CHƯƠNG 12: ĐOÁN ĐÚNG RỒI
Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Thiên Tường đi vào biệt thự, nhìn trang trí xa hoa xung quanh thì trong lòng càng thấy nghi ngờ thân phận của Hạng Hạo hơn. Nhưng anh cũng không quên mục đích của lần này đến đây, đi theo người giúp việc lên tầng hai, vừa mở cửa đã thấy hũ tro cốt trên bàn.
Vội vã chạy đến nhưng vẫn không thấy Lưu Giai Ninh đâu, tâm trạng anh ngày càng nặng nề hơn. Đặc biệt là cái thứ chướng mắt xui xẻo kia vẫn còn nằm ở đó!
Hạ Thiên Tường kéo ghế ra ngồi xuống, giễu cợt nói: “Lưu Giai Ninh đầu? Tôi đã kết thúc hôn lễ như cô ấy muốn rồi, cô ấy còn có điều gì không hài lòng nữa? Còn muốn trốn đến khi nào?”
“Anh Hạ.” Sau khi bình tĩnh lại, Hạng Hạo nói chuyện vừa khách sáo vừa lạnh lùng: “Nếu sớm biết Lưu Giai Ninh sẽ có kết cục thế này, thì lần đầu tiên có ấy đến, tôi nên khuyên cô ấy cách anh xa một chút.”
Hạ Thiên Tường nhíu mày, cảm thấy mỗi một chữ Hạng Hạo nói đều rất chói tai.
Nhưng anh vẫn cố mà nghe tiếp. “Lần đầu tiên tôi gặp Lưu Giai Ninh, cô ấy đến một mình, khi đó bệnh tình của cô ấy còn chưa nặng lắm, nhưng sắc mặt lại rất tiều tụy khó coi, lúc thấy trong sổ khám bệnh của cô ấy ghi là đã kết hôn, tôi mới tò mò, vợ bị bệnh như vậy, nhưng chồng cô ấy đâu.”
Hạng Hạo lãnh đạm kể lại, nhưng trong mắt lại chứa đựng sự đau buồn thấu xương.
Nhưng Hạ Thiên Tường không nghe nổi nữa, bỗng nhiên ngắt lời anh ta: “Đủ rồi! Bác sĩ Hạng, anh đưa cả bệnh nhân của mình lên giường rồi, bây giờ lại đây giả làm thiên sứ áo trắng sao?”
Dứt lời, anh bèn lấy điện thoại, mở tấm ảnh khiến anh cảm thấy vô cùng nhục nhã kia ra.
Hạng Hạo nhìn thoáng qua, sau đó vô thức dời mắt đi, trong lòng vô cùng bị ai.
Lưu Giai Ninh, cô nhìn thấy chưa? Lúc cô bị bệnh đau đến mức sống không bằng chết, chồng của cô lại nghĩ cô như vậy.”
“Photoshop nghiệp dư như vậy cũng có thể lừa được anh, tổng giám đốc Hạ lại khiến tôi được mở mang tầm mắt rồi” Trong mắt Hạng Hạo lộ ra vẻ châm chọc.
Hạ Thiên Tường ngây người, lời nói của Hạng Hạo tựa như một chậu nước đá giội tỉnh đầu óc bị lửa ghen làm mê muội của anh. Anh nhìn kỹ lại tấm hình kia, tuy vết cắt ghép rất nhỏ nhưng thật sự có thể nhìn ra, càng nhìn lòng lại càng thêm lạnh. “Sau đó, mỗi lần Lưu Giai Ninh đến đều yếu ớt hơn những lần trước, nhưng cô ấy vẫn cố chấp chỉ trị liệu bằng thuốc, tổng giám đốc Hạ, anh có biết tại sao không?” Hạng Hạo không thèm để tâm đến sắc mặt khó coi của Hạ Thiên Tường, hỏi tiếp.
Hạ Thiên Tường híp mắt, sắc mặt ngày càng tái, khàn giọng hỏi: “Tại sao?”
Trong mắt Hạng Hạo có tia lạnh lẽo lóe lên: “Vì cô ấy không có tiền! Tổng giám đốc Hạ, dựa vào năng lực của anh thì việc trả phí chữa bệnh, tìm tủy phù hợp với cô ấy là một chuyện rất đơn giản, nhưng vì sao cuối cùng Lưu Giai Ninh lại trở thành một nắm tro!” Nghe đến đây, cơ thể đang căng thẳng của Hạ Thiên Tường chợt thả lỏng một chút.
Càng bịa càng giả, sao Lưu Giai Ninh có thể không có tiền, không có tiền sao lại không nói với anh, sao có thể? Trong lòng anh không ngừng thuyết phục mình, lúc đứng dậy bước chân hơi không vững. “Lưu Giai Ninh, diễn đủ chưa? Vở kịch của em tôi đã nhìn thấu rồi, em ra đây cho tôi!” Hạng Hạo châm chọc: “Hạ Thiên Tường, anh trốn tránh đủ chưa? Không dám thừa nhận mình hại chết Lưu Giai Ninh sao? Ha ha, tôi thật sự thay Lưu Giai Ninh cảm thấy không đáng đấy”
Hạ Thiên Tường mắt điếc tai ngờ, xoay người đi ra ngoài, miệng nói: “Lưu Giai Ninh trốn ở đâu? Tôi tự đi tìm.” Hạng Hạo nhìn anh, im lặng một lúc thì đứng lên, bưng hũ tro cốt, hờ hững nói: “Đi cùng tôi.” Hạ Thiên Tường hơi khựng lại, ánh mắt hoảng hốt chợt bình tĩnh lại.
Quả nhiên anh đoán đúng rồi, đây là diễn kịch, cuối cùng không diễn nổi nữa chứ gì. Hạng Hạo đi thẳng xuống căn phòng dưới lòng đất, bước chân giẫm trên hành lang yên tĩnh tạo thành tiếng lộp cộp. Hạ Thiên Tường chợt thấy chột dạ một cách khó hiểu, thậm chí cảm thấy nhiệt độ trong không khí cũng giảm đi. Một mùi đàn hương lúc có lúc không bay tới, anh nhíu mày một cái, cố gạt đi cảm giác bất an trong lòng. Nhưng một giây tiếp theo, Hạ Thiên Tường đứng vững tại chỗ như bị sét đánh!