CHƯƠNG 6: PHÁT ĐIÊN LÊN
Trong phòng, Lưu Giai Ninh nhắm mắt quyết định không nói gì nữa, Hạ Thiên Tường khó tránh khỏi hơi chột dạ, hôn nhẹ một cái lên trán cô: “Em cắt đứt liên lạc với người đàn ông kia đi, sau này chúng ta lại sống vui vẻ như trước.”
Lưu Giai Ninh mở mắt nhìn anh, cảm thấy hơi buồn cười, Hạ Thiên Tường, sao anh có thể nghi ngờ tình yêu của tôi với anh chứ?
Có lẽ ánh mắt của Lưu Giai Ninh quá đáng sợ khiển Hạ Thiên Tường không khỏi cau mày: “Em biết anh không thích em tiếp xúc với người khác mà, anh
bên ngoài liều mạng kiếm tiền là vì cái gì, không phải vì muốn cho em một cuộc sống sung túc ư, em thì sao nào, chỉ ở nhà hưởng thụ lại còn đi kết bạn với những người không ra gì!”
Lưu Giai Ninh thật sự cảm thấy trong lòng nguội lạnh, chín năm trôi qua, quả nhiên chỉ còn lại khó chịu và cãi vã.
Cô trở mình ngồi dậy, không biết lấy đâu ra sức đẩy anh ra ngoài, nói với giọng điệu chói tai: “Anh cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Hạ Thiên Tường siết chặt nắm đấm, cuối cùng dường như vì giận dỗi mà xoay người rời đi, anh cũng không phải là người không biết tức giận!
Nghe tiếng xe đã đi xa, Lưu Giai Ninh đột nhiên chạy vào nhà vệ sinh, bám vào bồn cầu nôn đến mức lục phủ ngũ tạng cũng sắp nôn luôn ra ngoài.
Khoảng mười phút sau, Lưu Giai Ninh nhìn bãi nôn có máu, chán nản cười khổ ôm mặt, tiếng rên rỉ tuyệt vọng vang lên từ trong những kẽ ngón tay. “Hạ Thiên Tường, tôi cũng không phải là mình đồng da sắt, tôi không còn bao nhiêu thời gian để sống nữa rồi, anh thế này, bảo tôi lấy đâu ra mặt mũi đi gặp ba mẹ mình đây?”
Lưu Giai Ninh bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô mở mắt ra, trong phòng yên tĩnh tối tăm, không rõ đây là giấc mộng bị ai hay thực tế hiu quạnh.
Lưu Giai Ninh cố nhịn cảm giác đau đớn đi mở cửa, lúc nhìn thấy người trước cửa, cô ngây người.
“Cô có chuyện gì?” Cô hỏi.
“Cô là Lưu Giai Ninh?” Kiều Mạn hơi ngạc nhiên. Cô ta từng gặp Lưu Giai Ninh, khi đó dù chỉ nhìn từ xa, nhưng vẫn biết là một khuôn mặt dù không trang điểm vẫn khó giấu đi nét xinh đẹp. Nhưng bây giờ, người phụ nữ trước mặt gò má lõm xuống, người tựa như khúc gỗ được mặc lên quần áo vậy, không hề có chút sức sống nào. Người như thể cũng đáng để Hạ Thiên Tường nâng niu cất giữ ư? Kiều Mạn tự tin hơn, đưa đồ trong tay tới, cười nói: “Cô xem đi, đây là con của tôi và Thiên Tường”
Mắt Lưu Giai Ninh khẽ rủ xuống, trong lòng chết lặng, không chỉ vì đứa bé này mà còn bởi vì tiếng “Thiên Tường” của Kiều Mạn.
Hạ Thiên Trường, anh nói sau này sống vui vẻ như trước là để trấn an tôi trước, sau đó lại có người khác ở bên ngoài phải không? “Cô Kiều, cô đến là để cho tôi xem đứa con riêng này à?” Lưu Giai Ninh nhẹ giọng nói, một câu nói đâm trúng vào lòng tự trọng của Kiều Mạn.
“Cô đắc ý cái gì, cô có biết ba năm nay, Tổng Giám đốc Hạ lúc ở trên người tôi nói biết bao nhiêu lần rằng cô không hiểu phong tình, nói cô mấy năm nay cứ bám lấy anh ấy sống chết không chịu buông, bây giờ cô trông như ma thế này còn muốn độc chiếm Thiên Tường để làm gì?” Kiều Mạn oán hận nói.
Lưu Giai Ninh nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, không khỏi thấy hơi buồn cười, vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn về phía cổ của Kiều Mạn, sắc mặt cô lập tức tái nhợt.
Cô tiếng lên một bước vạch cổ áo của Kiều Mạn ra, khoé mắt chợt đỏ ửng, cô nắm lấy sợi dây chuyền hỏi: “Cái này… Cái này ở đâu ra thế?”
Suy cho cùng thì Kiều Mạn cũng khỏe hơn người bị bệnh như cô mấy phần, chẳng cần tốn sức đã lấy lại được đồ trong tay cô, nói: “Thiên Tường tặng cho tôi, có phải cô nghèo quá nên phát điên rồi đúng không, còn muốn cướp đồ trên người người khác nữa!”
“Đó là của tôi!” Lưu Giai Ninh gào lên một câu, liều mạng đẩy Kiều Mạn lên tường, muốn lấy lại dây chuyền của cô.
Sao cô có thể quên được, khi đó Hạ Thiên Tường mới đi làm không lâu, anh dùng tiền lương cả tháng để mua cặp dây chuyền tình nhân làm quà kỷ niệm, chất lượng không phải quá tốt nhưng Lưu Giai Ninh vẫn luôn đeo đến bây giờ giống như bảo bối vậy.
Hạ Thiên Tường, không ngờ anh lại đưa tín vật của chúng ta tặng cho người khác!
Lưu Giai Ninh phát điên lên, đôi mắt đỏ sẫm, Kiều Mạn cũng không chịu thua, hai người kẻ lội người kéo ở hành lang. “A..” Kiều Mạn lảo đảo một cái, trượt chân lăn từ trên cầu thang xuống. Khi dừng lại, cô ta không khỏi ôm bụng kêu lên: “Con của tôi.” Lưu Giai Ninh nhìn vết máu chảy ra dưới chân cô ta, hốt hoảng cầm lấy điện thoại gọi cấp cứu…