CHƯƠNG 8: Cô ẤY BỊ BỆNH GÌ
Trong bệnh viện, Kiều Mạn bị lời người đàn ông nói làm cho chấn động, không thể tin được mà hỏi lại: “Lưu Giai Ninh quan trọng với anh như thế ư? Thậm chí khiến anh vì cô ta mà nguyện thân bại danh liệt sao?”
“Cô nghĩ sao thì nghĩ” Hạ Thiên Tường đứng dậy nói: “Cô cố gắng tĩnh dưỡng trong bệnh viện, sau đó đến bộ phận kế toán của công ty kết toán tiền lương đi”
Kiều Mạn biết đây là anh muốn cắt đứt với mình, cô ta lập tức kêu lên một tiếng đầy thê lương: “Tổng Giám đốc Hạ, em sai rồi, em sẽ không có những suy nghĩ không an phận kia nữa, anh đừng rời xa em được không?”
“Kiều Mạn, chúng ta cứ quyết định vậy đi” Hạ Thiên Tường đi ra ngoài, bóng lưng vừa dứt khoát lại vừa tuyệt tình.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Thiên Tường lái xe đến dưới lầu nhà mình, lẳng lặng ngồi trong xe châm một điếu thuốc, suy nghĩ xem lát nữa nên nói chuyện với Lưu Giai Ninh thế nào.
Với tính cách của cô, chỉ cần nói mấy lời dễ nghe là có thể dỗ dành được, bản thân cũng đã quyết định cắt đứt hoàn toàn với Kiều Mạn rồi, có lẽ sẽ không khó giải quyết lắm.
Hạ Thiên Tường dập điều thuốc xuống xe, theo thói quen nhìn lên, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Bên ngoài trời đã tối nhưng sao trong nhà vẫn không mở đèn?
Một dự cảm chẳng lành quanh quẩn trong đầu, Hạ Thiên Tường bước nhanh lên lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong nhà vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có hơi người. “Giai Ninh?” Hạ Thiên Tường gọi thử, không có người trả lời, anh mở đèn, đồ đạc trong phòng vẫn vô cùng ngăn nắp. Nhìn căn nhà trống không, Hạ Thiên Tường cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, khiến anh không thở nổi.
Hạ Thiên Tường lấy điện thoại gọi cho Lưu Giai Ninh, nhưng lại có thông báo đã tắt máy.
“Chết tiệt!” Hạ Thiên Tường gọi điện thoại cho trợ lý: “Liên lạc cảnh sát khu vực đi, không thấy Lưu Giai Ninh đầu nữa!” Bên kia, Lưu Giai Ninh hứng gió tuyết đi trên đường phố, cô nhìn phong cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, nhất thời không biết đi hướng nào. Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, Lưu Giai Ninh vừa rẽ qua một hướng, đột nhiên cảm thấy trước mũi có chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Cô theo bản năng giơ tay lên lau, máu tươi đầy tay khiến cô hơi hoảng hốt, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, cô hơi ngẩng đầu, lấy khăn giấy trong túi ra chặn lỗ mũi lại, đứng yên tại chỗ.
Cô vốn cứ tưởng đây là triệu chứng phát bệnh bình thường, nhưng không ngờ sau khi chảy máu, đầu óc cô lại trở nên choáng váng, lúc nhận ra có gì đó không đúng thì cô đã ngã nhào xuống đất rồi.
Trên đường rất ít người đi lại, cô chật vật giơ tay lên, cuối cùng trước mắt trở nên tối đen..
Hạ Thiên Tường ngồi trong phòng làm việc, chiếc gạt tàn trước mặt chứa đầy tàn thuốc.
Anh từng nghĩ đến việc sẽ có lúc Lưu Giai Ninh làm loạn cãi vã với mình, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh không nhìn thấy cô nữa.
Lúc này, cuối cùng anh đã hiểu điều gì mới là cần thiết. Quách Đình đi vào, thấy sắc mặt của anh ta, Hạ Thiên Tường hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy sao?”
“Tổng giám đốc Hạ, tôi đã xem hết camera theo dõi ở các con phố rồi, không nhìn thấy bóng dáng của bà chủ đầu cả” Quách Đình bối rối nói, đã chuẩn bị tâm lý hứng chịu lửa giận của Hạ Thiên Tường.
Không ngờ người đàn ông này chỉ phất tay một cái: “Tiếp tục tìm đi”
Hạ Thiên Tường tìm thuốc lá nhưng bao thuốc lá lại trống không, anh bực bội ném bao thuốc sang một bên, trong đầu chợt nhớ tới một chuyện, người đàn ông kia, người đàn ông đưa Lưu Giai Ninh về đêm đó!
“Quách Đình, đi điều tra camera theo dõi dưới lầu nhà tôi vào ngày 27!”
Trong bệnh viện, Hạng Hạo nhìn người đàn ông nổi giận đùng đùng trước mắt, trong lòng cũng vô cùng giận dữ. “Lưu Giai Ninh là vợ anh, anh không trông được, tìm tôi có tác dụng gì?” Đồng thời Hạng Hạo cũng thấy nghi ngờ, tại sao người phụ nữ này lại không đến bệnh viện tái khám, chẳng lẽ cô ta thật sự muốn một mình đối mặt với cái chết ư?
Không biết vì sao, vừa nghĩ đến việc Lưu Giai Ninh sẽ biến mất khỏi thế giới này thì trong lòng Hạng Hạo rất khó chịu.
Về nguyên nhân sâu xa hơn thì anh ta không muốn tìm hiểu.
Hạ Thiên Tường thấy vẻ mặt biến hóa liên tục của anh ta thì cũng không nói nhiều, sự nghi ngờ trong lòng vẫn chưa mất đi, chỉ vào anh ta rồi nói: “Tốt nhất anh đừng có lừa tôi” Tình huống lúc này vượt khỏi dự đoán của anh, người này thật sự là bác sĩ, hơn nữa mấy năm nay Lưu Giai Ninh chỉ quen biết có mấy người, rốt cuộc cô sẽ đi đâu đây?
Hạ Thiên Tường nhìn những bông tuyết rơi xuống ngoài bệnh viện, đột nhiên nhớ tới một chuyện cực kỳ nghiêm trọng đã bị anh bỏ quên.
Anh đi vào phòng làm việc một lần nữa: “Anh nói anh và Lưu Giai Ninh chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, vậy anh nói tôi nghe xem, cô ấy mắc bệnh gì?”