“Sư, sư huynh.”
Hoằng Phù im lặng bò lên vách đá bên cạnh, cố gắng làm giảm diện tích tiếp xúc của mình. Hắn chỉ muốn nói cho Bắc Tịch sư huynh biết, hắn chỉ cần một vị trí nhỏ bé như vậy, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến huynh ấy!
Bắc Tịch bước ra khỏi suối nước, nháy mắt là đã thay quần áo xong. Lúc đi ra, ánh mắt của hắn rất sắc bén, tựa như chứa kiếm ý lưỡi đao mà liếc nhìn Hoằng Phù. Đang lúc Hoằng Phù lo lắng hãi hùng thì hắn biến thành một luồng ánh sáng và rời khỏi linh tuyền.
“Sư phụ.”
Nam Y còn đang chăm sóc hoa cỏ ở Hoa Uyển.
Tu luyện rất nhàm chán, nàng luôn thích trồng thứ tốt đẹp gì đó, lúc mệt mỏi cũng có thể ngắm nghía bổ mắt.
Bắc Tịch biến thành luồng ánh sáng và xuất hiện ngay sau lưng Nam Y.
Nam Y khẽ dừng động tác tưới hoa: “Ngươi trở lại rồi?”
“Vâng, sư phụ.”
Bắc Tịch trả lời.
Sau đó Nam Y không dò hỏi gì nữa, nàng vẫn tiếp tục tỉ mỉ tỉa tót những hoa cỏ kia của nàng.
Cuối cùng Bắc Tịch cũng không đủ kiên nhẫn, hắn vờ như lơ đãng hỏi: “Sư phụ bảo Hoằng Phù đến linh tuyền tu luyện sao?”
Nam Y ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, phảng phất như không ngờ hắn đến để hỏi câu này.
“Ừ, là ta bảo hắn đi.”
Nam Y lại quay đầu nhìn những hoa cỏ kia của nàng, dáng vẻ như không quá để ý đến chuyện hắn nói.
Bắc Tịch chậm rãi nắm chặt tay, môi mỏng khẽ mấp máy mấy hồi rồi nói: “Đệ tử to gan xin hỏi sư phụ, núi Thanh Vụ có nhiều nơi tu luyện như vậy, sao sư phụ lại muốn hắn đến nơi đó tu luyện?”
“Nơi đó có nhiều linh khí.” Nam Y cũng không thấy lạ khi câu hỏi tiếp theo của Bắc Tịch là câu này. Dù sao là chuyện nhỏ hay chuyện lớn, hắn đều thích tìm nàng cãi lại vài câu, như vậy hắn mới có thể thoải lòng.
“Nhưng mà….”
“Nhưng mà cái gì?”
Nam Y nhướng mày, dường như có chút không vui.
Bắc Tịch nuốt lại lời định nói, hắn chỉ quay đầu sang bên cạnh, dáng vẻ như đang tức giận.
Thấy hắn không nói gì nữa, Nam Y cũng không hỏi gì thêm, ngược lại nàng còn dặn dò hắn hướng dẫn cho Hoằng Phù, làm hết trách nhiệm của người làm sư huynh.
Bắc Tịch chán nản, có chút không tình nguyện nói: “Hắn chỉ là đệ tử ngoại thất mà thôi, nếu muốn dạy dỗ thì có thể tìm sư phụ nội môn để dạy dỗ, vì sao người lại muốn đệ tử làm?”
“Dù sao hắn cũng là đệ tử ngoại thất của núi Thanh Vụ chúng ta. Núi Thanh Vụ hơi xa nơi ở của các sư phụ nội môn trong tông môn, lui tới không tiện. Ngươi dạy hắn một chút thì có sao đâu?” Nàng nói lý với Bắc Tịch. Đây rõ ràng là một việc hết sức đơn giản, vừa có thể tăng tiến tình cảm giữa hai người, vừa có thể giúp Hoằng Phù nâng cao kiếm thuật.
Bắc Tịch không muốn nói gì nữa, hắn cúi đầu im lặng đứng sau lưng Nam Y.
Nam Y tưới nước cho đám hoa cỏ kia rồi chuyển một gốc hoa đẹp vào bồn hoa bằng trúc nhỏ mà nàng mang đến. Sau khi làm xong, nàng bê bồn hoa nhỏ kia và đứng lên, dáng vẻ như muốn đi về.
Thân thể của Bắc Tịch khẽ rung lên, hắn lập tức đi đến trước mặt Nam Y, vươn tay nhận lấy bồn hoa kia và tự giác đi theo Nam Y, động tác liền mạch lưu loát đến cùng cực.
Nam Y chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó cười tùy theo ý hắn.
Nàng còn thuận tiện nói với người ta: “Qua mấy ngày nữa, ngươi tham gia cuộc tranh tài của Huyền Cơ Tông đi.”
Người phía sau cũng không hỏi nguyên nhân, hắn đáp: “Vâng, đệ tử đã biết.”
“Nhưng không được đánh người khác bị thương.”
Người phía sau không nói gì, chỉ im lặng đi theo Nam Y.
Nam Y vừa nhìn đã biết hắn không vui, nàng lập tức phóng ra hơi thở lạnh lùng, tưởng giả vờ tức giận dạy dỗ hắn một hồi.
Nào ngờ Bắc Tịch vừa nhận ra hơi thở trên người sư phụ lạnh xuống thì lập tức đáp lời: “Đệ tử đã biết. Trong cuộc tranh tài, đệ tử nhất định sẽ không đánh người khác bị thương.”
