Cố Dương cau mày khi thấy cô vẫn cúi đầu với dáng vẻ rụt rè nhát gan đó, mặc dù anh muốn vợ của mình sẽ ngoan ngoãn một chút, nhưng cũng không muốn cô ấy là một cái túi trút giận, tốt nhất là cô không phải loại người động một chút là khóc nhè.
Anh không có nhiều thời gian và kiên nhẫn để dỗ dành cô.
Tư Mộng Thần dựa vào anh rất gần, cô có thể cảm nhận được cơ thể cường tráng của anh dưới lớp quần áo, không giống như những người làm việc trong văn phòng, ôm một cái bụng bia giống như mang thai chín tháng vậy, người đàn ông này bình thường chắc chắn rất thích tập thể dục.
Bộ đồ vest trên người anh vừa thẳng tắp lại đẹp mắt, hoàn toàn có thể nhờ cậy được.
Đến cuối cùng, cả người Tư Mộng Thần trên căn bản đã sắp treo trên cánh tay của anh rồi, nếu anh buông ra thì cô chắc chắn sẽ ngã lăn xuống đất.
Cố Dương cau mày, cúi đầu trừng mắt cảnh cáo cô, thấp giọng nói: “Chú ý hình tượng một chút, đứng thẳng người lên sải bước về phía trước.”
Kết hôn thôi mà, có cần phải sợ đến thế không? Quả nhiên là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời.
VietWriter.vn
Khuôn mặt của Tư Mộng Thần nhăn đến mức sắp biến dạng rồi, rất muốn hỏi anh có thể cởi đôi giày này ra không? Nhưng cô cảm thấy nếu hỏi như vậy thì người đàn ông chết tiệt này chắc chắn sẽ hung dữ trợn trắng mắt với cô rồi bác bỏ.
Sau khi đọc xong lời thề thì mục sư hỏi Cố Dương có đồng ý kết hôn với cô không.
Cố Dương đứng ở đó, cả người toát ra vẻ sắc bén, lạnh lùng nói: “Tôi đồng ý.”
Tư Mộng Thần ở bên cạnh không khỏi trợn mắt, nói đồng ý với cái giọng điệu đó và vẻ mặt này thì ai mà tin chứ, mấy người không biết còn tưởng cô ép anh kết hôn nữa đấy.
Đám cưới này được tổ chức rất gấp gáp nên khá đơn giản, những người đến đây đều là họ hàng bạn bè của hai bên gia đình, không có nhiều người và cũng không mời các phóng viên đến đưa tin.
Tư Mộng Thần rất hài lòng, cô không muốn cho bàn dân thiên hạ biết cô đã kết hôn với Cố Dương, sau này đi ra ngoài sẽ phiền phức biết bao.
Suốt buổi tiệc cưới, Tư Mộng Thần cũng không nói năng gì nhiều, ngoại trừ nói ra một câu “Tôi đồng ý”, còn những chuyện khác thì đều do Cố Dương mở miệng.
Cô cũng mừng rỡ vì được tự do tự tại, mấy lời nói giả tạo gì đó thì để cho anh nói hết đi, dù sao thì anh làm quan, cũng đã nói dối quen rồi.
Khi mời rượu, lo cô tuổi còn nhỏ nên Cố Dương đã uống toàn bộ thay cho cô, cô giống như chiếc đuôi nhỏ đi theo sau lưng anh vậy, không ngừng cười ngây ngô là được rồi.
Phải nói rằng con người Cố Dương này rất giỏi đối phó với mọi chuyện, người làm quan đúng là khôn khéo, nói chuyện cũng dễ nghe, khiến cho mọi người đến đây đều vui vẻ đến mức không ngậm miệng lại được.
Tư Mộng Thần vẫn chưa hiểu rõ Cố Dương, nhưng từ những chuyện này thì cô có thể xác định Cố Dương là một người rất gian xảo.
Ánh mắt của cô không khỏi tìm kiếm hình bóng của Lưu Ngọc Hạ, khi nhìn thấy bà ta đứng cách đó không xa, hai mắt đỏ hoe chăm chú quan sát mình thì Tư Mộng Thần liền cảm thấy trong lòng chua xót.
Tuy cô vẫn luôn không muốn ở lại nhà họ Tô, cho dù Tô Vũ có bắt nạt cô bằng mọi cách hay cố tình làm khó cô, nhưng vì mẹ ở trong nhà đó cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp nên mới không rời đi.
Cho dù đã chịu oan ức nhưng khi đối mặt với Lưu Ngọc Hạ, Tư Mộng Thần cũng sẽ nở nụ cười hạnh phúc.
Bởi vì cô biết, mẹ ở trong tình huống khó khăn hơn mình khi dẫn theo cô gả vào gia đình giàu có.
Nhà họ Cố là một gia đình nổi tiếng trong những gia đình giàu có, cô không biết sẽ ra sao sau khi gả vào, thực sự rất khó để tưởng tượng.
Nhưng may mắn thay, Cố Dương trông không xấu, ít nhất cô vẫn có thể ăn được cơm khi gặp mặt mỗi ngày.
Khi mọi chuyện kết thúc, vào khoảnh khắc trở về phòng Tư Mộng Thần liền cởi giày ra đá đi, bước chân trần trên mặt đất, cô liền cảm thấy thoải mái, cô mặc chiếc váy cưới ngồi xuống đất không giữ lại chút hình tượng nào.
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Cố Dương đi vào theo, suýt chút đã bị chiếc giày quăng trúng đầu, anh vội vàng tránh sang một bên, không nhịn được nói: “Thế này là sao, vứt giày lung tung, mau đứng dậy cất giày vào tủ giày ở cửa đi.”
Tư Mộng Thần cười ngờ nghệch: “Bác Cố à, ở đây không có ai cả, làm phiền anh cho tôi thở có được không?”
Khi nghe cách gọi này của cô, Cố Dương liền lạnh lùng nói: “Không được phép gọi tôi là bác, còn nữa, cô lại dám gạt tôi, không phải cô nói mình chưa đủ tuổi sao?”
Tư Mộng Thần đảo mắt, lập tức đổi thành vẻ mặt nũng nịu: “Ôi chà, người ta chỉ là nói đùa với anh thôi, anh đừng giận người ta nha.”
Ai mà biết được họ còn có thể gặp lại nhau chứ, lúc đó chỉ muốn doạ anh chút thôi.
Giọng nói nũng nịu của cô khiến Cố Dương không khỏi nổi da gà: “Xin cô hãy nói chuyện bình thường với tôi, cô học từ ai cái giọng điệu kinh tởm chết khiếp này vậy.”