Chẳng phải đàn ông đều thích kiểu giọng như vậy sao? Lại còn giả bộ với cô.
Tư Mộng Thần thầm khinh bỉ người đàn ông không thành thật này.
"Đứng lên, ngồi ở dưới đất làm cái gì?" Cố Dương khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào cô.
"Hôm nay đứng cả ngày rồi, tôi ngồi một chút." Anh làm chồng người ta kiểu gì thế? Chẳng quan tâm người ta gì cả. Chân của cô bị mài sắp nổi mụn nước rồi mà anh cũng không biết đường hỏi han, an ủi một chút.
"Tuỳ cô." Cố Dương phóng khoáng vung tay mặc kệ, vừa kéo cà vạt vừa đi vào bên trong.
Thấy anh khuất sau cánh cửa, Tư Mộng Thần làm mặt quỷ với bóng lưng của anh rồi dang hai tay hai chân nằm thẳng trên mặt đất.
Cô nhoẻn miệng cười, thế này thoải mái hơn nhiều.
VietWriter.vn
Nằm được một lúc, Tư Mộng Thần cảm thấy ngực bị thít hơi chặt. Chiếc váy cưới hôm nay là kiểu cúp ngực nên Tư Mộng Thần cảm thấy gượng gạo cực kỳ. Bình thường cô vẫn mặc áo T-shirt với quần jean, hoặc là áo sơ mi nên có thể chạy nhảy thế nào cũng chẳng sao. Nhưng hôm nay mặc chiếc váy cưới này làm cô sợ đi được mấy bước là váy cưới tụt xuống mất. Hại cô cũng không dám cử động mạnh quá.
Cô đưa tay ra sau lưng kéo kéo váy xuống. Váy cưới nới lỏng lộ ra miếng dán ngực bên trong, cô dùng một tay gỡ nó ra.
Cố Dương vừa ra tới đã thấy cô lộ hàng như vậy thì nhíu chặt mày, sau đó làm bộ như không thấy gì: "Muốn ngủ thì về phòng mà ngủ, đừng có ngủ ở cửa."
"Rồi." Tư Mộng Thần giữ váy cưới bò dậy, chạy vù vào bên trong. Đường khóa sau lưng vừa cởi xuống để lộ tấm lưng trắng ngần và vòng eo thon vô cùng quyến rũ của cô.
Cố Dương nhìn thoáng qua, nét mặt bình tĩnh không chút dao động. Sau đó anh đi vào trong phòng tắm.
Từ nay về sau anh sẽ sống chung với cô gái này. Bỗng nhiên có một cô nhóc xen lẫn vào cuộc sống bình thường khiến Cố Dương cảm thấy không quen cho lắm.
Tư Mộng Thần có thói quen không mặc gì đi ngủ. Trước kia khi cô ở nhà họ Tô thì người khác cũng lười vào phòng cô. Có lúc cô về đến nhà, tắm rửa xong cũng không mặc gì đi khắp phòng mình.
Nhưng ở đây thì không làm vậy được, Tư Mộng Thần bĩu môi. Cô tìm một chiếc áo sơ mi rộng rãi trong hành lý của mình để mặc, bởi vì cô vẫn chưa mua đồ ngủ.
Hành lý của cô không nhiều, chỉ có hai chiếc vali. Nhưng hai chiếc vali này lại đựng toàn bộ đồ đạc mà cô có trong hai mươi năm qua.
Đêm nay Tư Mộng Thần hơi mệt, cô chỉ muốn đi nghỉ ngơi mà thôi. Đồ đạc thì để sáng mai dậy thu dọn cũng được. Cô đẩy vali vào trong góc phòng.
Cố Dương tắm rửa xong liền vào phòng, nhìn thoáng qua cô rồi lên giường nằm: "Thu dọn xong rồi ngủ sớm đi."
Chiếc giường rất lớn, Tư Mộng Thần liếc nhìn anh rồi mới rón rén trèo lên giường. Cô đặt cái gối giữa hai người để làm đường ranh giới, mỗi người ngủ một bên. Như vậy trong lòng cô cũng yên tâm hơn.
Bằng này tuổi đầu nhưng đây là lần đầu tiên cô ngủ cùng một người đàn ông.
Tư Mộng Thần vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì cảm thấy có thứ gì bay qua đỉnh đầu mình. Cô mở mắt ra liền thấy chiếc gối cô để ở giữa lúc này nằm trơ trọi một mình dưới đất.
Tư Mộng Thần quay sang nhìn nửa gương mặt của Cố Dương, âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Tên khốn nạn này có ý gì chứ hả?
Hừ, cô quay lưng về phía anh, rồi mới vừa mắng thầm anh trong lòng vừa ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Tư Mộng Thần không trở mình được nên khó chịu tỉnh lại. Vừa mới tỉnh lại đã ngửi thấy mùi hương nam tính xa lạ, trước mắt cô là một lồng ngực đầy đặn, rắn chắc mà tinh tế. Cô từ từ nhìn lên, thấy yết hầu gợi cảm, lên trên chút nữa là gương mặt đẹp trai nhưng đáng ghét của Cố Dương.
Tư Mộng Thần ý thức được mình bị anh kéo vào trong lòng thì giật mình hoàn toàn tỉnh táo. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay ma quỷ của đối phương.
Mẹ nó, dám lợi dụng cô, anh muốn chết phải không?
Tư Mộng Thần rất muốn thân ái tặng anh một đấm, nhưng có gan nghĩ mà không có gan thực hiện. Cô sợ anh thẹn quá hóa giận mà xử lý mình.
Người này to cao mạnh khỏe như vậy, cô đánh không lại.
Cô nâng tay anh qua một bên, dịch người dần về phía sau, còn thiếu chút nữa là thành công thì anh lại vòng tay kéo cô vào lòng lần nữa.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: "Nửa đêm rồi cô không ngủ đi, quấy cái gì?"
Tư Mộng Thần cứng người. Là cô quấy hay sao? Rõ ràng là anh muốn mưu sát cô cơ mà! Anh siết chặt đến mức cô không thở nổi.
"Tôi muốn đi vệ sinh."
Cố Dương mở đôi mắt sâu lắng, để cô đi. Tư Mộng Thần chạy nhanh vào nhà vệ sinh, sau đó ngồi trên bồn cầu đợi. Thật ra không phải cô muốn đi vệ sinh, chỉ muốn anh buông cô ra thôi.
Tư Mộng Thần hi vọng lúc mình quay lại thì anh đã ngủ rồi.