Một đống lời dạy dỗ của Nam Y bị nghẹn trong cuống họng, nuốt xuống cũng không được. Nàng thấy dù hiện tại Bắc Tịch ngoan ngoãn nghe lời nhiều hơn, nhưng dù sao trước đây hắn vẫn là người quật cường tàn ác, nên nàng nhịn không được mà nói: “Tu hành không dễ dàng, ngươi đừng làm thương căn cơ của người ta.”
Đệ tử là vô tội, mặc dù nàng có chút oán hận, nhưng nàng cũng sẽ không dạy đệ tử đi trả thù bọn họ.
“Đệ tử đã biết.”
Đây là lời sư phụ vẫn luôn dạy hắn, chỉ là trước kia sự phụ không nói với giọng hiền hòa như vậy. Sư phụ như vậy làm hắn rất vui mừng.
“Người đặt hoa ở đây rồi đi tu luyện đi.”
Nam Y chỉ vào ngăn tủ nhỏ ở đầu giường mình, Bắc Tịch nghe lời đặt đóa hoa ướt át kia xuống, khi ra ngoài hắn còn quay đầu lại nhìn sư phụ đang vươn ngón tay trắng nõn v.uốt ve cánh hoa kia, dáng vẻ rất dịu dàng, làm hắn có chút ghen ghét.
Cánh cửa đóng lại, Nam Y khoanh chân ngồi trên giường, đôi tay đặt chồng lên nhau rồi bắt đầu tu luyện.
Gần đây nàng tu luyện đến một bước ngoặt nhỏ, nếu bình thường hấp thu linh khí thì hiệu quả rất chậm, đã đến lúc phải ra ngoài rồi.
Kiếp trước vào lúc này, nàng là lẻ loi một mình đến ngọn núi cao cuối cùng phía sau Huyền Cơ Tông, tự mình vật lộn với mấy đầu yêu thú mới có thể lĩnh ngộ được. Kiếp này nàng muốn đổi con đường khác.
Bản thân nàng đã làm tu sĩ Hợp Thể kỳ, lúc này ngoài mấy vị lão tổ tông của một ít gia tộc ra thì hầu như không còn ai bước đến vị trí này nữa. Nhưng kiếp trước, lúc nàng chết cũng đã có người ở Hợp Thể kỳ.
Cho nên thực lực này vẫn còn chưa đủ, không đủ để nàng sống tùy ý, không đủ để nàng sống một cuộc đời không có chút uy hiếp nào.
Với tu sĩ, thời gian mấy ngày cũng chỉ là chớp mắt.
Sáng hôm nay, Bắc Tịch đi vào phòng ngoài của Nam Y: “Sư phụ, đệ tử đi tham gia tranh tài.”
Hắn nói xong một hồi lâu mà bên trong vẫn không đáp lại, điều này làm Bắc Tịch không thể không mất mát. Hắn vừa quay người rời đi thì thấy cánh cửa kia không gió mà khẽ lung lay.
Trong lúc hắn đứng yên thì một bóng dáng màu trắng bay ra từ bên trong, nhanh đến mức hắn không thể thấy được tàn ảnh, cứ như vậy người đã đứng ở phía sau Bắc Tịch.
Bắc Tịch ngơ ngác quay đầu lại, trong miệng nỉ non: “Sư phụ….”
Nếu lúc này Nam Y quay đầu lại thì sợ là sẽ có thế nhìn thấy dáng vẻ si mê của đồ đệ nhà mình. Nhưng tiếc là nàng không làm vậy, nàng chỉ đưa lưng về phía Bắc Tịch và nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Chuyện tốt đột nhiên giáng xuống như vậy, tất nhiên Bắc Tịch sẽ không từ chối, hắn vội vàng đuổi theo Nam Y. Bàn tay nắm chuôi kiếm của hắn đã lo lắng đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, chỉ bởi vì hắn đã quên chuyện gì đó…..
Hai người đi được nửa đường thì Nam Y mới nhớ ra.
“Hoằng Phù đâu? Hắn không tham gia tranh tài sao?”
Tuy Hoằng Phù chỉ là đệ tử ngoại thất, nhưng đó chỉ là không phải đệ tử thân truyền của Tông chủ và các trưởng lão mà thôi, với người ngoài hắn vẫn là đệ tử Huyền Cơ Tông, nên tất nhiên có thể tham gia cuộc tranh tài của Huyền Cơ Tông. Lúc này không thấy bóng dáng hắn đâu, chẳng lẽ hắn đi trước rồi?
Đối mặt với ánh mắt thăm dò của sư phụ, lần đầu tiên Bắc Tịch cảm thấy da đầu tê tái, thậm chí hắn còn lùi về sau một bước nhỏ, cố ý muốn tránh khỏi ánh mắt sáng quắc của sư phụ.
Hôm qua Hoằng Phù đã đến tìm hắn, nói là thuật ngự kiếm của bản thân không tốt, muốn cùng hắn đi đến nơi so đấu. Tuy hắn không kiên nhẫn, nhưng vì đã hứa với sư phụ, nên sáng này hắn còn dùng Phi Liễu Hồ Điệp tìm Hoằng Phù, nói là hắn sẽ đi tìm sư phụ trước, còn hắn ta sẽ hội hợp sau với hắn và sư phụ ở trong viện.
Nhưng mà……
Bởi vì sư phụ muốn đi cùng hắn, hắn quá mức vui mừng thế nên đã quên chuyện này!
Nam Y thấy vẻ mặt này của hắn thì có gì không đoán được, nàng thầm nghĩ: may là nàng bỗng dưng muốn đi bộ, nên bây giờ về tìm Hoằng Phù cũng còn kịp.
Nàng đang định dẫn đồ đệ quay lại thì thấy một người ngự kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo ở cách đó không xa, hắn bay đến với tốc độ rất chậm chạp, khóe mắt còn đỏ bừng, dáng vẻ như rất tủi thân.