CHƯƠNG 28: TÙY CÔ
Sao có thể như vậy được?
Anh lập tức sai người lấy bệnh án của Lưu Giai Ninh ở bên phía bệnh viện kia, lập tức cảm giác trời đất quay cuồng, thế giới sụp đổ trong giây lát.
Hóa ra ca phẫu thuật ghép tủy đối với cơ thể của Lưu Giai Ninh chỉ là có còn hơn không thôi.
Mọi chuyện vẫn diễn ra theo chiều hướng tồi tệ, không thể cứu vãn được.
Hạ Thiên Tường không thể ngồi yên được nữa. Anh tưởng mình kết hôn với Kiều Mạn là có thể đổi lại sức khỏe cho Lưu Giai Ninh, mỗi ngày chịu dày vò cũng không dám qua làm phiền cô. Nhưng nếu đã không có tác dụng, sao anh còn phải ở đây nhìn cô ân ái với người đàn ông khác chứ?
Hạ Thiên Tường nóng lòng muốn tới bên cạnh Lưu Giai Ninh, từ nay về sau sẽ không bao giờ tách ra nữa.
Hạ Thiên Tường luôn mạnh mẽ quyết đoán, rất nhanh đã thông báo với Kiều Mạn qua tiến hành thủ tục ly hôn với mình.
“Em không ly hôn! Em khó khăn lắm…” Kiều Mạn hét lên. Cô ta khó khăn lắm mới trở thành Hạ phu nhân!
Hơn nữa Hạ Thiên Tường không ngờ lại nói một đằng làm một nẻo!
“Anh không sợ nếu bệnh của Lưu Giai Ninh tái phát, còn cần tủy của em sao?”
Hạ Thiên Tường thản nhiên nói: “Nếu cô cứ nhất quyết cần một người đàn ông thì bảo ba của đứa trẻ trong bụng cô chịu trách nhiệm đi.”
Anh yêu cầu ly hôn chỉ là cách đơn giản, thuận tiện nhất. Nếu anh thật sự muốn ly hôn, không nhất thiết phải cần tới sự đồng ý của Kiều Mạn mới được.
Kiều Mạn xoa bụng theo bản năng, nước mắt rưng rưng, nức nở nói: “Em… em sẽ bỏ nó ngay! Em không liên quan gì đến người đàn ông kia, em thậm chí không biết đối phương là ai… Anh hay tin em, em chỉ nhất thời say rượu nên hồ đồ… Bởi vì anh không để ý tới em, em ở một mình quá cô đơn…”
“Cứ như vậy đi. Hãy giữ lại chút thể diện cho mình.” Hạ Thiên Tường không muốn nói gì thêm, phất tay ra hiệu cho cô ta ra ngoài.
Kiều Mạn biết tính của Hạ Thiên Tường nên không dám nói gì nữa.
Trong lòng cô ta thầm hận người mẹ miệng rộng của mình. Cô ta còn tính chờ qua một thời gian nữa sẽ lén đi nạo thai, ai biết mẹ cô ta lại để lộ ra.
Nhưng theo hiểu biết của cô ta về Hạ Thiên Tường, người đàn ông này không quan tâm tới cô ta, chỉ cần cô ta còn có tác dụng đối với Lưu Giai Ninh, anh sẽ không ly hôn với cô ta vì chuyện này.
Khả năng duy nhất là bên Lưu Giai Ninh xảy ra vấn đề.
Chẳng lẽ chuyện ghép tủy thất bại rồi? Lưu Giai Ninh đã bị bệnh nguy kịch à?
Kiều Mạn càng nghĩ càng thấy rất có khả năng này, vòng đi vòng lại vẫn là Lưu Giai Ninh không sống nổi?
“Anh…”
Lúc này, một cậu thanh niên đeo kính bước vào, thấy Kiều Mạn ở trong phòng thì thoáng ngẩn người, sau đó kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Là cô?”
Kiều Mạn cũng suýt rơi tròng mắt. Đây chẳng phải là đối tượng tình một đêm với mình sao?
