Hiện tại cho dù là thích Niên Trí Lâm, nhưng cô sẽ không làm cái trò hiến thân ấy nữa đâu, thực sự là cô xem nhiều tiểu thuyết quá rồi, đúng là đầu bị cửa kẹp, mới có thể làm ra loại chuyện này.
Bây giờ Tư Mộng Thần hối hận chết đi được.
Trên đường về nhà, cô lại không muốn nhìn thấy người mình gọi là ba nhưng lại không hề có trách nhiệm của người làm ba đó.
Tư Vân Phong nhìn thấy cô, gương mặt càng tươi cười rạng rỡ hơn: "Mộng Thần à, ba là ba của con nhưng gần đây sức khoẻ kém quá, con được thăng chức chưa? Ba nhớ cứ mỗi cuối tháng là con được phát tiền lương đúng không?"
"Ba à, bây giờ con chỉ là thực tập mà thôi, đi làm chỉ để tích lũy kinh nghiệm, không khác gì đi làm không công. Con không có cơ hội để thăng thức, hơn nữa cũng không có tiền."
Tư Vân Phong kéo tay cô, vẻ mặt nịnh nọt: "Mộng Thần à, chẳng phải ba kế của con rất giàu có sao? Ông ta không cho con tiền tiêu vặt để dùng sao? Con trợ giúp ba một chút thôi, hai ngày nay ba chưa được ăn cơm, con nỡ lòng nhìn ba chết đói sao?"
VietWriter.vn
Nhìn thấy sự tham lam trong đôi mắt của Tư Vân Phong, trong lòng Tư Mộng Thần vô cùng khó chịu. Cô nhớ khi còn nhỏ ba cô không như vậy, nhưng không biết từ khi nào mà ba bắt đầu không ngừng cãi lộn với mẹ, mỗi lần đều là vì tiền.
Sau này mẹ cô không chịu nổi ba nữa, hai người ly hôn và cô đi theo mẹ.
"Ba à, con có tay có chân, không có lý do gì để lấy tiền của ba kế được. Bây giờ con thật sự không còn đồng nào trên người, hơn nữa con chỉ là một đứa con ghẻ, ba tưởng con là cô chủ nhà nào đó tiền tiêu không hết ư."
Vốn tối hôm qua xảy ra chuyện, trong lòng cô đã tan nát lắm rồi. Bây giờ lại gặp chuyện này, cô không còn sức để bực tức nữa.
Ở trong cái nhà đó, cô đều cố gắng tự mình kiếm tiền để tiêu xài chứ không lấy tiền của nhà họ Tô. Cho nên cô không có tiết kiệm được gì cả.
"Mộng Thần à, con nghĩ cách đi được không? Nếu không con hỏi xin mẹ con một chút, coi như là ba mượn. Đợi sau này ba tìm được việc, ba sẽ trả cho con ngay."
"Ba à, con thật sự hết cách rồi. Ba nghĩ cách khác đi."
Tư Vân Phong rất sốt ruột, nói xong thì muốn quỳ xuống. Tư Mộng Thần trợn tròn mắt, nhanh chóng đỡ lấy ông ta: "Ba à, ba đang làm cái gì vậy? Ba đứng lên đi! Như vậy còn ra thể thống gì nữa."
"Lần này cho dù như thế nào con cũng phải giúp ba, nếu không ba thật sự cùng đường rồi." Đôi mắt Tư Vân Phong đỏ hoe, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Mặc dù ông ta không đúng, nhưng dù sao vẫn là ba của mình. Thấy ông ta rơi nước mắt, trong lòng Tư Mộng Thần rất chua xót. Cô thật sự không thể nào từ chối được.
"Đi thôi, con đến ngân hàng rút ít tiền cho ba."
Khi Tư Mộng Thần lấy thẻ ngân hàng ra, Tư Vân Phong liền cướp lấy. Nhìn thấy trên đó còn dán mật khẩu, đôi mắt ông ta lập tức sáng bừng lên: "Mộng Thần à, ba sẽ giữ thẻ này giúp con trước, số tiền này coi như ba mượn con, sau này chắc chắn sẽ trả lại cho con. Cứ như vậy nhé, ba đi trước đây."
Nói rồi Tư Vân Phong vội vội vàng vàng chạy đi. Thấy ba mình rời đi đầu không ngoảnh lại, trong lòng Tư Mộng Thần vô cùng đau đớn.
Người ba ruột này của cô đã cầm lấy thẻ đi rồi, không hề nghĩ sau này cô sẽ sống như thế nào.
Tư Mộng Thần cảm thấy trong người rất mệt mỏi, cô lết từng bước chân đến nhà họ Tô. Nhà họ Tô là một gia đình tổ hợp, khi mẹ cô mang theo cô gả về ngôi nhà đó thì ba kế đã có một đứa con trai và một đứa con gái, tuổi cũng xấp xỉ cô.
Người con gái Tô Uyển Như được đưa ra nước ngoài du học từ lâu, mỗi năm hiếm lắm mới về nhà vài lần cho nên Tư Mộng Thần ở cùng với Tô Vũ nhiều hơn.
Mà mẹ cô thì bận lấy lòng con trai, thường xuyên quên mất bà ấy còn có một đứa con gái tên là Tư Mộng Thần.
Nhưng may mà tính cách của cô hướng ngoại, nếu không lớn lên trong hoàn cảnh như vậy không bị mắc bệnh trầm cảm mới là lạ.
Tư Mộng Thần về đến nhà thì mồ hôi đầm đìa, đầu tóc rối bời. Tô Bách Ngạn cầm báo đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy cô như vậy thì nhíu mày lại: "Mộng Thần, con đi đâu vậy hả? Sao lại thành ra như vậy, còn không mau đi tắm rửa thay đồ đi. Trước khi chưa tắm rửa thì đừng chạy lung tung trong nhà, tránh để làm bẩn cả nhà ra."
"Con biết rồi." Tư Mộng Thần cụp mắt xuống, chậm chạp đi lên trên.
Vừa mới đi lên cầu thang, còn chưa đi lên thì Tô Vũ đứng ở đối diện đi đến. Anh ta nở nụ cười chế nhạo, liếc mắt nhìn bộ đồ cô đang mặc: "Con cừu non, cô giống như đi nhặt rác vậy. Tại sao không có ai coi cô là rác mà nhặt đi nhỉ?"