• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì sự dịu dàng ngày hôm qua của Nam Y nên Bắc Tịch vẫn chưa muốn khôi phục lại. Ngay ngày hôm sau vừa ra cửa đã thấy một đám đệ tử đang đứng ở miệng vách núi Thanh Vụ, hắn cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn như thường ngày, ngược lại còn cực kì hiếm thấy mỉm cười với bọn họ.

Hoằng Phù sợ tới mức suýt chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.

“Hoằng Phù, bảo bọn họ chuẩn bị đi.”

Lời nói cũng không dùng giọng điệu phiền chán mà Hoằng Phù quen thuộc nữa. Hoằng Phù thụ sủng nhược kinh, vội vàng kêu mọi người đều đứng yên ngay ngắn.

Dù sao đây cũng là núi Thanh Vụ nên không ai dám làm càn, người đang đứng trước mặt lại còn là Bắc Tịch nên không một ai dám giở trò lười biếng gì.

Bắc Tịch cũng không thèm nói lời vô nghĩa dài dòng, trực tiếp cầm kiếm chuẩn bị dạy bọn họ một bộ kiếm pháp đơn giản. Tuy vậy nhưng bộ kiếm pháp này lại cực kỳ tinh diệu, sau khi luyện thành công thì lực sát thương cũng vô cùng to lớn.

Thanh kiếm kia đặt ở trong tay Bắc Tịch, nhất phóng nhất thu sát khí toả ra bốn phía, bọn hắn chỉ nhìn thôi cũng đã có thể cảm nhận được sự tinh diệu trong kiếm pháp đó rồi.

Bọn họ thưởng thức quá mức chăm chú, mãi đến khi Bắc Tịch đã thu hồi chiêu kiếm thứ nhất lại rồi mà vẫn còn chưa hồi phục tinh thần.

Bắc Tịch cho Thanh Tùng vào vỏ, đứng thẳng tắp nói: “Các ngươi múa một lần ta nhìn xem có vấn đề gì không.”

Chuyện này làm mọi người trợn tròn mắt. Ai làm được đây? Trong số bọn họ cũng không có ai là thiên tài không phải sao? Nào có ai sở hữu bản lĩnh đã gặp qua là không quên được đâu?

Nếu bọn họ sở hữu loại bản lĩnh này thì chẳng lẽ vẫn còn là đệ tử ngoại thất sao? Nếu được như vậy chẳng phải đã bị các vị trưởng lão tranh cướp thu về rồi?

Nhưng ánh mắt của Bắc Tịch đang sáng quắc nhìn chằm chằm nên cũng không ai dám nói ra.

Sau đó có đệ tử liên tiếp giơ kiếm lên muốn làm lại, Bắc Tịch đi vòng quanh từng người một, cuối cùng dừng ở bên cạnh Hoằng Phù.

Thấy Hoằng Phù cũng giơ kiếm lên không biết làm sao, Bắc Tịch nhịn không được dùng chuôi kiếm vỗ vỗ hắn: “Ngón tay này phải nâng lên tầm này, ngươi nâng cao như vậy làm gì? Dâng tay lên cho người ta chém à? Sao ngươi ngu ngốc vậy?”

Thời điểm Bắc Tịch giáo huấn người khác đều không khách khí chút nào, Hoằng Phù tức giận cũng không được, mặt đều đỏ lên, trong lòng vốn kính trọng vị sư huynh Bắc Tịnh tuy lãnh ngạo nhưng vẫn đặc biệt tốt này lại bị phá huỷ thêm lần nữa.

Những người khác càng là kêu khổ không ngừng, ý của Bắc Tịch sư huynh không phải cũng nói bọn họ ngu ngốc sao?

Thôi được, cùng so sánh với thiên tài như Bắc Tịch sư huynh đây thì đúng là bọn họ rất ngu ngốc.

Nam Y ngẫu nhiên đến xem Bắc Tịch giáo huấn nhóm đệ tử kia, liền đứng ở trước đội ngũ đầu tiên quan sát.

Một đệ tử có ánh mắt sắc bén mới liếc mắt một cái liền thấy Nam Y, khi hét lên đều mang theo vài phần kích động: “Sư thúc tới!”

Tiếng Bắc Tịch giáo huấn người khác dần dần nhỏ đi, cũng nhìn theo về phía Nam Y.

Nam Y vẫy tay với hắn ra hiệu hắn qua đó. Bắc Tịch bước nhanh tới.

Hai người cách nhóm đệ tử kia đến một khoảng xa Nam Y mới mở miệng:

“Bọn họ không thể so với thiên phú của ngươi, nếu đã dạy thì dạy từ từ thôi, dù sao cũng kêu ngươi dạy trong ba ngày, cũng không cần tức giận như vậy.”

Lời này ở trong mắt Bắc Tịch chỉ cảm thấy Nam Y đang không hài lòng, cảm thấy tính tình hắn táo bạo và cho rằng hắn không tốt. Bắc Tịch mím đôi môi không có nhiều huyết sắc, cúi đầu không muốn nói chuyện.

Nam Y vỗ vỗ vào sống lưng của tiểu hài nhi, không nhận ra sự khác thường của hắn, chỉ cho là vừa nãy đã phải nói nhiều rồi nên lúc này không muốn nói chuyện.

“Ngươi cứ dạy trước đi, ta ở bên cạnh xem một lát.”

“Vâng.”

Bắc Tịch xoay người trở về, biết Nam Y ở đằng sau đang quan sát liền dạy lại động tác thêm một lần nữa, dạy ước chừng bảy tám lần mới cảm thấy bọn họ tiếp thu, sau đó để cho bọn họ tự thử một lần.

Đến khi chạng vạng, Bắc Tịch vẫn còn luyện tập ở bên cạnh, trong lúc luyện tập cũng không cho đám đệ tử được nghỉ ngơi, Nam Y thấy đám đệ tử đó đều đang trong bộ dáng ủ rũ chán nản, mệt mỏi, đành phải di chuyển đến đó.

Một lần nữa xuất hiện bên người Bắc Tịch.

“Hôm nay tập đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.”

Bắc Tịch quay đầu nhìn thấy là Nam Y, cũng thuận theo nàng nói: “Các ngươi đi về trước đi, ngày mai tới đây sớm một chút.”

“Vâng!”

Đám người đi hết rồi chỉ còn một mình Hoằng Phù, Bắc Tịch quay đầu nói với hắn bằng giọng dịu dàng:“Ngươi cũng đi về trước đi.”

Hoằng phù nghe lời rời đi, chỉ là đột nhiên nhớ tới nơi mình ở cùng Bắc Tịch cách nhau cực gần, quay đầu định nói vài câu, kết quả vừa vặn trông thấy sư huynh đang vươn một bàn tay vỗ ở trên đỉnh đầu sư thúc của hắn, khóe miệng còn mỉm cười nói gì đó, sư thúc vậy mà cũng không cự tuyệt.

Hoằng Phù mẫn cảm nhận ra điều gì đó, nhưng một câu cũng không dám nói, cũng không dám kêu lên khiến Bắc Tịch sư huynh để ý, vội vàng chạy trở về.

Bên kia Bắc Tịch vừa đột nhiên dùng tay xoa đỉnh đầu Nam Y xong, Nam Y còn đang sửng sốt, hắn lại nói đừng nhúc nhích.

Nam Y ngẩn ra một lúc, sau đó thật sự cũng không nhúc nhích.

Bắc Tịch đứng ở trước mặt nàng, một tay đang vỗ về đỉnh đầu cũng không di chuyển, câu ‘’đừng nhúc nhích’’ kia chỉ là buột miệng thốt ra trong lúc nhất thời, nên không tìm thấy lý do nói vì sao muốn sư tôn đừng nhúc nhích.

May mắn Thiên Đạo đang giúp hắn.

Lúc này có một phiến lá vừa vặn bay tới, còn vững vàng bay qua mu bàn tay của Bắc Tịch, Bắc Tịch giơ tay lên nắm phiến lá cây ấy lại rồi đưa tới cho Nam Y xem.

Như đang nói cho nàng, đồ đệ vừa mới kêu người đừng nhúc nhích là vì phiến lá này.

Nam Y nhận lấy nó, nhẹ nhàng nắm chặt lại, khi mở bàn tay trắng nõn ra, bột phấn màu vàng nhỏ vụn liền từ trong đó lả tả lả tả bay xuống.

“Đi thôi.”

Bắc Tịch đi theo phía sau Nam Y, bộ dáng có chút nhu thuận, chỉ hận con đường này không thể dài thêm một chút, vĩnh viễn đi không đến điểm cuối.

Chỉ tiếc, đoạn đường này ngắn thì thôi đi, hắn còn bị người khác chặn đường!

Đi chưa được bao lâu lại gặp phải Đào Hề, trong lòng Bắc Tịch đều đang bộc phát sự hung ác tàn nhẫn.

Nhưng Đào Hề không phát hiện ra cảm xúc này, có Nam Y ở đây, nàng ấy cố ý không nhìn Bắc Tịch, dưới chân lướt nhanh như bay, chỉ mới đi được hai bước đã biến thành một con hồ ly nhào vào lồng ngực Nam Y.

Đã nhiều ngày ngủ cùng Nam Y, nàng đã sớm tìm ra sở thích của đối phương, sau đó phát hiện ra Nam Y yêu thích nhất là hình dáng hồ ly của mình, nàng liền thường xuyên hiện ra nguyên hình để Nam Y vu.ốt ve thưởng thức.

Nam Y đương nhiên là đỡ được hồ ly, sau đó bàn tay không ngừng lặp lại động tác vu.ốt ve bộ lông tuyết trắng mềm mại trên sống lưng kia.

Ánh mắt của Bắc Tịch nguy hiểm chuyển động bốn phía quanh hồ ly, cuối cùng chủ động mở miệng: “Sư muội hơi nặng, để đệ tử giúp sư tôn ôm đi.”

Đào Hề trừng lớn đôi mắt hồ ly, móng vuốt vốn dĩ ẩn trong miếng đệm lộ ra, cứ thế cọ vào nhau phát ra những âm thanh chói tai, tựa hồ rất bất mãn với câu nói phiền toái đó.

Nam Y trấn an xoa đầu Đào Hề, nói với Bắc Tịch ở bên cạnh ngữ khí cũng cực kỳ ôn hoà: “Ngươi chớ có bắt nạt sư muội, sư muội ngươi tuổi còn nhỏ, ngươi nên nhường nhịn nhiều hơn mới phải.”

Ngón tay của Bắc Tịch cứng nhắc như đang nắm cuộn lại, cúi đầu đáp lại: “Đệ tử biết sai.”

Nam Y đối với tật xấu của hắn cứ động một tí là lại mở miệng nói mình sai rồi, mình biết sai rồi đã cảm thấy bó tay, nên cũng không nói gì nữa.

Hai người một hồ đi ở trên đường cũng hết sức hài hòa.

“Một thời gian ngắn nữa thôi là bí cảnh Lưu Tiên rộng lớn được mở ra, ngươi tham gia coi như là bước đệm để rèn luyện, ngươi không phải là thiên tài duy nhất ở nơi này, nếu như không cẩn thận để thua trận thì ngày sau ra cửa đừng nói là đệ tử của ta.”

Nam Y từ ngày đầu tiên tu luyện liền được người người xưng tụng là thiên phú giả*, người khác phải mất hàng tháng thậm chí mấy năm mới có thể học được linh khí nhập thể, còn nàng chỉ cần nhấc tay lên đã làm được.

Người khác cần phải mất mười mấy năm mới có thể đạt tới tu vi này, với nàng lại chỉ cần một ngày.

Ở dưới sự khen ngợi của người khác mà lớn lên, nàng tự nhiên thập phần kiêu ngạo như vậy.

Đúng lúc thu đệ tử lại có thể kế thừa danh hào của nàng, đồng dạng cũng là người có thiên phú, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng bại trận, chẳng lẽ có thể để đệ tử của nàng làm hỏng thanh danh sao?

———-

*Hán Việt: GIẢ: người; kẻ; giả; cái (dùng chỉ người, vật hoặc sự việc)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK