Cô đang nằm mơ sao? Trước ngày hôm nay, cô không hề nghĩ đến chuyện kết hôn, cô luôn cảm thấy điều đó rất xa vời với mình.
Nếu không phải vì mẹ ở nhà họ Tô thì cô đã rời khỏi đó từ lâu ngay khi vừa trưởng thành rồi, tuy Tô Bách Ngạn ngoài mặt rất nể mặt và đối xử với cô không tệ, nhưng dù sao cũng không phải là ruột thịt, trong lòng thì có thể tốt đến đâu chứ.
Lưu Ngọc Hạ đẩy cửa bước vào thấy cô đang ngây người, bà ta bước đến bên giường rồi ngồi xuống, lay cô: “Vừa nãy nhà họ Cố gọi đến nói rằng đám cưới sẽ diễn ra vào ba ngày sau, con xin công ty cho nghỉ mấy ngày gần đây đi.”
“Mẹ, thực sự phải kết hôn sao?” Tư Mộng Thần dựa vào người Lưu Ngọc Hạ.
Mặc dù cô không thích ở nhà họ Tô lắm, nhưng cô càng không thích kết hôn với Cố Dương.
“Cuộc hôn nhân này e rằng không có cách nào để từ chối đâu.” Trong mắt của Lưu Ngọc Hạ hiện lên vẻ thương xót: “Mộng Thần à, mẹ biết mấy năm nay mẹ đã đối xử lạnh nhạt với con, sau khi gả vào nhà họ Tô, mỗi một câu nói hay hễ làm chuyện gì thì mẹ đều phải cân nhắc cẩn thận, sợ người khác sẽ nói rằng người mẹ kế như mẹ đối xử không tốt với Tô Vũ và Tô Uyển Như, vì vậy mẹ chỉ có thể đối xử tốt với họ gấp đôi, làm như vậy mới không bị người ta nắm thóp.”
VietWriter.vn
Tư Mộng Thần khoác tay bà ta: “Con biết mà, con không trách mẹ.”
Lúc này, Tô Bách Ngạn cũng bước vào, Lưu Ngọc Hạ vội vàng đứng dậy chào đón: “Bách Ngạn, sao muộn rồi anh vẫn chưa ngủ thế?”
“Anh có vài lời muốn nói với con bé.” Tô Bách Ngạn mặt mày không cảm xúc.
“Ba.” Tư Mộng Thần từ trên giường đứng dậy đi đến trước mặt ông ấy.
“Mặc dù con không phải con gái ruột của ba, nhưng ba đã kết hôn với mẹ con rồi thì ba cũng xem coi như con gái của mình, những năm qua ba cũng tự cho rằng không có bạc đãi với con. Vì vậy, sau khi con gả vào nhà họ Cố thì đừng quên nhà họ Tô chúng ta, nhà họ Tô làm kinh doanh, còn nhà họ Cố thì làm chính trị, nếu hai gia đình hợp tác với nhau thì chắc chắn có thể tạo nên một tương lai huy hoàng, con nhớ thường xuyên nhắc đến những chuyện này ở trước mặt Cố Dương.”
Tư Mộng Thần nghe không lọt tai lắm, nên mấy lời này của ông ấy đều vào tai này rồi lọt ra tai kia.
Sau khi gả vào nhà họ Cố rồi Tô Bách Ngạn còn có thể quản được cô sao? Nhưng vì mẹ, Tư Mộng Thần vẫn nể mặt đồng ý: “Con biết phải làm gì rồi, con sẽ không quên ơn đức to lớn của nhà họ Tô dành cho con đâu.”
Cô trông ngoan ngoãn, vâng lời, mảnh mai yểu điệu như thể không dám phản kháng, nhưng thực ra cô đã không ngừng trợn trắng mắt trong đáy lòng.
Khi Tư Mộng Thần cùng mẹ gả vào nhà họ Tô thì cô đã che giấu rất kỹ tính cách thật của mình, không ai trong nhà họ Tô có thể nhận ra.
“Vậy thì tốt.” Tô Bách Ngạn gật đầu hài lòng: “Con cùng mẹ nói chuyện thêm một lát nữa đi, ba đi ra ngoài.”
Đêm đó, Lưu Ngọc Hạ và Tư Mộng Thần ngồi trong phòng trò chuyện rất lâu, đó là lần đầu tiên họ nói nhiều như vậy kể từ khi bước vào nhà họ Tô.
Tư Mộng Thần vẫn rất mơ hồ về chuyện kết hôn, suy cho cùng cô chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng cuộc hôn nhân này không thể chống lại được thì chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi.
Mọi chuyện đều có cách xoay chuyển.
Tư Mộng Thần suy nghĩ một cách lạc quan, vào lúc đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì bóng dáng của Cố Dương loé lên trong đầu, thành thật mà nói, cơ thể và khuôn mặt của anh đều rất quyến rũ, tuy có lúc hơi nghiêm túc nhưng vẫn là một tuyệt phẩm.
Nghĩ đến đó khoé miệng của cô khẽ nhếch lên, sau đó chìm vào giấc ngủ.
…
Chớp mắt đã đến ngày cưới, trong cả một quá trình, Tư Mộng Thần đều ngẩn ngơ và choáng váng bởi những nghi lễ phức tạp.
Lúc trước, nhìn thấy người ta kết hôn cô cảm thấy cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng đến lượt mình thì cô mới cảm thấy kết hôn thực sự rất mệt, nhưng cô vẫn phải cố gắng phấn chấn đứng ở đó.
Cô bình thường đều không mang giày cao gót, mà hôm nay lập tức phải mang một đôi giày cao năm phân, quả thực là muốn lấy mạng của cô mà, chân đau chết khiếp đi được, vì thế cô cố gắng khoác lên tay anh, chuyển trọng lượng cơ thể sang người anh, bằng cách này cô mới cảm thấy không quá mệt mỏi.
Anh cảm nhận được cô đang không ngừng dựa vào người mình, Cố Dương lặng lẽ nhìn cô, nói nhỏ bằng giọng điệu nghiêm túc: “Vợ của Cố Dương tôi sao lại có thể sợ sệt trước những trường hợp nhỏ như vậy. Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nhìn thẳng về phía trước cho tôi.”
Tư Mộng Thần đảo mắt, ngầm bĩu môi, ai mà sợ chứ, lấy cho cô một đôi giày vải bạt đi, cô sẽ cho anh thấy cô đi ngẩng đầu ưỡn ngực cao hơn bất kỳ người nào, không phải chỉ là kết hôn thôi sao? Có phải đi chết đâu chứ.
Hừ, người đàn ông chết tiệt, nếu tài giỏi thì anh mang giày cao gót kết hôn đi, lúc đó thì cô sẽ viết hai từ khâm phục lên trán.