CHƯƠNG 14: TÔI TIẾP NHẬN KHÔNG NỔI
Trong máy ghi âm ngay sau đó đã vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Lưu Giai Ninh, có điều lại đầy sự trống rỗng và mệt mỏi.
“Hạ Thiên Tường, tôi bị bệnh rồi, là ung thư máu. Tôi không muốn nói cho anh biết, từ ba năm trước trái tim của anh đã không thuộc về tôi nữa rồi. Để cho anh biết chuyện này sẽ khiến cho tình cảm ít ỏi của chúng ta phai nhạt càng nhanh hơn mà thôi.”
“Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn anh sẽ cảm thấy tôi đang lợi dụng sự đồng cảm thương hại của anh để giữ chân anh ở lại. Anh cao ngạo như vậy, làm sao có thể chấp nhận được cách làm như vậy của tôi? Tôi cũng có lòng tự trọng, vậy nên che dấu bệnh tình của chính mình là cách tốt nhất.”
“Nhưng… Tôi không ngờ rằng Kiều Mạn sẽ tìm đến, còn dẫn theo con của anh và cô ta nữa. Hạ Thiên Tường, thành thật xin lỗi vì tôi không thể cho cô ta bước chân vào nhà được. Đó là nhà của chúng ta. Tôi không cho phép bất kỳ người ngoài nào đặt chân tới”
“Hôm đó, trên cổ của Kiều Mạn có đeo một sợi dây chuyền. Đó là chiếc vòng cổ mà khi mới đi làm anh đã đặc biệt mua tặng cho hai chúng ta, tại sao nó lại có thể được đeo trên cổ của người khác được? Sau đó khi tôi hỏi tới, anh đã mắng tôi té tát rằng tôi là kẻ máu lạnh.”
“Hạ Thiên Tường, bao nhiêu sự nhiệt huyết của tôi đều đã dành cho anh, chính anh là người đã khiến nó nguội lạnh đi từng chút một. Kiều Mạn mất đi đứa con đó, còn tôi mất đi tình yêu chín năm của mình. Anh nói xem, ai đáng thương hơn?
“Tôi không ngờ là Kiều Mạn mất đi đứa con lại trở nên điên cuồng rồ dại như vậy. Cô ta bắt cóc tôi rồi còn lột đồ của tôi rồi chụp ảnh. Lúc đó, tôi đã nói rằng anh sẽ không tha cho cô ta đâu. Anh đoán xem cô ta đã nói gì? Cô ta nói rằng hai người sắp kết hôn rồi, anh sẽ không quan tâm đến tôi nữa, đường nhiên là tôi không tin” “Sau đó tôi trốn được khỏi chỗ đó và gặp Hạng Hạo, tôi đã nhờ anh ấy đưa tôi đi tìm anh, nhưng tôi đã thấy những gì? Cả thành phố đều tràn ngập tin tức anh sắp kết hôn.”
“Tôi cũng không ngờ anh lại coi mối quan hệ bình thường giữa tôi với bác sĩ Hạng là có tư tình với nhau, thậm chí còn nghĩ rằng tôi giả vờ bị bệnh để lừa gạt anh”
“Hạ Thiên Tường, tôi cũng mong là mình chỉ đang lừa gạt anh chứ tôi không mắc phải căn bệnh chết người này. Như vậy, có lẽ tôi vẫn còn có thể bước tiếp cùng anh”
“Nhưng vào khoảnh khắc hấp hối này, tôi mới nhận ra rằng nếu có kiếp sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa. Một cuộc sống bi thảm như vậy, tôi tiếp nhận không nổi nữa”
“Hạ Thiên Tường, chúc anh… có cuộc hôn nhân mới hạnh phúc”
Một điếu thuốc đã cháy hết mà Hạng Hạo không hề hay biết, mãi cho đến khi luồng hơi nóng đốt cháy ngón tay, anh ta mới bừng tỉnh khỏi miền ký ức miên man.
Cùng lúc đó, trong nhà có tiếng động bất thường và tiếng gào thét đau đớn của đàn ông. Hạng Hạo biết rằng đó là phản ứng mà người ta chỉ có khi nỗi đau lên đến tột cùng. Hạ Thiên Tường, bây giờ anh mới biết đau lòng sao? Trước kia anh đã làm những gì vậy? Hạng Hạo ấn tàn thuốc vào gạt tàn, trong lòng thoáng qua cảm giác hả hê, nhưng lại nhanh chóng biến mất. “Đừng”… Trong phòng vang lên tiếng động nghe giống như cơ thể ai đó ngã xuống đất.
Anh ta nhướng mày dửng dưng, không hề động đậy. Hạ Thiên Tường, vào giờ phút này, chẳng qua là anh mới chỉ cảm nhận được một phần thôi, nỗi đau của cô ấy còn gấp hàng vạn lần. Cuối cùng Hạng Hạo cũng vẫn gọi xe cấp cứu và cho người đưa anh đến bệnh viện. Sau khi tỉnh dậy, tinh thần của Hạ Thiên Tường luôn ở trong trạng thái ngẩn ngơ. Anh muốn gạt bản thân rằng chỉ vừa gặp một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại Lưu Giai Ninh vẫn đang đợi mình ở nhà.
Nhưng anh không thể làm ngơ trước nỗi đau tê tái trong lòng, mỗi khi hít thở đều cảm thấy như thể trong không khí có vô số kim châm dày đặc đâm vào tim phổi vậy.
Quách Đình đẩy cửa đi vào, nhìn thấy anh tỉnh lại những sắc mặt tái nhợt, đường nét gương mặt méo mó, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Hạ, anh cảm. thấy chỗ nào không thoải mái? Tôi sẽ gọi bác sĩ ngay…”
Hạ Thiên Tường cố nén đau đớn trong lòng, nặng nhọc hít thở vài hơi rồi đột nhiên hỏi: “Cậu nói xem, tôi đối xử với Lưu Giai Ninh có tốt không?”