy như không thấy.
Tuy nhiên, Đường Hinh đi đến bên cạnh anh, bước đi có phần hơi rụt rè, hất cằm về phía bên kia,
“Đường tổng, anh nhìn thấy chưa? Minh Chúc là thật sự thích Lục Trác Phong, tôi chưa từng thấy cô ấy đối với ai dịu dàng như vậy.” Nhìn thấy ánh mắt Đường Vực lặng lẽ liếc cô, cô cũng không sợ, nhàn nhạt mỉm cười,
“Tôi chẳng qua là cảm thấy, thích một người không thích mình, cảm giác thật sự không dễ chịu, nhân lúc tình cảm còn chưa sâu đậm, nhanh chóng thoát thân đi thôi, Đường tổng.”
Đường Vực cười khẽ:
“Cô cũng có chút kinh nghiệm đấy chứ.”
Đường Hinh hừ một tiếng, cũng không trả lời.
Đường Vực cúi đầu nhìn cô,
“Sao lại không nói chuyện nữa?”
“Bởi vì câu hỏi của anh rất đáng ghét, muốn tôi trả lời thế nào?” Đường Hinh quay đầu nhìn anh, đột nhiên hỏi:
“Đường tổng, anh thích Minh Chúc, không phải là vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy đấy chứ?”
“….”
Đối với câu hỏi này, Đường Vực bỗng nhiên không biết trả lời thế nào, nói đúng cảm thấy anh có vẻ quá nông cạn, nói không phải, cũng không đúng. Đường Hinh nhìn anh chằm chằm mấy giây, lắc đầu:
“Quả nhiên đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
Đường Vực: …..
“Cô im miệng cho tôi.”
Đường Hinh hừ một tiếng, quay người rời đi.
Lục Trác Phong dẫn Minh Chúc đi tới, trong cơn gió lạnh, thanh âm của anh vẫn không bị thổi bay, vẫn trầm ổn có lực như trước kia,
“Kịch bản tôi đã giúp các vị đưa lên cho lãnh đạo, tối hôm qua tôi đã hỏi thăm, ông ấy đã xem xong rồi.”
Khương đạo vội hỏi:
“Vậy lãnh đạo của cậu có nói gì không?”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, lại là một cơn gió thổi qua, thổi tóc cô tung bay tán loạn, Lục Trác Phong không nói không rằng vén lấy những sợi tóc dính trên môi cô ra sau tai, tay lại đút vào trong túi, hững hờ nói:
“Thật ra hành động cứu viện hết thảy là nhiệm vụ của toàn đội, nhưng kịch bản của mọi người viết hơi có chút chủ nghĩa anh hùng cá nhân.”
Nghe thấy vậy, Đỗ Hồng nhìn thoáng qua Minh Chúc.
Minh Chúc cúi đầu xuống.
Khương đạo thế mà lại lạc quan, cười to vài tiếng:
“Mấy ngày nay tôi cứ cầm kịch bản xem đi xem lại, cũng có chút cảm giác tương tự, rốt cuộc có vài điểm, quả thực quá nhấn mạnh vào tay súng bắn tỉa, hình tượng ống kính của liên đội trưởng và toàn đội đều thiếu rất nhiều. Không việc gì đầu, độ khó của những kịch bản như thế này vốn dĩ là rất lớn, sau khi tổng hợp ý kiến của thủ trưởng và của các cậu lại quay về tiếp tục chỉnh sửa.”
Vương Quốc Dương đã chờ sẵn trong văn phòng.
Minh Chúc đi đến dưới lầu của toà nhà văn phòng, bỗng nhiên lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Đông Giai ôm một xấp tài liệu vội vàng đi qua, nhìn thấy bọn họ, lại dừng bước, nở nụ cười cũng có thể tính là chào hỏi, lại vội vàng đi mất.
Cô sửng sốt một chút,
“Sao Đông Giai lại ở đây?”
Lục Trác Phong sợ cô lại nghĩ ngợi lung tung, nhanh chóng nói:
“Bác sĩ Đông hiện giờ là bác sĩ tâm lý của đội bọn anh, Hàn Tĩnh chính là đang theo đuổi cô ấy.”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh,
“Em không có suy nghĩ gì cả, chỉ là bỗng nhiên nhìn thấy cô ấy xuất hiện ở đây, có hơi tò mò.”
Lần trước lúc ở biên cương, cô đã nhìn ra Hàn Tĩnh đúng là đang theo đuổi Đông Giai.
