Nàng nhịn không được, dùng ngón tay sờ lên nơi nở nụ cười, nụ cười của Bắc Tịch cứng lại, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng ngậm lấy ngón tay kia.
Lần này đổi lại là Nam Y cứng người rồi.
Cả người không dám nhúc nhích.
“Sư tôn.”
Bắc Tịch hơi nhả ra: “Người thấy nóng không?”
Một câu này như đổ thêm dầu vào lửa vậy, làm đồng tử Nam Y chợt trợn to, cả người nóng bừng lên.
Nóng, đương nhiên nóng, mới được nếm thử trái cấm, sau đó cấm dục lâu như vậy, lẽ nào nàng không muốn ư?
Bắc Tịch đi ra từ trong nước, thân thể trắng như tuyết dính nước, ướt sũng, lại vô cùng đẹp đẽ.
Mỗi một chữ từ miệng hắn nói ra đều giống như dụ hoặc người ta, thật sự khiến cho Nam Y hận không thể đè người ra giải quyết ngay tại chỗ.
May mắn, nàng còn chút lý trí, nhớ rõ mỗi buổi sáng Hoằng Phù đều tới đây tu luyện.
Vì thế đỡ bả vai Bắc Tịch, hỏi hắn: “Ngươi còn sức không?”
Chỉ cần có thịt ăn, đương nhiên là hắn có sức!
Bắc Tịch mở to đôi mắt sáng trong nhìn Nam Y: “Còn!”
Giọng nói vô cùng kiên định. Cập nhậ𝘁 𝘁𝘳𝓾yện nhanh 𝘁ại ﹛ T𝘳𝖴ⅿT𝘳𝓾yệ n﹒VN ﹜
Hai người trở về Nam Uyển với tốc độ cực nhanh.
Chủ yếu vẫn là Nam Y bay mang theo Bắc Tịch, sợ hắn không đủ linh lực làm vết thương nặng thêm.
Bắc Tịch dựa sát vào vai nàng, gần như bị ôm thắt lưng mang về.
Nhưng khi vừa lên giường, hắn lại như biến thành một người khác, dùng hết sức lực đã tích góp trên đường, xoay người đè lên người Nam Y.
Nam Y nằm trên giường băng, cảm nhận được hơi lạnh dưới thân của giường băng cùng với hơi thở nóng rực trên người Bắc Tịch, tay nàng ôm lên eo người nọ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lặng lẽ dung túng.
Ngay sau đó ánh mắt Bắc Tịch sáng lên, thật sự dùng hết sức lực mà lần trước đã không dám dùng.
Dù sao lần trước cũng là hắn cẩn thận lấy lòng, lần này thì không phải vậy, hai người đều có thêm một chút điên cuồng.
Nhưng hậu quả của dụ.c vọng quá nặng đó chính là mới chỉ được một lần, Bắc Tịch đã nằm ở trên giường không cử động nổi, cơ thể hắn bị trọng thương, có thể làm xong một lần kia đã là ngoài dự đoán của Nam Y.
Cái thứ kia vẫn còn đứng thẳng, đôi mắt Bắc Tịch ngập nước, giãy giụa muốn lên lại, bị Nam Y ấn bả vai đè xuống, ngồi lên trên người Bắc Tịch.
“Ta đến.”
Nam Y nhẹ giọng nói, đưa tay xoa lấy vòng eo mềm mại kia, chỗ nào cũng mềm, nhìn người dưới thân bị mình không chế, Nam Y cười sung sướng, như núi băng tan chảy.
Nếu lúc này có người ở bên ngoài phòng, chắc chắn có thể nghe được giọng nam nói khẽ, lặp đi lặp lại, không cần, đừng như vậy.
Ngày hôm sau, Nam Y mở mắt ra với tinh thần sảng khoái, ôm Bắc Tịch còn đang ngủ say ở bên cạnh vào trong lòng mình, hắn chỉ bọc một lớp chăn, trên cơ thể trắng nõn chi chít vết đỏ.
Dường như đã mơ thấy chuyện gì đó không hay, hắn ưm ư một tiếng, đầu rúc vào ngực Nam Y, trong nháy mắt ánh mắt Nam Y trở nên mềm nhũn, ốm lấy người, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, trong miệng nói thầm, “Không sao, có ta ở đây.”
Quả nhiên người trong lòng đã bình tĩnh lại, mái tóc xù trên đầu cọ cọ vào ngực Nam Y.
Nam Y đè người lại, nhìn mắt sắc trời bên ngoài, còn có thể để hắn ngủ thêm chốc lát.
Chờ tới khi Bắc Tịch tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
“Ưm, sư tôn?”
Hắn mở mắt ra đã thấy Nam Y ở ngay trước mặt, bỗng dưng nở nụ cười, vui vẻ nhào qua ôm lấy người, đầu cọ sát vào nơi m.ềm mại kia.
“Hử, tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi ạ.”
Bắc Tịch lên tiếng, Nam Y vỗ vỗ eo hắn đứng lên.
Eo hắn là một nơi mẫ.n cảm, nhất là trong tình huống trần tru.ồng như thế này.
Cảm giác da thịt tiếp xúc vô cùng rõ ràng, cả người Bắc Tịch lập tức trở nên mềm nhũn, ngã xuống giường, đôi mắt ngập nước.
