Được nịnh nọt ngay trước mặt mọi người như vậy, dĩ nhiên Hướng Băng Tâm vui còn không kịp. Thấy thái độ thành khẩn và dáng vẻ không lừa già dối trẻ của Tư Mộng Thần, cô ta cũng dần yên tâm hơn.
“Hoá ra là vậy. Sáng nay tôi không cẩn thận dẫm lên chân của Hạ Tuyết, còn tưởng cô ấy thù dai nên đưa cô tới tìm tôi tính sổ chứ.”
“Đương nhiên không phải vậy. Mọi người đều là thực tập thì nên giúp đỡ lẫn nhau, sao lại có thể tranh chấp nội bộ? Trước đây tôi có nghe nói về chị Băng Tâm, vừa xinh đẹp vừa rộng rãi. Hôm nay được gặp quả nhiên giống như lời đồn.”
Cái gì cũng có thể bỏ qua, nhưng riêng nịnh bợ thì không thể bỏ.
Hạ Tuyết ghé vào tai cô và lo lắng nói: “Mộng Thần à, sao cậu lại lôi kéo làm quen với chị ta chi vậy?”
VietWriter.vn
Tư Mộng Thần nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, ra hiệu cô ấy không nên vội. Thời đại này không còn trào lưu đánh nhau, giật tóc và nhổ nước bọt lên người nữa.
“Tôi vốn định nghỉ trưa một lúc, nhưng thấy cô muốn học hỏi như vậy. Tôi sẽ dạy cô một lúc.” Giọng điệu đó nghe ra có vẻ hy sinh to tát lắm vậy.
Hướng Băng Tâm đi tới trước mặt họ. Hất cao hàm dưới, hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ ta đây, đi theo sau cô ta là một đám bạn.
Tại trung tâm hoạt động của nhân viên.
“Chị Băng Tâm, hay là chúng ta đánh một trận thử xem. Chị xem trình độ của tôi thế nào rồi hẵng dạy. Chị thấy như vậy được không?”
“Cũng được.” Trong mắt của Hướng Băng Tâm loé lên một nụ cười ác ý.
Lúc bắt đầu, cô ta giống như cố tình chỉnh cô, phát bóng vừa cao vừa khó tiếp. Tư Mộng Thần ngẫu nhiên chạy vài bước, sau đó cô không cẩn thận ngã xuống.
“Ây da, cô không sao chứ?” Hướng Băng Tâm quan tâm hỏi.
“Không sao.” Tư Mộng Thần bò dậy.
Hạ Tuyết đứng bên cạnh thấy vậy thì gấp vô cùng. Hôm nay tới báo thù mà, sao lại đổi thành Hướng Băng Tâm chơi họ vậy. Cô ta thấy cô thở hổn hển, gần như đuối sức muốn nằm tại chỗ thì mỉm cười hài lòng: “Sao vậy? Cô còn muốn học không? Tôi thấy cô đã mệt lắm rồi.”
“Học, đương nhiên muốn học. Chúng ta tiếp tục. Nhưng lần này để tôi phát bóng trước.” Tư Mộng Thần cúi người nhặt quả cầu lông và ước lượng nó trên tay.
Hướng Băng Tâm mỉm cười thờ ơ. Cô ta đứng đó, gác vợt cầu lông lên vai, cơ bản không để mắt tới Tư Mộng Thần. Cô thấy trạng thái của cô ta như vậy thì khoé miệng cô chợt nở nụ cười. Lúc giao bóng, Hướng Băng Tâm đón lấy, đánh đi đánh lại với cô vài lần. Khi nhận bóng lần nữa, cô ta lại đánh trả, tốc độ rất nhanh, độ cao cũng nâng lên, Hướng Băng Tâm định chuẩn bị kết thúc.
Nhưng khi Tư Mộng Thần bật nhảy lên, vững vàng đón bóng thì cô dùng hết sức chào hỏi Hướng Băng Tâm. Cô ta vội vung cao vợt nhưng tư thế và trạng thái không tốt nên bị đánh trở tay không kịp. Cô ta không ngờ Tư Mộng Thần có thể đón được phát bóng này.
Tiếp theo, Tư Mộng Thần đánh rất thoải mái. Cô đứng đó vung cao vợt liên tục, Hướng Băng Tâm bắt đầu chạy khắp sân, dáng vẻ rất nhếch nhác, rất nhiều lần miễn cưỡng đón bóng đến nỗi trán toát cả mồ hôi.
Cuối cùng, cô ta chỉ nhìn bóng mà không nhìn dưới đất nên loạng choạng ngã xuống. Cú ngã chổng vó lên trời trông rất khó coi, quần cũng bị rách bươm. Bắp chân lành lạnh, Hướng Băng Tâm hét lên: “A…”
Tiếng hét này thu hút ánh nhìn của nhân viên bên cạnh, đám đông cũng thấy cảnh khó xử của cô ta. Tư Mộng Thần gác vợt lên vai, cô mỉm cười và sảng khoái nói: “Hạ Tuyết, đi thôi, trò chơi kết thúc rồi.”
Người từng bị Hướng Băng Tâm ức hiếp không chỉ có mình Hạ Tuyết, nhưng mọi người đều e ngại chú của cô ta, tức không dám nói, nên sau khi biết Tư Mộng Thần xử cô ta trong phòng hoạt động thì độ nổi tiếng của cô bỗng chốc bùng nổ.
Một tuần liên tiếp, có người mua bữa sáng cho cô, ai nấy đều biết ơn cô đã trút giận thay họ. Cố Dương đang quan sát ở bên ngoài thì nhận được cuộc gọi từ văn phòng, nói là ông già nhà anh tới thăm.
Sau khi quan sát xong, Cố Dương quay về, đẩy cửa văn phòng thì nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của Cố Thiên: “Đồ bất hiếu nhà con, trong mắt con có còn người ba này không? Con không về nhà thì thôi đi, ba tự mình tới tìm thì con lại để ba phải chờ ba tiếng đồng hồ.”