CHƯƠNG 22: CÔ LÀ AI
“Đừng đóng cửa!” Hạ Thiên Tường nhanh tay nhanh mắt chặn cửa lại, trong đôi mắt tiều tụy lộ ra vẻ cầu xin hiếm thấy: “Tôi biết Lưu Giai Ninh ở bên trong, tôi cầu xin anh…”
“Lưu Giai Ninh nói cho dù có tùy tiện ném tro cốt của cô ấy đi đâu đi nữa thì cũng không muốn để lại cho anh!” Hạng Hạo cười lạnh: “Anh hãy từ bỏ ý nghĩ ấy đi!”
Hạ Thiên Tường không hề tức giận trước “sự lừa dối” của Hạng Hạo. Trong đầu anh chỉ là Lưu Giai Ninh còn sống, anh còn có cơ hội bù đắp, còn có thể tiếp tục yêu cô.
Hạ Thiên Tường đã quá sợ cuộc sống giống như cái xác không hồn trong thời gian qua rồi, anh thật sự không thể sống thiếu Lưu Giai Ninh!
“Tôi đã nhìn thấy Lưu Giai Ninh ở nghĩa trang, tôi…”
Hạng Hạo không hề lúng túng khi bị vạch trần, vẫn nhìn anh với sắc mặt không vui, lạnh lùng ngắt lời anh: “Vậy thì sao chứ?”
“Bác sĩ Hạng, tôi cám ơn anh đã chăm sóc cô ấy.” Hạ Thiên Tường từ chưa từng ăn nói khép nép như vậy, nhưng lúc này anh cam tâm tình nguyện: “Anh để tôi đưa cô ấy ra nước ngoài tìm chuyên gia giỏi nhất, cho dù tôi có phải dốc hết tất cả thì tôi cũng nhất định phải chữa khỏi bệnh cho cô ấy.”
“Tôi cũng có thể làm được những điều đó! Tổng giám đốc Hạ, có đôi khi tiền không mua được mạng sống đâu, cũng như bây giờ vậy!” Hạng Hạo vạch trần không thương tiếc: “Người nhân lúc cô ấy bị bệnh lại muốn lấyđi mạng của cô ấy chính là anh! Nếu không phải vì thấy cái đám cưới thế kỷ đó của anh, Lưu Giai Ninh sẽ không bị đả kích đến mức bệnh tình trở nên trầm trọng như vậy!”
“Không, tôi không ngờ…” Đôi mắt đầy hy vọng của Hạ Thiên Tường thoáng chốc đã trở nên ảm đạm, lảo đảo lùi lại vài bước, không dám tin là vì mình.
Anh tới đây là muốn bù đắp cho Lưu Giai Ninh, chắc chắn phải nghĩ cách kéo dài sự sống cho cô!
Mắt Hạ Thiên Tường đỏ hoe, nhìn về phía bên trong cánh cửa hô to: “Bà xã, bà xã ơi! Giai Ninh à, anh biết anh sai rồi…”
Hạng Hạo vừa nghĩ tới tình cảnh thê thảm ngày đó, lại không kìm chế được cơn giận của mình, quát: “Ngày đó Lưu Giai Ninh suýt nữa đã ra đi thật rồi! Là anh, là anh giết cô ấy! Anh không sợ cô ấy nhìn thấy anh sẽ lại bị kích động hay sao? Anh còn lo ngại cô ấy còn chưa chết thật à?”
Hạ Thiên Tường giống như bị sốc, im lặng một lát mới cầu xin: “Tôi rất yêu cô ấy, không thể không có cô ấy. Tôi cầu xin anh hãy trả cô ấy lại cho tôi…”
“Bắt đầu từ giây phút anh quyết định kết hôn với người phụ nữ khác, anh đã không xứng nói tới từ yêu nữa. Không, phải từ sớm hơn mới phải, lúc anh phản bội lại tình yêu của hai người thì anh đã không còn xứng với Lưu Giai Ninh nữa rồi.”
Hạng Hạo đẩy Hạ Thiên Tường đang như người mất hồn ra, đóng “rầm” cửa lại.
Anh ta quay lại trên gác, thấy Lưu Giai Ninh vẫn ngồi trên ghế xích đu, trên đùi phủ một cái chăn, trong tay cầm quyển sách, trông vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên.
Lưu Giai Ninh thấy Hạng Hạo đi qua, trên gương mặt tái nhợt thoáng mỉm cười.
Quyển sách chưa từng lật qua trang nào từ lúc anh ta xuống lầu được cô đặt sang một bên. Hạng Hạo thở dài: “Hôm nay chúng ta đi tới nghĩa trang bị anh ta nhìn thấy rồi.”
“Tôi nghe thấy hết rồi.” Trong mắt Lưu Giai Ninh lộ vẻ mệt mỏi, giọng nói khô khốc.
Cô chẳng làm gì cũng thấy mệt, dường như cơ thể khỏe mạnh và tràn trề sức sống là cảm giác của kiếp trước vậy.
“Cô không gặp thật à?”
“Tôi cũng biết ngán chứ.”
Không phải chỉ có đàn ông mới biết chán ngán trong chuyện tình cảm.
Hạ Thiên Tường đứng núi này trông núi nọ, tham lam như thế, Lưu Giai Ninh luyến tiếc tình cảm nhiều năm nên mới không ngừng lùi lại giới hạn cuối cùng, rốt cuộc đã không thể lùi thêm được nữa.
Một khi chạm đến điểm đau của cô, cô có thể cương quyết đến mức đáng sợ.
Hạng Hạo nghe được lời này, trong lòng không hiểu sao lại thoáng vui mừng. Anh ta nhìn thấy tấm rèm cửa sáng màu bị gió cuốn lên, đứng dậy đi tới đóng cửa sổ.
“Xem ra trời sắp mưa rồi.” Anh ta rủ mắt nhìn tình hình trong sân, ngập ngừng rồi nói: “Hạ Thiên Tường chưa đi, vẫn còn… quỳ ở bên ngoài…”
Lưu Giai Ninh dường như không nghe thấy, tiếp tục lật sách và hỏi: “Tối nay ăn gì thế?”
“Cô muốn ăn gì, tôi đều có thể nấu cho cô ăn!” Mắt Hạng Hạo lập tức sáng lên. Lưu Giai Ninh khẩu vị không tốt, hiếm khi chủ động hỏi tới chuyện ăn uống.
Ngoài cửa sổ, mưa đã bắt đầu tí tách rơi, vẻ mặt Lưu Giai Ninh không hề thay đổi, nghiêm túc suy nghĩ.
Trong sân, mưa lớn như những hạt đậu xối lên trên người nhưng Hạ Thiên Tường lại chẳng có cảm giác gì. Thế này đã là gì so với nỗi đau khổ mà Lưu Giai Ninh phải chịu?
Anh rất muốn chuyển hết đau đớn của Lưu Giai Ninh sang người mình. Sao ông trời báo ứng anh vì tội thất tín bội bạc mà lại cướp đi người anh yêu nhất?
Trận mưa này mãi tới sau nửa đêm mới tạnh, gương mặt Hạ Thiên Tường tái nhợt, cả người chật vật.
Anh mong Lưu Giai Ninh sẽ có chút mềm lòng, cho đến khi đèn ở cửa sổ tắt, cả căn nhà cao tầng đều chìm trong bóng tối, anh vẫn không chờ được cô ra mở cửa.
Sáng sớm hôm sau, Hạng Hạo bưng bữa sáng lên cho Lưu Giai Ninh, bất đắc dĩ nói: “Anh ta vẫn quỳ ở bên dưới, đã sốt rồi.”
Lưu Giai Ninh khẽ nhíu mày, lấy điện thoại di động ra gọi tới một số. Đây là lần đầu tiên cô gọi vào số điện thoại này.
Cuộc gọi được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói hoảng sợ giống như gặp ma: “Cô là ai?”