• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này đi bí cảnh Lưu Tiên là nàng và Thích Ưu, Phỉ Thuật dẫn đội.

Thích Ưu và Phỉ Thuật đã sớm thương lượng là sẽ đi cùng nhau, bởi vì bọn họ muốn đến nơi có ma vật tàn sát bừa bãi, cách nhau hai thành trấn, vừa hay có thể kết bạn đi cùng, vậy để lại cái cuối cùng cho Nam Y.

Địa phương còn lại là nơi núi sâu, càng nguy hiểm hơn thành trấn, chỉ vì có vài thợ săn bình thường vào núi săn thú đều đã biến mất nên có người bẩm báo lên Huyền Cơ Tông.

Trước đây cũng có tông môn khác tiếp nhận nhiệm vụ này, chỉ là tu sĩ tông môn khác phái đến cũng có vài người chết trên núi.

“Nam Y sư muội có thực lực mạnh hơn chúng ta, muội ấy đến nơi này càng thích hợp hơn.”

Thích Ưu thấy Nam Y vẫn luôn yên lặng không nói gì, không khỏi giải thích thêm một câu.

Nhưng gương mặt đỏ bừng kia nhìn thế nào cũng không giống là vì lý do này.

Nam Y ngẩng đầu lên, khó hiểu liếc nhìn Thích Ưu. Nàng vốn là muốn đi rèn luyện, ma vật lợi hại một chút tất nhiên phải do tu sĩ lợi hại hơn giải quyết. Chuyện này không là gì, nàng cũng đồng quan điểm như vậy, chỉ là vừa rồi vì một số nguyên nhân mà nhớ lại một vài thứ. Nếu nàng nhớ không lầm, hình như kiếp trước ở nơi kia hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

“Chuyến đi lần này là ba người các ngươi dẫn đội, nhưng hãy nhớ rõ là nhất định phải chú ý an toàn, đặc biệt là an toàn của bản thân, nhất định phải bình an quay về.”

So với ba người bọn họ, những đệ tử thực lực không mạnh kia không quan trọng đến vậy.

Dù sao ba người này chính là niềm tự tin đặc biệt của Huyền Cơ tông, nếu vì vài tên không biết tương lai thế nào mà chết ở ngoài thì đúng là lỗ nặng.

Ba người đều gật đầu.

Tông chủ còn cố ý nói với Nam Y: “Hai người bọn họ thì ta không lo lắng, chủ yếu là lâu rồi muội không ra ngoài, trên đường nhớ cẩn thận.”



Nam Y đáp lại, lúc này mới được cho phép trở về.

Chờ nàng đi rồi, Tông chủ mới bất lực nhìn về hai người Thích Ưu và Phỉ Thuật: “Hai người các ngươi đó….”

Hai người vô tội nói: “Sư huynh biết mà, các sư đệ đều không trò chuyện được với Nam Y sư muội.”

Nam Y là người lạnh lùng, thật sự rất lạnh, lại còn rất kiêu ngạo, nửa ngày cũng không nói một lời, lúc nào cũng dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn bọn họ, làm bọn họ có chút không chịu được, cho dù nàng vốn là tính cách đó.

Nam Y trở về núi Thanh Vụ, đi thẳng đến nơi Bắc Tịch tu luyện nhưng không thấy Bắc Tịch, chỉ có một mình Hoằng Phù đang co ro tu luyện trong một góc.

Nam Y vẫy tay với Hoằng Phù, hỏi hắn: “Sư huynh ngươi đâu?”

Hoằng Phù sáng bừng mắt lên, ngoan ngoãn đáp lại: “Hôm nay sư huynh vẫn chưa đến, đệ tử cũng không biết huynh ấy đi đâu.”

Vậy à.

Nam Y thả thần thức ra, tìm kiếm khắp núi Thanh Vụ, cuối cùng tỏa định ở một chỗ, nơi đó có một nam một nữ đang tranh cãi nhau.

Nàng không chút do dự dặn dò Hoằng Phù tu luyện cho tốt rồi lập tức di chuyển đến nơi thần thức vừa tìm ra.

“Sao ngươi quản nhiều như vậy, sư phụ cũng chưa nói gì chỉ có ngươi nói nhiều có phải không?”

Nữ tử hồng y đứng đối diện một nam tử hắc y, giương nanh múa vuốt rống giận.

Nam tử hắc y ở đổi diện vẫn không hề dao động, một thành kiếm để trước người nữ tử, chỉ là thanh kiếm vẫn chưa rời khỏi vỏ.

“Làm gì vậy, muốn đánh nhau à?”

Nam Y đi ra từ phía sau lưng Bắc Tịch, vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi đứng giữa hai người.

Bắc Tịch nghe được giọng nói của Nam Y thì cả người cứng đờ, phải mất một lúc mới bình thường trở lại, yên lặng lui về một bên.

Nhưng Đào Hề thì rất hoạt bát, ném con thỏ chết trong tay xuống mặt đất, chỉ tay Bắc Tịch: “Ánh mắt của ngươi là có ý gì? Khinh thường ta cảm thấy ta không đánh lại ngươi sao?”

Bắc Tịch mím môi nhìn Nam Y, không nói một lời, chỉ nắm chặt kiếm trong tay.

Nam Y bắt gặp ánh mắt kia của Bắc Tịch, trong lòng không biết vì sao mà giật nhẹ, lúc nhìn lại Đào Hề thì có chút trật.

