Sau khi chết, dù là nhân tu hay yêu tu muốn biến thành quỷ tu đều rất khó khăn. Bởi vì nhân tu hay yêu tu đều có thể tu luyện, đều được Thiên Đạo thiên vị. Tuy là Nam Y của kiếp trước cũng không biết vì sao mình lại biến thành quỷ tu.
Sau khi chết biến thành quỷ tu tu luyện chính là quyền lợi của người bình thường.
“Ngươi tu luyện thế nào?”
Nam Y hỏi hắn. Xà yêu quỷ tu thè lưỡi cười lạnh lùng, thân người dần biến thành trong suốt, dáng vẻ như muốn bỏ chạy.
Sau khi chết biến thành quỷ tu tu luyện, đây là người thường mới có quyền lợi.
Đôi mắt Nam Y hiện lên kim quang, hai tay nhanh chóng biến đổi, xếp thành một quyết thuật, một tấm lưới màu vàng bỗng nhiên xuất hiện.
Xà yêu cũng nhanh chóng nhận ra thân thể quỷ tu của hắn ta thế nhưng không có cách nào xuyên qua tấm lưới kim sắc kia được!
Nam Y cũng thở phào nhẹ nhõm. Kiếp trước nàng từng làm quỷ tu một đoạn thời gian, biết được chút chiêu thức thay đổi thất thường của quỷ tu, cũng suy nghĩ chút thuật pháp khắc chế chúng.
Nàng còn đang lo lắng lâu rồi không sử dụng hoặc thay đổi thân thể thì không thể sử dụng, nhưng hiện tại có vẻ vẫn còn rất tốt.
“Xìi, rốt cuộc ngươi là người nào, nếu ngươi buông tha ta thì ngày sau ta sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi!”
Xà yêu thè đầu lưỡi đã thiếu một nửa ra, dựng con người rồi cúi đầu xuống nói.
“Xà tộc các ngươi không có gì đảm bảo để người khác tin tưởng.”
Nam Y chớp mắt, một luồng ánh sáng từ kiếm đánh tới, nửa thân mình của xà yêu bị thu nhỏ lại.
“A a a a.”
Hắn ta không ngờ mình biến ảo thành hình thái quỷ tu cũng có thể dễ dàng bị người khác chạm vào thực thể như vậy, cuối cùng ánh mắt cũng hiện lên tia hoảng sợ.
“Ngươi, nhân tu đê tiện vô sỉ!”
Nam Y cầm kiếm đứng thẳng: “Ta là quang minh chính đại đánh thắng, nhưng thật ra ngươi chỉ là Nguyên Anh cũng dám ở trước mặt ta kêu gào, thật không biết tốt xấu.”
“Đáng giận, hôm nay ngươi nhất quyết gây thù chuốc oán với bổn vương sao? Đám nhân loại kia chết thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi đã mạnh như vậy vốn nên sống tùy ý, hà cớ gì phải vì người khác lội ngược lội xuôi tốn nhiều sức lực như vậy?”
Lời nói của hắn ta như có mang theo ma âm, muốn mê hoặc Nam Y.
Nam Y lắc đầu, lại mở mắt ra cũng không thể tỉnh táo như trước. Cước bộ trên không của nàng lập tức đi đến trước mặt xà yêu, đầu rắn thật lớn gần như để sát mặt nàng.
Xà yêu không dám nhúc nhích, một thanh kiếm sắc bén lóe tia sáng lạnh lùng đang đặt ngay trên đầu xà của hắn ta! Cảm xúc rất rõ ràng, rõ ràng bắt được thực thể của hắn ta!
Nam Y khống chế con yêu tu rồi cũng không nóng nảy, nàng cúi người ngồi xổm xuống, như là rất mệt. Xà yêu đành phải theo động tác của nàng, chậm rãi chậm rãi buông đầu mình xuống.