“Có vết xe đổ lần trước, sợ em không vừa lòng, lại về đem đồ cưới bán đi mất.” Khoé môi Lục Trác Phong cong lên một nụ cười thản nhiên, nghe như là đang nói đùa, nhưng giọng điệu lại rất chân thành.
Minh Chúc nghĩ thầm, cô nào dám chứ, có bán cũng không thoát khỏi bàn tay anh đấy thôi.
Với lại, đồ cưới đã bị anh đóng chắc lên tường, mấy ngày nay cô đã thử qua mấy lần, trừ khi mời thợ chuyên nghiệp tới, bằng không căn bản là không lấy xuống được.
Đường Hinh đi ở phía sau, lắng tai nghe, nghe thấy đồ cưới cái gì đó, đợi đến lúc ngồi xuống trong văn phòng, mới tiến lại bên tai Minh Chúc mà hỏi:
“Lục Trác Phong biết chuyện cậu mang đồ cưới đi bán rồi sao?”
“Ừ, biết rồi.” Minh Chúc vẫn chưa nói chuyện này với Đường Hinh, chủ yếu vẫn là cảm thấy mình bị thua quá thảm, nói ra có hơi mất mặt.
Đường Hinh trừng to mắt, vừa muốn hỏi hỏi gì đó, đã bị Minh Chúc kéo góc áo.
Vương Quốc Dương từ cửa đi vào, ngồi ở vị trí chủ toạ, nhìn bọn họ một chút, ánh mắt rơi trên người Minh Chúc, cười cười:
“Tới đông đủ rồi sao, kịch bản tôi đã xem qua, thật ra mọi người đã viết rất tốt, có đôi khi phải nghĩ đến giá trị kinh tế nên phải cân nhắc hết thảy mọi thứ, nhưng từ góc độ của những người quân nhân như chúng tôi mà nói, cảm xúc chủ nghĩa cá nhân đương nhiên không bằng tinh thần đoàn kết đồng đội.”
Minh Chúc đưa mắt nhìn Lục Trác Phong, đối diện với Vương Quốc Dương mà nói:
“Thật xin lỗi, chịu trách nhiệm chuyện này là tôi đã dùng lí lẽ biện luận thuyết phục Đỗ Hồng, là tư tưởng anh hùng cà nhân của tôi tương đối nặng.”
Khoảng thời gian trước, cô đã nghe đi nghe lại đoạn băng ghi âm phỏng vấn Lục Trác Phong, hình tượng từng tầng từng lớp kết nối lại, tự động nghĩ ra trong đầu, nghe giọng điệu bình thản của anh, cô càng nghe càng đau lòng, mỗi lần nghe là một lần tự làm khổ mình.
Từ sau khi biết được Lục Trác Phong đang theo đuổi Minh Chúc, thái độ của Vương Quốc Dương đối với Minh Chúc hoà nhã đi rất nhiều, ông cười cười:
“Không trách được cháu, cháu còn trẻ, vẫn còn suy nghĩ của một cô gái trẻ đối với một số phương diện là chuyện rất bình thường, với lại kịch bản cũng đã viết rất tốt rồi.”
Minh Chúc biết bộ phim này không phải là một bộ phim bình thường, là một bộ phim có quốc gia và quân đội ủng hộ, áp lực của cô phải nói là vô cùng lớn, cũng sợ kịch bản viết không được tốt, có đôi khi không thể không thừa nhận, tuổi tác và kinh nghiệm là chuyện khó tránh khỏi, cô nói:
“Cảm ơn chú đã công nhận.”
Vương Quốc Dương lại nói thêm vài ý kiến, cuối cùng, nhìn qua Lục Trác Phong đang ngồi bên cạnh,
“Cậu đến đây nói một chút xem?”
Lục Trác Phong ngồi rất nghiêm chỉnh, tay khoác lên bàn, trước tiên lại nhìn thoáng qua Minh Chúc,
“Kịch bản viết rất tốt, nhưng đúng là có vài điểm sai sót, chúng tôi không chỉ đơn giản là một tiểu đội, mà là một đoàn đội, trong đợt hành động cứu viện này, không quân và lục quân đều có tham gia đóng góp. Tôi biết mọi người muốn thể hiện rằng sự bình yên mà đất nước có được là không dễ dàng, bất luận là ai, chỉ cần là công dân Trung Quốc thì đều được quân nhân Trung Quốc bảo hộ, nhưng là một người lính thì tôi lại không nghĩ như vậy.”
Anh nói đúng trọng tâm của tất cả mọi vấn đề.
Minh Chúc nhìn anh, đột nhiên có cảm giác mình đối với anh vẫn chưa hề hiểu rõ, lòng nhiệt thành và tinh thần nhiệt huyết của Lục Trác Phong vượt xa so với tưởng tượng của cô.
————————————–
Cuộc họp kết thúc vừa đúng giờ cơm trưa.
Minh Chúc đứng trên hành lang, gió lạnh thổi qua mặt cô, thế mà cô lại không thấy lạnh, ngược lại là tỉnh táo hơn rất nhiều.
Kịch bản này nặng nề, nhiệt huyết, tình yêu to lớn, cảnh quay hành động dữ dội, chiến sĩ bị thương hi sinh thảm khốc, cô viết rất khó khăn, bị ảnh hưởng từ việc Lục Trác Phong bị thương quá lớn, vô ý thức muốn viết hình tượng của anh tốt hơn một chút, cho dù chỉ là một chi tiết nhỏ ….
Cũng là muốn để nhiều người hiểu rõ hơn về nghề nghiệp của bọn họ, kính trọng bọn họ, để mọi người quý trọng cái gọi là hoà bình quốc gia.
Trên vai đột nhiên bị đè nặng, cô yên lặng quay đầu, Lục Trác Phong đem áo khoác quân đội choàng lên người cô, tay ôm lấy vai cô, cúi đầu liếc cô,
“Đứng đây hứng gió lạnh sao?”
Minh Chúc lắc đầu:
“Suy nghĩ vài chuyện.”
Lục Trác Phong xoa xoa gáy cô, mắt nhìn phía trước,
“Không cần lo cho anh, anh cũng chỉ là một quân nhân bình thường không thể bình thường hơn, làm chuyện anh nên làm mà thôi, không đến mức vĩ đại như vậy, cũng không cần đến nhiều người đến kính trọng anh.”
Hốc mắt Minh Chúc đột nhiên nóng lên, cô cúi đầu xuống, gió thổi qua, thổi bay đi những giọt nước mắt.
“Đói bụng không?” Anh hỏi.
Lúc này đã là giờ cơm, tất cả mọi người đều đã đi ăn cơm, toàn bộ toà nhà văn phòng không chừng chỉ còn có hai người bọn họ.
“Vâng.” Cô gật đầu.
Lục Trác Phong lôi kéo cô đi xuống dưới lầu,
“Đi, đi ăn cơm trước đã, có chuyện gì để chiều lại nói.”
Minh Chúc đi theo phía sau anh, giật nhẹ chiếc áo khoác quân đội nặng nề trên người,
“Áo anh …”
“Em mặc đi, đừng để bị cảm.”
“Vậy lúc em về sẽ trả lại cho anh.” Cô bước xuống bậc thang.
“Không cần đâu.”
Lục Trác Phong đi đến đầu cầu thang lầu hai, đột nhiên quay người lại, Minh Chúc đang đứng trên bậc thang cao hơn anh một bậc, hai người gần như cao bằng nhau, đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm, nhịp tim không biết sao lại nhanh hơn,
“Anh ….”
Anh nhìn xem cô,
“Em có phải rất sợ anh giống với Từ Duệ đúng không?”
Cô che giấu rất tốt, vô cùng cẩn thận từng li từng tí không muốn để anh biết, Lục Trác Phong biết một mối quan hệ như vậy sẽ làm cho cô rất mệt mỏi, mỗi lần anh đi làm nhiệm vụ đều lo lắng không yên, ngay cả viết hình tượng trong kịch bản cũng không đành lòng, muốn xây dựng cho anh một kiểu hình tượng siêu anh hùng, bất khả chiến bại.
Chuyện đó là không có khả năng, chuyện gì anh cũng có thể hứa với cô, duy chỉ có chuyện sinh tử, là không được.
Minh Chúc sửng sốt một lúc, cúi đầu xuống, không nói gì thêm.
Lục Trác Phong ôm cô vào ngực, nghiêng đầu, hôn lên tai cô một chút,
“Trả lời em một vấn đề.”
“Cái gì?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Anh không sợ chết, anh chỉ sợ em khóc, không có ai dỗ.” Lục Trác Phong thở dài, lại nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, bộ dáng của cô ngồi trên bậc thềm bên cửa sân yên lặng thút thít. Bà Từ nói nếu như anh và Minh Chúc thật sự ở cùng nhau, đối với Minh Chúc mà nói thì quả thật quá tàn nhẫn và ích kỷ.
Khi đó anh còn nằm trên giường bệnh, bị thương rất nặng, đi qua đi lại mấy chuyến ở Quỷ môn quan, rồi lại về đến nhân gian. Lúc đó anh cái gì cũng không muốn, chỉ muốn gặp cô, làm cách nào cũng được, chỉ muốn nhìn thấy cô một lát thôi.
Rõ ràng mỗi ngày cô đều đến bệnh viện, mỗi ngày đều đi qua cửa phòng bệnh của anh, chỉ là anh không nhìn thấy cô.
Cái loại cảm giác đó, so với bất kỳ vết thương nào trên thân thể cũng đều đau hơn gấp mấy lần.
Bà Từ cùng bà ngoại ngồi trước giường bệnh của anh, hai bà lão tuổi gần tám mươi, bà ngoại nói:
“Minh Chúc bởi vì nguyên nhân gia đình, tính cách vô cùng hướng nội, đặc biệt không thích nói chuyện chia sẻ với ai, lúc bà vừa đem nó về trấn, nó ngay cả bà ngoại cũng không gọi. Đứa nhỏ Từ Duệ kia trời sinh vui vẻ, đặc biệt hài hước, Minh Chúc bởi vì chơi với thằng nhóc đó, mới chầm chậm mở miệng nói chuyện trở lại, bà cũng rất thích Từ Duệ, cũng luôn xem hai đứa nhỏ này sẽ ở cùng một chỗ, tiếc là ….”
Bà Từ lau nước mắt nói:
“Là bà đây bạc phước, đứa nhỏ Từ Duệ này thật là tốt, Minh Chúc cũng rất tốt, cháu cũng vậy …. Trọng tình trọng nghĩa, Từ Duệ có được chiến hữu như cháu, bà cũng rất cảm kích, nhưng cháu biết trong di thư nó viết thế nào không?”
Di thư của Từ Duệ không dài.
Hết một nửa là liên quan tới Minh Chúc.
Bà Từ nói:
“Từ Duệ nói, nếu như Minh Chúc thích nó, sau này dù cho nó có giải ngũ hay theo con đường quân nhân chuyên nghiệp, đều muốn trở về kết hôn với cô bé ấy. Nếu như không thích, vậy cùng rất tốt, dù sao nghề nghiệp của nó cũng rất nguy hiểm, nó cũng rất lo lắng nếu bản thân mình một ngày nào đó không tàn phế thì chết mất, làm khổ con bé, vẫn là không nên tìm bạn trai làm quân nhân thì hơn, cả ngày muốn gặp cũng không gặp được. Nó chỉ cần trông coi bảo vệ từng tấc đất của quốc gia, bảo vệ cô bé một đời bình an, thế là đủ rồi.”
Lục Trác Phong nằm trên giường bệnh, xem hết phần di thư kia.
Dòng cuối cùng —-
Nếu như tôi không có ở đây, hi vọng cô gái của tôi có người bảo vệ.
Khoảng thời gian đó, phòng bệnh của Lục Trác Phong có rất nhiều người lục tục ngo ngoe đến thăm hỏi, anh bị thương rất nặng, không chừng cả năm vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, có người khuyên anh nên giải ngũ hoặc chuyển nghề, khi đó vừa mới lập công, sẽ có rất nhiều ưu đãi và sự lựa chọn.
Nhưng Lục Trác Phong vẫn không chọn cái nào cả.
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lặng yên nhìn vào anh,
“Sau này em sẽ không khóc nữa.”
Cho nên, không cần anh dỗ.
Anh cứ yên tâm làm chuyện của mình, có nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, không cần lo lắng em sẽ khóc.
Lục Trác Phong sửng sốt một chút, tim bỗng nhiên được lấp đầy, anh ấn lấy sau gáy cô, nặng nề hôn lên, anh đi đến bậc thang, đem người chống đỡ trên hành lang cầu thang, dùng sức mà hôn.
Cả người Minh Chúc có hơi choáng váng, thử hôn đáp trả lại anh, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu có tiếng người đi đến, lập tức thanh tỉnh hơn một nửa, vô thức đẩy anh ra.
Cô sợ có người đi lên …
Giãy dụa vài lần, chiếc áo khoác quân đội từ trên vai cô trượt xuống.
- Hết Chương 54-