CHƯƠNG 29: NÓI XONG RỒI XIN MỜI ĐI CHO
Tân Thành.
Thuốc hóa trị truyền vào người, cơ thể Lưu Giai Ninh đổ mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch cũng bị cắn chảy máu, cô vùi mặt vào trong khuỷu tay, cả người run rẩy.
Đau, có nghĩa là còn sống, có thể sống thêm một ngày, vì Hạng Hạo muốn thấy cô sống trên đời này nhất, cũng là vì ba mẹ.
Con gái của hai người không phải một kẻ hèn nhát trước bệnh tật…
Sau khi trị liệu xong, Hạng Hạo mắt đỏ hoe nhẹ nhàng lau mặt cho Lưu Giai Ninh.
Cô mồ hôi đầm đìa như mới được vớt ra từ trong nước, trên người chẳng có bao nhiêu thịt, gầy như que củi.
Hạ Thiên Tường chạy đến Tân Thành , nhìn thấy Lưu Giai Ninh đã hóa trị xong một lần nữa, được Hạng Hạo cõng đi ra từ trong bệnh viện.
Cô đờ đẫn rũ mắt xuống, ánh mắt không có tiêu cự.
Hạ Thiên Tường rưng rưng nước mắt, còn có sự bất lực và đau khổ ùn ùn kéo đến, nhưng lúc này, anh lại không dám bước về phía trước.
Sao mọi việc lại đi đến ngày hôm nay chứ…
Dù Hạ Thiên Tường không có can đảm xuất hiện trước mặt Lưu Giai Ninh nữa, nhưng cũng không rời đi.
Anh liên lạc cho chuyên gia hàng đầu quốc tế đến Tân Thành , lúc nào cũng đợi lệnh vì Lưu Giai Ninh.
Màn đêm buông xuống, trong một căn biệt thự sang trọng nào đó ở ngoại ô, ánh đèn sáng chói, trang phục lộng lẫy, tiếng người ồn ào.
Kiều Mạn mặc trang phục đắt tiền, được một đám bà chủ tiểu thư vây quanh, tay chân cô ta vẫn nhỏ gầy như trước, nhưng lễ phục sát người lại làm lộ phần bụng hơi nhô ra, đặc biệt là cô ta còn cố ý ưỡn lên, chỉ sợ người ta không biết.
Buổi tiệc hôm nay là Kiều Mạn tự quyết định, người phụ nữ này ỷ mình mang thai con của nhà họ Hạ nên dám chạy đến đây, còn bảo chủ nhà gửi thiệp mời cho Hạng Hạo, cố ý ghi chú phải dẫn bạn gái theo.
Dù Hạ Thiên Tường tức giận, nhưng anh mang suy nghĩ có thể gặp Lưu Giai Ninh một chút, cho nên cũng ngầm cho phép.
Hạng Hạo là cậu út của nhà họ Hạng ở thành phố Mộ, sau khi đến đây vì chuyện của gia đình nên có qua lại với chủ nhà, nhận được thiệp mời cũng không thấy bất ngờ.
Sau khi đến, Hạng Hạo đi theo sát Lưu Giai Ninh như dính liền với nhau vậy, khiến cho không ít phụ nữ muốn tiếp cận anh đều tự giác dừng bước.
Anh muốn Lưu Giai Ninh khuây khỏa một chút, cũng muốn thấy Lưu Giai Ninh ăn mặc xinh đẹp, tựa như lúc này, trông cô giống một người bình thường biết bao.
Cô mặc áo len dạ phục cổ, trang điểm nhẹ, đủ để che đi khuôn mặt ốm yếu.
Sau khi nhìn thấy Hạ Thiên Tường, tâm trạng hưng phấn của Hạng Hạo lập tức tan thành mây khói.
Mà Lưu Giai Ninh không ngờ rằng ngoài Hạ Thiên Tường thì còn có Kiều Mạn nữa.
Khi nhìn thấy bụng của Kiều Mạn, cô cho rằng mình sẽ không có cảm xúc, nhưng vẫn như bị cái gì đó làm khó chịu, nhìn một cái đã dời mắt đi.
Có hơi chói mắt.
Hạng Hạo luôn cẩn thận chú ý đến Lưu Giai Ninh, đương nhiên nhìn ra sự khác lạ của cô.
“Chúng ta đi về thôi.”
“Đến cũng đến rồi, hiếm khi náo nhiệt như thế, anh xem điểm tâm bên kia cũng không tệ, chúng ta đi qua xem thử.”
Lúc này, Hạng Hạo bị bà chủ bữa tiệc gọi lại, Lưu Giai Ninh tỏ ý anh cứ đi giải quyết việc trước, sau đó tự mình đi tới lấy một bát sa lát trái cây, từ từ ăn.
Sau khi phát hiện Lưu Giai Ninh chỉ còn một mình, trong mắt Kiều Mạn có tia sáng lóe lên…
Thấy Kiều Mạn đi về phía mình, Lưu Giai Ninh nuốt không trôi nữa, buông bát xuống xoay người rời đi.
“Lưu Giai Ninh, cô sợ tôi à? Thế này có khác nào kẻ thất bại không đánh mà chạy đâu?” Kiều Mạn cười khanh khách, không ai nhìn ra được cô ta vừa nóitoàn lời khó nghe.
Lưu Giai Ninh dừng chân, hờ hững trả lời: “Ồ, vậy tôi chúc cô vui vẻ.”
Sắc mặt Kiều Mạn thay đổi, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, trông cực kỳ vặn vẹo.
“Chắc cô không biết, tôi có thai con của nhà họ Hạ, mẹ chồng rất thích tôi, còn mắng cô là con gà mái không biết đẻ trứng.”
Lưu Giai Ninh lạnh lùng nhìn cô ta, lúc trước cô thật sự thấy tiếc nuối vì không có con, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy vui mừng.
Hạ Thiên Tường không đáng, mà cô cũng không có thêm một sự ràng buộc.
“Nếu cô đến khoe khoang, nói xong rồi xin mời đi cho.”
“Ha ha ha, cô đã bệnh sắp chết rồi, tôi cũng không so đo việc cô nói chuyện có chút khó nghe. Nào đến đây, tôi cho cô cảm nhận cục cưng một chút, dù sao đây cũng là thứ cả đời này cô không cảm nhận được.”
Kiều Mạn cười ác ý, kéo tay Lưu Giai Ninh qua để lên bụng mình.