“Ngươi làm sao tu luyện thành quỷ tu?”
Mạng đang ở trong tay nàng, nó không còn cách nào, chỉ có thể thành thật nói: “Ta, ta có một cuốn sách, bên trong ghi lại cách làm thế nào để thành quỷ tu.”
À, lúc này cũng không nói là bổn vương, xem ra thật sự sợ rồi.
“Sách đâu?”
Nam Y rất hứng thú với cuốn sách trong truyền thuyết kia, mà xà yêu ở trong lúc sinh tử tồn vong cũng không dám không đưa.
Một vầng sáng màu vàng xuất hiện trước mặt Nam Y rồi biến mất. một cuốn sách bìa đen an tĩnh nằm trên mặt đất, trông thật quỷ dị.
Nam Y nhặt cuốn sách lên, bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng thân thiết.
“Vậy bây giờ ngươi có thể…..”
Hắn ta còn chưa nói xong, Nam Y đã dứt khoát lưu loát ra tay. Suốt toàn bộ quá trinh nàng cũng không nâng đầu lên, vẫn luôn cúi đầu với dáng vẻ đọc sách.
Hiện tại yêu tu kia đang có hình thái quỷ tu, cho nên không có thi thể gì, hắn ta trực tiếp biến mất khỏi mảnh trời đất này.
Nam Y giơ tay xếp thành Tịnh Thân quyết, thu cuốn sách kia lại, sau đó thân hình chợt lóe đến một nơi cách đó rất xa.
Trong rừng cây, đám đệ tử kia vẫn chưa rời khỏi vị trí đó.
Có đệ tử đề nghị ra ngoài trước, sợ nơi này còn yêu tu nguy hiểm nào đó. Nhưng Bắc Tịch không chịu đi.
Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Tùng trong tay, không ai có thể khuyên can được hắn.
Những người khác đành phải chờ cùng hắn, trong lòng là hết hồn lại hoảng sợ.
Hoằng Phù và Bắc Tịch còn tính là có chút thân thiết, hắn ngồi xổm bên cạnh Bắc Tịch, chăm sóc, bón nước và lau máu gì đó cho Bắc Tịch.
Đương nhiên Bắc Tịch đều từ chối tất cả.
Hắn hoàn toàn không cho Hoằng Phù đụng đến mình.
“Vết thương thế nào?”
Nam Y đột nhiên xuất hiện ở phía sau Hoằng Phù, củi đầu hỏi hắn.
Bắc Tịch chỉ ngửi được một mùi hương lạnh, thân người khẽ nhích sang bên cạnh, sắc mặt vẫn có chút lạnh lùng.
“Sư thúc, sư thúc, người đã về rồi!”
Hoằng Phù đúng là vui đến bật khóc.
“Sư thúc, người mau xem vết thương của sư huynh đi, vừa rồi Bắc Tịch sư huynh phun rất nhiều máu.”
Nam Y vươn tay vẫy nhẹ ra hiệu cho Hoằng Phù tránh ra, còn mình thì tiến lại gần, nắm lấy cổ tay của Bắc Tịch bắt mạch.
“Sau khi trở về để ta xem miệng vết thương thế nào.”
Nam Y cũng không quá hiểu phương diện này, nhưng nàng vẫn muốn biểu đạt sự quan tâm của mình, xem vết thương giúp Bắc Tịch và thuận tiện xoa thuốc cho hắn.
“Vâng.”
Bắc Tịch nhỏ giọng đáp lại.
“Sư thúc, yêu tu kia đâu? Sư thúc không giết nó sao?”
Có đệ tử vội vàng nhìn về phía sau Nam Y, rất sợ yêu vật kia lợi hại đến mức Nam Y cũng không xử lý được.
“Đã giết, chúng ta trở về thôi.”
Nam Y nói rồi vươn một tay đỡ cánh tay của Bắc Tịch, kéo toàn bộ người hắn lên.