“Nói cho ta biết đây là sao vậy, sao lại cãi nhau.”



Nam Y nhìn Bắc Tịch.

Bắc Tịch đã quyết định im lặng là sẽ im lặng đến cùng, vì thế hắn chỉ chăm chăm cúi đầu sờ chuôi kiếm, để lộ đầu tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa ra trước mặt Nam Y, thế nhưng làm nàng có ý muốn vươn tay xoa nhẹ một cái.

Cũng may nàng đã kịp thời tỉnh lại, bảo vệ hình tượng sư phụ của mình.

Nam Y bất lực nhìn về Đào Hề, ra hiện cho nàng ta nói thử xem.

Đào Hề thở phì phò chỉ vào con thỏ rồi lại chỉ vào Bắc Tịch, gần như là dậm chân nói: “Ta thật vất vả mới bắt được con mồi! Kết quả hắn nói núi Thanh Vụ không được ăn mặn! Sao lúc ta bắt thì hắn không nói đi, hắn rõ ràng nhìn thấy ta đi săn bắn, hắn là cố ý kiếm chuyện, hắn không phải người tốt!”

Nàng ta tức giận nói một hơi dài, bộ ng.ực tuyết trắng cũng vì thế mà rung lên rung xuống.

“Ta nói là ta phải vất vả lắm mới bắt được, để ta ăn một lần đi. Kết quả hắn thế nhưng lấy kiếm ra chỉ ta! Còn hung dữ như vậy nữa!” Lời nói của Đào Hề còn che giấu nỗi uất ức.

Mỹ nhân tủi thân làm nũng luôn khiến người ta thương tiếc, nhưng Bắc Tịch sẽ không.

Bắc Tịch bên người nàng khẽ giật lên, nâng thanh kiếm trong tay lên một chút, sau đó buông lỏng, không còn động tác gì khác, chỉ là khớp xương siết chặt đến trắng bệch, trong lòng đang suy nghĩ, nếu sư phụ không kịp thời xuất hiện thì có phải núi Thanh Vụ sẽ có máu không?

Không, sẽ không, nhiều lắm là hắn để lại mấy vết thương bí ẩn khó nhìn thấy, sau đó cảnh cáo nàng ta, phải ngậm cái miệng đáng ghét kia trước mặt sư phụ! Không có việc gì lại đi quyến rũ sư phụ, thật đúng là hồ ly tinh.

Nam Y biết trong này nhất định đã có thêm mắm thêm muối, vì Bắc Tịch không phải loại người nói hai ba câu với người ta không được đã lập tức rút kiếm.

(Không, hắn là như vậy.)

“Ngươi nói xem, có phải hắn nhằm vào ta hay không?”

Đào Hề tự buồn tủi nửa ngày trời, sau đó lại tìm kiếm sự đồng tình của Nam Y, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Nam Y.

Nam Y không ngờ tiểu đồ đệ mình mới thu nhận sẽ có mâu thuẫn với đại đồ đệ nhanh như vậy. Lòng người đều thiên vị, kiếp trước nàng không hiểu, hiện tại cuối cùng nàng cũng hiểu được một ít, nàng chỉ có thể theo lời của Bắc Tichj.

“Không phải, ngươi hiểu lầm rồi, núi Thanh Vụ đúng là có quy định không được ăn mặn.”

Đào Hề trợn tròn đôi mắt xinh đẹp: “Không được ăn thịt? Các ngươi cũng không phải hòa thượng, sao lại không được ăn thịt? Về sau ta cũng không được ăn sao?”

Nam Y gật đầu.

Đào Hề:……



Ta là vào núi gì vậy?

Nam Y gian nan dạy dỗ Đào Hề phải theo quy củ, phải kính trọng sư huynh, sau đó lại bảo Bắc Tịch không được bắt nạt sư muội. Sau khi dạy bảo xong, nàng bảo Đào Hề đi về trước, cũng không thèm quan tâm Đào Hề âm thầm lén lút cầm con thỏ kia về, chỉ xem đây là phần bồi thường vì ngày hôm nay bị sư huynh hù dọa.

“Trên này là tên tất cả đệ tử ngày mai đi rèn luyện cùng chúng ta. Ngày mai ngươi đếm đủ số người rồi dẫn họ đến núi Thanh Vụ, chúng ta trực tiếp xuất phát.”

“Đệ tử đã biết, sư phụ….”

Bắc Tịch muốn nói lại thôi.

Nam Y nhìn hắn rồi nói: “Trước kia ta không thấy ngươi do dự không quyết đoán như vậy, muốn nói gì thì nói đi.”

Bắc Tịch mím môi, năm ngón tay thon dài vô cùng căng thẳng: “Hôm nay đệ tử không đúng, cố ý tìm, tìm chuyện với sư muội kia.”

Cuối cùng hắn cũng không nhịn được, tự bào chữa cho mình.

“Vi sư biết ngươi không phải người vô duyên vô cớ bắt nạt người khác.”

Nam Y dùng giọng nói hiền hòa như vậy, dễ nghe như vậy làm Bắc Tịch cảm thấy cả người thoải mái như bay lên.

“Chỉ là sau này ngươi phải nhường nhịn sư muội nhiều hơn, dù sao người cũng là ca ca mà, được không?”

“Vâng, đệ tử sẽ.”

Tuy hắn cũng không cảm thấy chính mình có gì để cho sư muội, cũng không cảm thấy mình là ca ca, nhưng sư phụ nói thì hắn sẽ nghe theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK