Mọi người nhìn Cố Dương với vẻ không dám tin, trong lòng đều có chung một câu hỏi, anh đang nói đùa sao?
Nhưng Cố Dương không có ý định muốn giải đáp thắc mắc của họ. Anh ngồi ở phía bên kia, dù không nói lời nào nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ.
Trái tim Lưu Ngọc Hạ đập rộn lên, bà ta vội vã ra ngoài tìm người.
Thật vất vả mới tìm được cô, Lưu Ngọc Hạ nhìn kĩ Tư Mộng Thần vài vòng. Không phải bà ta coi thường con gái mình, nhưng quả thực Tư Mộng Thần so với Tô Uyển Như vẫn có khoảng cách.
Mộng Thần là người như thế nào, làm mẹ nên bà ta biết rõ. Cô giống như một cô nàng tomboy, đúng là từ khi cô theo bà ta gả vào nhà họ Tô thì đã kiềm chế tính khí lại rất nhiều.
Nhưng cô thế này, thật sự không đủ sức để đảm nhiệm vị trí vợ của thị trưởng.
Mộng Thần buồn bực không thôi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Chẳng lẽ ngay cả con gái mình mà mẹ cũng không nhận ra à?”
VietWriter.vn
“Mộng Thần à, không biết là phúc hay là họa nhưng mẹ vẫn phải nói cho con biết trước để con chuẩn bị tâm lý. Thị trưởng muốn cưới con.” Lưu Ngọc Hạ sờ lên hai má của cô. Làm một người mẹ, bà ta vừa mừng vừa lo.
“Hả?” Tư Mộng Thần sững sờ. Chuyện này là sao? Thị trưởng muốn cưới cô? Cô trở nên nổi tiếng từ khi nào mà ngay cả thị trưởng cũng ngưỡng mộ cô rồi.
Đẩy cửa phòng nghỉ ra, Tư Mộng Thần lấy hết can đảm hét lên: “Tôi sẽ không lấy chồng.”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, Tư Mộng Thần ho nhẹ một tiếng rồi lại lải nhải nói: “Tôi không lấy chồng. Hơn nữa tôi cũng không biết thị trưởng ma quái nào cả.”
Đương nhiên Tô Bách Ngạn hy vọng anh có thể thay đổi ý định, ông ấy thử thăm dò: “Cháu trai Cố, đây là Mộng Thần. Hay là cháu hãy suy nghĩ lại đi.”
Tư Mộng Thần nhìn theo ánh mắt của Tô Bách Ngạn liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi khuất bóng ở đằng kia. Khi nhìn rõ hình dáng của anh, tim cô như muốn văng ra ngoài, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Tại sao anh lại ở đây?
Nếu mẹ phát hiện cô đã hiến dâng cuộc đời mình sau khi say, còn xảy ra quan hệ với một người đàn ông xa lạ chắc chắn bà ta sẽ lột da cô ra.
Ánh mắt Cố Dương lướt qua đám người, nhìn thẳng Tư Mộng Thần lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa: “Không cần nghĩ nữa, cháu sẽ lấy cô ấy.”
Anh muốn kết hôn với mình? Tư Mộng Thần mở to mắt, anh là thị trưởng à? Trời ạ, vậy mà cô lại bổ nhào vào thị trưởng đại nhân rồi.
“Mộng Thần, qua đó chào hỏi đi.” Lưu Ngọc Hạ đẩy cô.
Tư Mộng Thần do dự một hồi mới miễn cưỡng bước tới. Cô đứng trước mặt Cố Dương, thoáng thấy Tô Bách Ngạn đang chăm chú nhìn mình thì cô ngay lập tức nở nụ cười rực rỡ, cất giọng ngọt ngào: “Chào bác Cố ạ.”
Cố Dương nhíu đôi mày cương nghị lại. Ngay cả “Bác” cũng kêu rồi, thậm chí còn hét lên.
Tô Bách Ngạn vội nói: “Mộng Thần, thị trưởng Cố đây tuổi trẻ tài cao. Mới hai mươi chín tuổi đã trở thành thị trưởng. Cái gì mà bác chứ?”
Sau đó, ông ấy cười giải thích với Cố Dương: “Cháu trai Cố đừng để bụng. Mộng Thần còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”
Cố Dương không nói gì mà chỉ liếc nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và một chiếc quần jean bó sát, dáng người nhìn rất mảnh khảnh yếu ớt, đang cúi đầu đứng ở đó.
“Ba, con chưa có ý định kết hôn.” Tư Mộng Thần sợ hãi, rụt rè mở miệng.
Tô Bách Ngạn lập tức trách mắng: “Cháu trai Cố bằng lòng lấy con, đó là phúc của con. Con có lý do gì để từ chối chứ.”
Tư Mộng Thần rụt cổ lại, thực ra trong lòng lại đang nguyền rủa Cố Dương. Chết tiệt, luật pháp quy định nếu anh muốn kết hôn thì nhất định cô phải gả à.
Lấy cái đầu của anh ấy.
Cố Dương bất ngờ đứng dậy, thân hình cao lớn, khỏe đẹp cân đối. Tư Mộng Thần đứng trước mặt anh, hệt như một chú lùn.
Toàn thân anh đầy vẻ uy nghiêm, Tư Mộng Thần vô thức lùi lại một bước. Anh ghé vào tai cô nói bằng âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy: “Nếu tôi đi báo cảnh sát, nói rằng hôm đó cô đã xông vào phòng của tôi và muốn thực hiện những giao dịch không chính đáng thì sao đây? Cô nói xem cô sẽ ngồi bao nhiêu năm tù hả? Vì vậy hãy suy nghĩ kỹ về việc lấy chồng hay không rồi mới nói tiếp.”
Tư Mộng Thần nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ không dám tin: “Tôi sẽ kháng án.”
Thằng cha già này, mấy lời vô liêm sỉ như vậy mà cũng nói ra được.
“Với thân phận và địa vị của tôi, cô cho rằng người khác sẽ tin những gì cô nói hay là tin tôi đây? Hơn nữa, cô cho rằng tôi sẽ cho cô cơ hội kháng án sao?” Nói xong anh lập tức bước ra ngoài, không muốn tiếp tục ở lại nữa.