Ông ta nhíu mày tỏ vẻ lo lắng, đưa ra đề nghị với Nam Y.
Những người khác vội vàng hùa theo ông ta: “Đúng vậy đúng vậy, trưởng lão ngài sao có thể rời khỏi Huyền Cơ tông được, ngài chính là trưởng lão của phái Huyền Cơ mà.”
“Ý ta đã quyết, sẽ đi ngay lập tức.”
Sắc trời đã chuyển từ tối sang hửng sáng, những người khác không khuyên được nàng, đành phải đi gặp tông chủ. Hy vọng Nam Y có thể nể mặt mũi tông chủ, sẽ không rời khỏi tứ đại môn phái vào thời điểm này.
“Y Nhi! Muội chính là trưởng lão của Huyền Cơ tông, Huyền Cơ tông nuôi dạy muội đến 500 tuổi, chưa bao giờ đối xử tệ với muội, hiện tại tới lúc Huyền Cơ tông nguy nan, chẳng lẽ muội định làm một người vô tình vô nghĩa, bỏ Huyền Cơ tông mà đi sao!”
Nam Y nhìn thật sâu về phía tông chủ, sư huynh của nàng. Kiếp trước, hắn cũng nói như vậy.
Huyền Cơ tông chính là nhà tù giam cầm chặt chẽ, chỉ có hy sinh nàng mới có thể cứu toàn bộ Tu chân giới, nàng không thể làm người vô tình vô nghĩa.
Vì vậy, nàng phải đi hiến tế.
Còn lần này thì sao? Liệu nàng sẽ còn hy sinh vì họ? Vì một cái thanh danh có tình có nghĩa mà ném sinh mệnh đi, cuối cùng lại không có một người nào để phần ân tình này vào mắt, không một ai tình nguyện đánh đổi cơ hội chỉ có một chút khả năng xảy ra tai nạn để đổi lấy một cơ hội cho nàng sống lại…
“Các ngươi dạy dỗ ta vì ta có thiên phú xuất chúng. Bên cạnh đó ta cũng bảo vệ cho Huyền Cơ tông hơn 200 năm, để cho Huyền Cơ tông ngồi vững vị trí đứng đầu các môn phái khác, ta với Huyền Cơ tông, cũng chẳng nợ nhau cái gì.”
Năm đó, Huyền Cơ tông cũng không phải là môn phái đứng đầu. Nhưng có một ngày, Huyền Cơ tông xuất hiện một người kỳ tài ngút trời, nàng dựa vào thực lực của bản thân, chọn ra vài người thiên tài từ trong tam đại môn phái, lập nên địa vị của Huyền Cơ tông.
Kể từ đó, Huyền Cơ tông trở thành Đại môn phái có tài nguyên dồi dào nhất.
“Nam Y trưởng lão, cũng không nên tính toán như thế, coi như ngài và môn phái của ngài không ai nợ nhau cái gì, nhưng vì thiên hạ bá tánh, vì tương lai của Tu chân giới, ngài cũng không nên ích kỷ như thế.”
Người nói chuyện chính là Vô Giới, vừa nghe thấy là đã biết chỉ có hắn mới có thể nói ra lời này.
Nam Y cười rộ lên, Vô Giới đại sư quả nhiên là người đứng ở nơi cao nhất để xem vạn vật.
“Nếu nói đến ích kỷ, thì tu sĩ Hợp Thể kỳ ở Đại Triệu tự không phải còn nhiều người khác ngoài ngài sao, Đại Thừa kỳ cũng chưa chắc không có, lại chỉ phái ngài đến đây, cũng chỉ là để bảo tồn thực lực quý giá của chùa mà thôi, chẳng lẽ lại không phải là ích kỷ?”
Vô Giới nhíu mày, cảm thấy có vẻ Nam Y đang không nói đạo lý.
“Bần tăng được ngài mời đến đi vào phàm trần.”
“Phàm trần này không phải là chỉ phàm trần của bọn ta? Nếu nói như vậy, tất cả Đại Triệu Tự đều đã phi thăng rồi đúng không?”
“Ngươi, trưởng lão chớ nên nói năng bậy bạ!”
Nam Y không để ý tới, chỉ cong môi cười, nhưng lại chọc giận tên Hòa thượng kia, rồi mới hành lễ bái kiến sư huynh với Tông chủ.
“Sư huynh, cứ từ biệt ở đây đi.”
Dựa vào thực lực mà nói, nếu Nam Y quyết tâm phải đi thì chẳng có ai giữ được nàng cả.
Khi bóng dáng của nàng biến mất, đột nhiên có người trong đám người kia hỏi: “Có phải vì chúng ta bắt ép Nam Y Tiên Tôn giao Bắc Tịch ra nên nàng ấy mới muốn rời đi không?”
Tầm mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía Thiên Cơ Môn.
Lúc ấy, có khả năng Thiên Cơ Môn là kích động nhất, nhất định muốn giao Bắc Tịch ra.
Người xấu tính, lúc xảy ra chuyện luôn muốn đổ bỏ trách nhiệm trước.
Sắc mặt của mấy người ở Thiên Cơ Môn đều tái đi.
Có người nghĩ một lúc lại nói: “Thật ra đại trận Hộ Tông bị phá hủy rồi cũng không sao, nhìn xem Nam Y Tiên Tôn tu sửa lại không phải càng tốt hơn sao?”
Mọi người ai nấy đều im lặng.
Nam Y trở lại núi Thanh Vụ, Đào Hề và Hoằng Phù cũng đã thu thập xong, đang ở phòng nàng.
Đào Hề đang trừng mắt to mắt nhỏ với Bắc Tịch không ai chịu nhường ai, Hoằng Phù vội vàng đi tới đỡ lấy Bắc Tịch, rồi lại rót nước cho hắn.
Nhìn nhiều cũng thấy hài hòa.
“A, sư thúc, người đã về rồi!”
Hoằng Phù người đầu tiên tìm thấy Nam Y.
Vì Bắc Tịch bị thương nặng, đã thu lấy hết thần thức của Nam Y từ lâu, bởi vậy cũng không có thể cảm nhận được hơi thở của Nam Y.
Lúc này vừa nghe thấy Hoằng Phù nói chuyện, hắn theo bản năng thu lại cánh tay dùng để chống đỡ, cả người ngã xuống, đau đớn kịch liệt lan từ ngực ra đến toàn thân, mặt đau đến trắng bệch, bờ môi hồng nhuận càng không có một chút huyết sắc nào.
Ban đầu Nam Y khẽ biến sắc,lắc mình biến mất tại chỗ, xuất hiện lần nữa nàng đã đỡ cánh tay dưới cổ Bắc Tịch.
Bàn tay vội vàng tìm kiếm bên trong, Bắc Tịch bị dọa hoảng sợ, vội vàng đè xuống ngăn tay nàng lại.
“Còn, còn có người ở đây mà.”
Giọng nói của Bắc Tịch hơi khàn khàn, không biết là do vết thương hay là nguyên nhân gì khác.
Nam Y đành phải buông tay, rồi cẩn thận ôm hắn, lại đút một viên đan dược, sau đó nói với hai người còn lại: “Đồ đạc thu dọn xong chưa?”
“Vâng, xong rồi ạ! Sư phụ, chúng ta thật sự phải đi sao?”
“Ừm.”
Tốt quá! Vậy bây giờ chúng ta đi luôn thôi!”
Đào Hề ghét đám người ở Huyền Cơ tông nhất, vì thân phận lai lịch của nàng ta không rõ ràng, nên không thể đi lại thoải mái ở trong môn phái được, đã cuồng chân cuồng tay lâu rồi, suýt nghẹn đến ch.ết mất.
Bắc Tịch cũng chán ghét Huyền Cơ tông, nhưng vì sư tôn đây, có Huyền Cơ tông nên bọn họ mới được gặp nhau. Nên Huyền Cơ tông ở trong lòng hắn mới tăng thêm thiện cảm.
“Bạch Yểm.”
Nam Y gọi một tiếng, kiếm Bạch Yểm kiếm ở ngoài cửa hóa ra thân kiếm thật to.
Nàng ôm nửa người Bắc Tịch, trong nháy mắt biến mất trên giường, khi xuất hiện lần nữa, hai người đã ngồi ngay ngắn trên thân kiếm.
Đào Hề Hoằng Phù cũng nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí Hoằng Phù còn không quên mang theo áo choàng lông cáo đến, co ro giúp Bắc Tịch khoác lên, “Sư huynh, ngươi, ngươi mau đắp lên, bên ngoài lạnh.”
Đào Hề thấy vậy vội vàng hét to, “Huynh làm gì đấy? Đây là quà ta tặng sinh nhật huynh mà!”
Hoằng Phù bị quát có hơi ngơ ngác, vì thế nhìn về phía Bắc Tịch, từng câu từng chữ nghiêm túc nói, “Sư huynh ta chỉ cho huynh mượn, không phải tặng cho huynh, huynh dùng xong rồi phải trả ta.”
Nói xong cười với Đào Hề, “Không sao, sư huynh sẽ trả ta.”
Nam Y, Bắc Tịch, Đào Hề:……
“Hừ, vậy huynh cứ cho hắn dùng đi, vì vết thương của hắn. Nhưng chiếc áo này là do ta dùng lông trên người làm ra, không được làm hỏng rồi.”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến một sức mạnh rất lớn. Đào Hề không ngồi vững, suýt chút nữa đã bị ngã xuống.
Người nọ đẩy nàng ta một cái rồi lại giữ chặt nàng, sắc mặt nặng nề hiện thân.
“Ngao Liệt?! Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Đào Hề khiếp sợ, từ lần trước Ngao Liệt bị Vô Giới mang đi, hai người không còn gặp lại, hiện giờ sao lại xuất hiện ở đây?
Chỉ thấy Ngao Liệt xụ mặt, đoạt lấy áo choàng từ trong tay Hoằng Phù, hừ một tiếng, sau đó nói, “Xấu chết đi được.”
Nháy mắt, Đào Hề trở nên tức giận, “Cũng không phải cho ngươi! Xấu thì đừng sờ vào.”
Nói xong liền muốn cướp về Hoằng Phù, nhưng Ngao Liệt không cho, còn đưa áo choàng ra hướng khác, muốn giữ cho mình làm của riêng.
Đào Hề tức giận, bộ ngực run lên, nếu có thể, nàng thật sự muốn một cái tát chết Ngao Liệt.
“Xấu ngươi còn lấy!”
“Ông đây thích.”
“Cũng không phải để tặng cho ngươi, ngươi thả bà đây xuống dưới đi!”
Đào Hề nói xong muốn tiến cướp đoạt. “A, ngươi đừng chạm vào ông đây.”
Ngao Liệt làm ra dáng vẻ đau khổ ngồi xổm trên mặt đất, làm Đào Hề sợ tới mức không dám động đậy.
Vẻ mặt Hoằng Phù ngơ ngác, nhưng vẫn tốt bụng tiến lên hỏi hắn làm sao vậy.
Ngao Liệt cực kỳ ghét Hoằng Phù, thậm chí còn trừng mắt nhìn.
Đào Hề cảm thấy bản thân lại sắp nổi đóa.
“Vết thương lần trước ngươi còn chưa khỏi, hiện giờ trở về, Vô Giới đại sư còn có thể giúp ngươi chữa thương.” Nam Y nói.
“Chẳng cần hắn giúp.”
Ngao Liệt ngồi xuống, nhìn Bắc Tịch, “Không ngờ đã thành đạo lữ với nữ nhân này, vậy mà đến cái áo choàng cũng không có, muốn bắt người khác cho sao.” Mặt Bắc Tịch trắng bệch, chẳng muốn đáp lại Ngao Liệt, cọ đầu vào lòng Nam Y.
Nam Y vỗ về bả vai hắn, dừng như sờ thấy tay hắn lạnh như băng, vì thế tìm một cái áo choàng từ nhẫn trữ vật, choàng lên trên người hắn: “Ngươi ngủ trước một lát, ngủ dậy muốn đến nơi nào, thì chúng ta định cư ở đó.”
“Vâng.”
Trong giọng nói của Bắc Tịch ẩn chứa cơn buồn ngủ, thật sự muốn ngủ.
“Này, ngươi đưa áo choàng cho Hoằng Phù sư huynh đi.”
Nhân lúc Bắc Tịch muốn nghỉ ngơi, Đào Hề còn cố ý khống chế âm lượng.
Ngao Liệt không muốn, còn hét ầm lên, “Ngươi bảo ông đây làm thì ông đây phải làm ư, ta coi trọng cái áo choàng này thì đó là vinh hạnh của nó!”
Hắn còn chẳng có chút xấu hổ.
Nam Y nhịn không nổi, tụ linh lực vào lòng bàn tay, biến thành một chiếc băng dính, che kín miệng hắn.
Ngao Liệt hoảng sợ thấy mình không thể phát ra âm thanh.
Ngay sau đó nhìn thấy Nam Y không ngừng làm động tác, Nam Y không nhìn cũng biết hắn đang chửi người.
Nàng bình tĩnh giải thích, ngươi quá ồn.
Nói rồi, nàng lại dùng linh lực lột chiếc áo choàng xuống, trả lại cho Hoằng Phù.