“Có ngon thì lại đây…” Sau đó giọng Tư Mộng Thần đột nhiên trở nên chói tai: “ Há há, buồn cười thật đấy... đồ thần kinh..."
Vì thế mà Cố Dương bị cô làm tỉnh giấc, anh nghiêng người lườm cô, lại thấy cô nằm dang tay dang chân ở bên kia, khóe môi còn dính chất lỏng đáng nghi có tên là nước miếng.
Anh ghét bỏ cau mày. Vừa quay đầu đi thì cô chợt xoay người sang, bàn tay vung lên đập thật mạnh lên người anh không kịp đỡ.
Cố Dương bị quấy rầy nghiêm trọng nên ngồi bật dậy, thấy cô vẫn còn đang ngủ say sưa thì vươn tay véo má cô.
“Á.” Tư Mộng Thần bừng tỉnh, đưa tay xoa vào chỗ bị véo đau, khó chịu hỏi anh: “Nửa đêm nửa hôm anh không ngủ đi, làm gì đấy hả?”
Cố Dương ngồi đường hoàng ở bên giường còn lại, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú: “Lau nước miếng đi kìa, lớn như thế rồi mà ngủ còn chảy dãi.”
Tư Mộng Thần vội vàng đưa tay lên sờ, đúng là bên khóe miệng ướt cả một mảng, cô dùng tay áo lau đi.
“Kế bên có khăn giấy sao cô không dùng mà lại đi dùng tay áo để lau.” Cố Dương đanh mặt, nói: “Đi thay đồ nhanh.”
VietWriter.vn
“Không cần chứ?” Tư Mộng Thần trề môi hỏi lại.
“Vậy cô cũng không cần ngủ nữa.”
Tư Mộng Thần trừng anh, thấy anh hình như không phải đang đùa. Thôi vậy, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Cô vừa thay đồ vừa nghiến răng nghiến lợi mắng thầm: “Hừ, chắc chắn là anh ta trả thù mình chuyện đá anh ta. Đáng ghét, người gì đâu thù dai. Nước bọt của mình có độc chắc, tối hôm qua hôn cũng có thấy ghét bỏ gì đâu.”
Mặc dù Cố Dương không nhìn thấy mặt cô nhưng thấy đầu cô cứ lắc bên này nghiêng bên kia, rõ ràng là đang mắng thầm anh đây mà. Đừng tưởng anh không biết trong lòng cô nhóc này đang nghĩ gì.
Trông bên ngoài thì rõ yếu đuối, mong manh nhưng thật ra không phải phường lương thiện gì. Có điều đã rơi vào tay anh thì coi như gặp phải khắc tinh rồi.
Tư Mộng Thần thay quần áo xong liền nhào lên giường: “Thế này được rồi chứ hả.”
“Ngủ đi.” Cố Dương nghiêng người liền ngủ.
Cuối cùng cũng được ngủ, Tư Mộng Thần vui vẻ mỉm cười, cuộn người trong chăn, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Trong lúc mơ màng cô cảm giác như mông mình bị ai đạp một cái. Ban đầu cô còn tưởng là mình nằm mơ, nhưng cảm giác trên mông truyền đến khiến cô biết rằng không phải trong mộng.
Cô vừa bật dậy thì đã thấy Cố Dương đứng ngay bên cạnh giường, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm xuống cô.
Cô gãi đầu: “Rồi làm sao nữa?” Người này có thể yên tĩnh một chút hay không chứ.
“Dậy nhanh lên.”
“Mới có mấy giờ đâu, với lại tôi xin nghỉ phép rồi. Cả tuần nay không cần phải đi làm nên không cần dậy sớm.” Nói xong cô ngã người nằm xuống giường tiếp, định đánh thêm một giấc nữa.
Cố Dương thấy cô lại bắt đầu ngáy o o thì mặt mày sa sầm, vươn tay kéo cô dậy. Tư Mộng Thần thật sự không mở mắt nổi, mắt nhắm mắt mở.
“Không đi làm thì càng tốt, dậy mặc quần áo vào đi, dọn dẹp vệ sinh.” Cố Dương thuận tay lôi quần áo của cô ra ném cho cô. Quần áo rơi trúng đầu cô, bị cô kéo xuống.
Cả căn phòng được rải đầy cánh hoa hồng đỏ tươi, bầu không khí lãng mạn vui vẻ.
Sớm tinh mơ dọn dẹp cái gì chứ. Tư Mộng Thần thật sự không hiểu nổi đầu của anh cấu tạo như thế nào. Cả ngày hôm qua mệt như vậy rồi à hôm nay còn có thể khí thế hừng hực hành hạ cô.
Cố Dương thấy cô không động đậy, hung dữ quát cô: “Còn không mau dậy đi, định nướng đến khi nào nữa.”
Dáng vẻ hung dữ của anh quá đáng sợ, Tư Mộng Thần rụt cổ, ngoan ngoãn mặc quần áo vào rồi cầm chổi bắt đầu quét dọn.
“Tôi phải ra ngoài, trước khi tôi về tới nhà cô phải quét dọn sàn nhà sạch sẽ đấy.” Nói xong, Cố Dương xoay người đi về phía phòng thay quần áo.
Cố Dương thay áo sơ mi và quần tây, vắt áo vest trên cánh tay. Anh vừa bước ra vừa đeo đồng hồ lên cổ tay. Anh lơ đãng ngẩng đầu thì thấy cô đứng tại chỗ, hai mắt nhắm tịt nhưng chổi cầm trong tay thỉnh thoảng lại khẽ lay động.
Đứng cũng ngủ được cơ à? Cô gái này là thần ngủ đầu thai chắc.
“Này.” Anh bước đến, quát vào tai cô.
“Á.” Tư Mộng Thần giật nảy mình, bừng tỉnh, tim đập lên thình thịch từng hồi, cây chổi trong tay cũng rơi xuống sàn. Nét mặt cô tràn ngập hoảng loạn thất thần, dường như còn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Cố Dương nhìn xuống cô với vẻ trịch thượng: “Bảo cô quét dọn mà cô lại ngủ. Cô xem lời tôi nói là gió thoảng qua tai à.”
Tư Mộng Thần thấy anh hung tợn như vậy thì sợ hãi hít vào một hơi, đành phải chịu thua, vội vàng mỉm cười lấy lòng: “Tôi đâu có ngủ, tôi quét dọn ngay đây này. Anh mau đi đi, đừng để bị muộn, đi muộn là ảnh hưởng không tốt đến sự uy nghiêm của thị trưởng Cố đó.”