Nam Y biết đây là nơi rất mẫ.n cảm của hắn, có lẽ lớn tuổi rồi nên cũng có chút ý xấu, cứ thích trêu đùa hắn.
Bắc Tịch xoa eo, trong mắt mang theo chút u oán, Nam Y càng nhìn càng ngây người.
Nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, giả bộ thản nhiên bình thường: “Nếu tỉnh thì rời giường đi.”
Bắc Tịch theo tiếng nói đứng lên từ trên giường, chẳng chút kiêng kị nào, không mặc gì đứng trước tủ quần áo cẩn thận chọn một bộ hắc y thêu hoa văn sẫm màu.
Nam Y vẫn diện bạch y như cũ, một đen một trắng đứng chung với nhau, không ngờ lại trông có vẻ vô cùng xứng đôi.
Hôm nay chủ yếu là dẫn Bắc Tịch tới xin lỗi với Lý Thanh Nguyên.
Kết quả vừa mở cửa, bọn họ đã thấy Hoằng Phù ở bên ngoài với vẻ mặt lo lắng.
Bước chân hai người dừng lại, Bắc Tịch lộ vẻ mặt không vui: “Sao ngươi lại ở đây?”
Cũng không biết hắn đến đây lúc nào, đã nghe thấy cái gì.
“Sư huynh! Sao huynh lại ở bên trong?”
Trời biết vừa rồi ở bên ngoài hắn đã lo lắng bao nhiêu, sáng nay không thấy sư huynh, hắn còn tưởng rằng sư huynh bị đuổi đi mất rồi!
Làm sao, làm sao lại từ trong phòng đi ra?
Bắc Tịch nghĩ đến màn kịch liệt tối hôm qua, sắc mặt hơi đỏ hồng, giọng điệu nói chuyện cũng tốt hơn nhiều: “Ta, ta không ở trong phòng sư tôn, ta nên ở đâu.”
Khi nói còn kéo tay áo Nam Y.
Hiếm khi Nam Y có lúc thông suốt, chủ động lấy tay mình nắm lấy, hai người nắm chặt tay, khóe miệng cười càng lúc càng lớn trên khuôn mặt vốn có vẻ lạnh lùng.
“Vậy, vậy sư thúc không tức giận với sư huynh sao?”
Bắc Tịch nhìn về phía Nam Y, Nam Y lạnh mặt: “Xem Thanh Hà Tông nói thế nào.”
“Hả, sư huynh muốn đi tìm Thanh Hà Tông sao?”
Hắn còn tưởng rằng với tình tình của sư huynh thì đến chết cũng không nhận sai đâu……
Bắc Tịch mím môi, đột nhiên nói: “Ngươi đi luyện kiếm trước, ta đi với sư tôn một lát rồi về.”
Chờ Hoằng Phù mang theo lo lắng rời đi, Bắc Tịch cúi đầu dựa nửa người lên người Nam Y, vòng tay giữ eo nàng, “Nếu là Thanh Hà tông không tha thứ cho ta thì sao?”
Nam Y thất thần, nghĩ đến Thiên Cơ Môn của Thanh Hà tông, đột nhiên có chút đau đầu, nhưng lựa chọn đặt ra ở trước mắt nàng, tất nhiên nàng sẽ không chút do dự chọn Bắc Tịch.
Vì thế nàng giơ tay ôm lấy cổ người, “Tỷ thí vốn phải có thắng thua, ngươi xuống tay nặng, ta có thể nói ngươi sai, nhưng bọn họ thì không thể, là do Lý Thanh Nguyên học nghệ không tinh.”
Bắc Tịch thích nhất được nghe Nam Y nói những lời bênh vực hắn, lập tức cười ra tiếng, không còn cảm thấy nàng có cảm giác gì với Lý Thanh Nguyên nữa, cũng không cảm thấy xin lỗi Lý Thanh Nguyên có bao nhiêu oan ức.
Tất nhiên Thanh Hà tông cũng không có không biết điều như vậy, huống hồ hôm qua còn nhận đồ của Nam Y, Bắc Tịch lại vô cùng có thành ý đến xin lỗi, Lý Thanh Nguyên còn phải tự mình xuống giường khom lưng đỡ Bắc Tịch dậy.
Hắn cũng nói, “Là ta tài nghệ không bằng người, sư đệ không cần tự trách.”
Nụ cười kia rộ lên như gió mát trăng thanh*, trái lại có vài phần dáng vẻ của hắn sau này.
*: cảnh đẹp yên ả, thanh bình.
“Là ta sai, nếu thương thế của ngươi cần thảo dược gì, cứ việc nói thẳng.”
Hai người sau mấy phen hàn huyên, Nam Y dẫn Bắc Tịch rời đi.
“Sư tôn.”
“Hử?”
Bắc Tịch tới gần Nam Y, duỗi tay ra phía trên có một chiếc lá khô, “Lý Thanh Nguyên kia có đẹp không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Nam Y nghi hoặc.
Bắc Tịch nhún vai, tỏ vẻ dường như chẳng sao cả, “Cũng không có gì, vừa rồi sư tôn nhìn hắn có chút lâu.”
Lúc này Nam Y mới nhớ tới sự chiếm hữu của đồ nhi nhà mình, e là không cho phép ánh mắt đạo lữ của mình nhìn vào người khác.