“Mày…” Mặt Cố Thiên rất khó coi: “Cố Dương, ba biết mày trách ba ép mày kết hôn, nhưng mày cũng không thể lấy hạnh phúc của bản thân ra đùa giỡn, mày bây giờ hờn dỗi ba, sau này người vất vả là mày đấy, rốt cuộc mày có biết không?”
Cố Dương khẽ nhướng mày: “Nói chung là cho dù ba có nói gì đi nữa thì nếu muốn kết hôn, con cũng chỉ cưới cô ấy thôi.”
“Sao mày lại ngang bướng như vậy.” Cố Thiên gầm lên đầy tức giận.
“Ai bảo con là con trai của ba.”
“Cái đồ khốn nạn.” Cố Thiên giơ tay tát Cố Dương một bạt tai, Cố Dương đứng yên chịu cái bạt tai này mà không hề né tránh, cái đầu bị đánh nghiêng đi, trong đôi mắt hiện lên sự bất khuất.
Mặc dù Cố Thiên sớm tối đều luyện tập thể lực, nhưng dù sao ông ấy cũng là một người lớn tuổi, những nếp nhăn trên trán đã khắc rõ trên khuôn mặt năm tháng này.
Cố Thiên đứng quay lưng về phía anh, cương quyết nói: “Cố Dương, nếu mày cưới nó thì ba sẽ đuổi mày ra khỏi nhà họ Cố, xem như Cố Thiên tao đây không có đứa con trai như mày.”
VietWriter.vn
Cố Dương bình tĩnh đứng ở đó, không nói lời nào.
Lữ Hải Yến đứng bên cạnh nhìn hai cha con đến lo lắng, bước tới nắm lấy cánh tay của Cố Dương: “Con trai à, con nghe lời của ba đi, lẽ nào con thực sự muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố sao.”
“Mẹ, cô ấy có gì không tốt, chỉ vì ba mẹ của cô ấy ly dị sao? Chuyện này liên quan gì đến cô ấy chứ, cô ấy hoàn toàn không thể kiểm soát được những chuyện này, dựa vào cái gì mà bắt cô ấy phải gánh chịu hậu quả.” Cố Dương nhìn Lữ Hải Yến nói vang lên: “Nói chung là con chỉ thích cô ấy, không thích bất kỳ ai khác.”
“Mày…” Cố Thiên bất chợt xoay người lại nhìn chằm chằm vào anh, tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Mày quyết tâm làm như vậy rồi đúng không.”
Cố Dương nhìn họ, nghiêm nghị nói: “Đúng vậy.”
Cố Thiên hung dữ trừng mắt nhìn anh: “Ba không đồng ý, cho dù con cưới về ba cũng sẽ không nhận đứa con dâu này.”
“Nếu ba không đồng ý thì đám cưới này sẽ huỷ bỏ.” Khi Cố Dương nói thế thì Cố Thiên rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vừa mới dịu xuống thì liền nghe anh nói: “Sau này con cũng sẽ không kết hôn nữa, dù sao thì con cũng không hứng thú với việc kết hôn, cứ quyết định vậy đi.”
Cố Thiên suýt nữa vỡ mạch máu khi nghe thấy lời anh: “Cố Dương, mày thành thật nói cho ba biết, có phải mày vẫn không quên được người phụ nữ đó, mày làm nhiều việc như vậy chính là để không kết hôn đúng không, tại sao Cố Thiên tôi lại có một đứa con trai vô dụng như mày, ba năm rồi mà vẫn không quên được người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa đó.”
“Con trai à, không phải con vẫn còn muốn cưới cô ta chứ.” Lữ Hải Yến lo lắng hỏi.
Năm đó họ ở bên nhau, mặc dù lúc đầu hai vợ chồng bà ấy đều cho rằng mối tình này không mấy khả quan, cảm thấy cô ta không thích hợp với Cố Dương, nhưng về sau thấy Cố Dương cố chấp yêu như vậy, hai người họ cũng định thuận theo ý của con trai.
Bà ấy vẫn nhớ Cố Dương vui mừng mang theo chiếc nhẫn cầu hôn đi ra ngoài vào hôm đó, nhưng người phụ nữ đó đã từ chối. Hơn nữa, trên tay của cô ta đã đeo một chiếc nhẫn cầu hôn khác.
Khi nhìn thấy trên tay của người phụ nữ mà mình yêu thương đang đeo chiếc nhẫn của một người đàn ông khác, không cần nói cũng có thể biết Cố Dương đã cảm thấy khó chịu và đau khổ biết nhường nào.
Cố Dương mím môi: “Không có.”
“Hừ…” Cố Thiên vung tay đi lên lầu, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Lữ Hải Yến còn định dùng tình cảm để thuyết phục, làm đối phương cảm động, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Cố Dương ngắt lời: “Mẹ à, lẽ nào mẹ còn chưa hiểu tính cách của con sao? Những chuyện mà con đã quyết định thì sẽ không thay đổi, con cưới cô ấy không phải vì hờn dỗi.”
Thấy anh kiên quyết như vậy, Lữ Hải Yến thở dài vỗ vào vai của anh: “Mẹ đi lên xem ba của con thế nào đã.”
Trong phòng khách, Cố Dương gọi cho Tô Bách Ngạn: “Ba ngày nữa cháu sẽ kết hôn với cô ấy.”
“Cháu Cố, cháu thực sự không cần suy nghĩ thêm sao.”
“Tư Mộng Thần là con gái của bác, cháu sẽ không bạc đãi nhà họ Tô đâu.” Cố Dương giả vờ bảo vệ Tư Mộng Thần.
Tô Bách Ngạn làm thế nào cũng không thể hiểu được, tuy không cam lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, ông ấy cũng không thể lấy trứng chọi đá với Cố Dương được.
Vừa định cúp máy thì Cố Dương liền nhíu mày hỏi: “Tư Mộng Thần bao nhiêu tuổi vậy?”
Nếu là vị thành niên thì cần phải có ba mẹ của cô ký tên mới có thể kết hôn.
“Năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.”
Cố Dương siết chặt di động, cô lại dám gạt anh.
…
Trong phòng, Tư Mộng Thần vẫn chưa định thần lại, cô sắp kết hôn, mà còn là kết hôn với thị trưởng của thành phố này.