Khi đó thấy một người xấu hổ như tên nhà quê mới lần đầu tiên tới quán bar chơi, trông hơi giống Hạ Thiên Tường nên Kiều Mạn mới dụ dỗ anh ta. Anh ta đúng là kẻ ngây thơ hiếm có, ở trên giường lại chẳng biết gì cả.
Bây giờ, cô ta không ngờ lại gặp được anh ta ở chỗ của Hạ Thiên Tường.
Trong mắt Kiều Mạn lóe sáng, chậm rãi bước tới, móc vào cánh tay anh trong ánh mắt ngượng ngùng và kinh ngạc của anh ta hỏi: “Tôi còn không biết cậu tên gì?”
“Tôi… tôi là Hạ Thiên Bác.” Mặt anh ta đỏ bừng, đầu óc cũng hoàn toàn rối bời. Sao mình lại gặp được người phụ nữ luôn mong nhớ ở đây nhỉ?
“Tôi là Kiều Mạn, là chị dâu của cậu.” Kiều Mạn thản nhiên cười với vẻ nắm chắc phần thắng: “Thiên Tường, đây chính là ba đứa trẻ trong bụng em.”
Hạ Thiên Tường lập tức sa sầm mặt. Anh vừa thấy phản ứng của Hạ Thiên Bác là biết hai người kia có vấn đề. Sao thế giới đáng chết này lại nhỏ như vậy?
“Chị… chị dâu?” Hạ Thiên Bác sợ đến mức ngây người, lắp bắp nói: “Anh, em không biết, em thật sự không biết… chị dâu bị đổi từ lúc nào vậy? Chị Giai Ninh đâu?”
Anh ta đỏ mặt tía tai, sốt ruột muốn khóc.
“Anh không tin thì chờ sinh ra có thể xét nghiệm DNA.” Kiều Mạn không để ý tới mặt Hạ Thiên Tường càng lúc càng đen, tự cho rằng mình đã nắm được một con át chủ bài.
Hạ Thiên Tường liếc nhìn Hạ Thiên Bác với ánh mắt nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Giỏi thật.”
Hạ Thiên Bác bất giác co rúm người lại. Từ nhỏ anh ta đã sợ anh cả. Bây giờ khí thế mạnh mẽ của Hạ Thiên Tường ép cho anh ta không thở nổi.
“Thiên Tường, cho dù em muốn bỏ cái thai, mẹ anh cũng sẽ không cho phép. Hơn nữa, đứa nhỏ này là cháu anh, cũng là con cháu nhà họ Hạ đấy!” Kiều Mạn đắc ý xoa bụng. Đây là bùa hộ mệnh của cô ta, là con át chủ bài của cô ta.
Hạ Thiên Bác cuối cùng cũng hiểu rõ mình sắp làm ba.
Mắt anh ta sáng ngời nhìn bụng của Kiều Mạn, ngoài sự hổ thẹn vì đã cắm sừng anh trai, trong lòng còn mơ hồ có chút vui mừng, anh ta và người phụ nữ mình thích đã có trái ngọt rồi.
Hạ Thiên Tường vừa liếc mắt đã nhìn thấu được đứa em trai đơn thuần như tờ giấy trắng đang suy nghĩ gì, trong lòng thầm thở dài.
Dù sao anh cũng không thể có con, coi như để lại người nối dõi cho nhà họ Hạ, cũng có thể dễ ăn nói với mẹ hơn, không còn phải nghe mẹ cằn nhằn mãi.
“Tùy cô.” Hạ Thiên Tường kéo cà vạt, cố giảm bớt sự ngột ngạt, bí bách trong lòng.
Anh đã đặt chuyến bay sớm nhất, chỉ muốn nhanh chóng gặp được Lưu Giai Ninh.
Kiều Mạn thấy Hạ Thiên Tường rời đi gấp như vậy thì cũng vội vàng phái người bám theo, bản thân cũng lên chuyến bay tiếp theo.
Cô ta cuối cùng vẫn không cam lòng! Cô ta không có được người đàn ông này, Lưu Giai Ninh cũng không có được. Hơn nữa cô ta còn sắp chết rồi, bản thân chẳng có lý do gì mà không qua xem thử cả?