Những đệ tử khác cũng thở phào nhẹ nhõm. Đã chết là tốt rồi.
Ngay lúc đoàn người gọi kiếm linh của mình ra chuẩn bị rời khỏi thì Hoằng Phù đột nhiên khó hiểu hỏi: “Sư thúc, hoa của người đâu rồi?”
Dọc đường đi Nam Y luôn ôm theo bồn hoa kia, nếu không phải nàng ôm thì chính là Bắc Tịch ôm, không hề rơi vào tay người thứ ba, có thể nói bồn hoa đó đã chiếm được chú ý của mọi người.
Cũng để cho bọn hắn nhận thức được bồn hoa kia được yêu thích đến mức nào.
Bắc Tịch nghe Hoằng Phù hỏi thì bất chợt quay đầu lại, đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng làm Hoằng Phù sợ nhảy dựng lên.
Nhưng thân hình vừa đứng lên của Nam Y chợt giật nhẹ rồi biến mất ngay tại chỗ.
Lúc xuất hiện trở lại, tay nàng đã ôm theo bồn hoa, còn rất áy náy sờ lên thân hoa, dịu dàng nói với nó: “Ta đi vội quá, là ta không tốt, ta hẳn nên đặt ngươi vào trong lòng Bắc Tịch rồi mới đi.”
Đóa hoa kia run lên, không hề đáp lại.
“Đường về tông môn quá xa xôi, để đệ tử mang theo nàng ta.”
Nam Y vuốt chiếc lá nhỏ và từ chối: “Không cần, trên đường không có việc gì, ôm nàng ta cũng không có gì.”
Bắc Tịch mím môi lui trở về.
Mấy người đứng lên kiếm của mình, ngày đêm lên đường chạy về Huyền Cơ Tông.
Toàn bộ Huyền Cơ Tông không ai ngờ họ có thể trở về sớm như vậy.
Dù sao theo tin tức, yêu vật Nam Y trưởng lão cần giải quyết là lợi hại nhất. Nhưng nghĩ lại Nam Y trưởng lão đã đi, có thể giải quyết nhanh như vậy hình như cũng rất hợp với lẽ thường.
Dựa theo lệ thường, sau khi hoàn thành nhiệm vụ họ cần đến gặp tông chủ một lần.
Nam Y bèn dẫn đám đệ tử kia đi qua.
Lúc có đệ tử đến đây nói Nam Y trưởng lão đã quay lại, Tông chủ cũng kinh ngạc một lúc, ông ta cũng không ngờ sẽ nhanh đến vậy. Nhưng người khác cũng phải mất một tháng mới có thể quay lại, sao Nam Y chỉ đi mấy ngày là quay lại rồi?
Nhưng chờ đến khi Nam Y tiến vào, ông ta đã điều chỉnh lại vẻ mặt của mình.
“Sao muội về sớm như vậy?” Ông ta vẫn dò hỏi.
“Sớm sao?”
Đây là lần đầu tiên nàng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết như vậy là sớm. Sớm biết vậy thì nàng đã nghe lời Đào Hề ở lại thêm mấy ngày rồi.
“Đúng là rất sớm, hai người kia còn chưa có tin tức gì đâu.”
“Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Tông chủ chuyển qua nhìn đám người đứng phía sau Nam Y.
Đám đệ tử quay đầu nhìn nhau, không một ai dám nói chuyện.
Bọn họ chưa từng cách gần tông chủ như vậy bao giờ, họ đều sợ đến mức chân cũng run lên.
Hoằng Phù ở phía sau kéo tay áo của Bắc Tịch. Bắc Tịch quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt cầu cứu.
Hắn cười khẩy, thật không biết đám người này sợ cái gì.
“Đệ tử cảm thấy rất tốt.”
Tiếng nói của Bắc Tịch vang lên khắp phòng, lời nói lộ vẻ tùy ý trầm lạnh.