• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường ba người dùng Di Vị Thuật, nháy mắt đã xuất hiện ở trong trấn nhỏ cách đó trăm trượng.

Lúc này Vô Giới đại sư mới nói: “Bần tăng đã bàn bạc với quý tông chủ, quyết định đến nơi trấn áp ma kiếm trước, dùng Phật pháp tạo thêm một lớp phong ấn.”

Khóe miệng Nam Y nhếch lên, nói: “Nơi đây ma khí cũng rất nặng, nếu đã tới, không bằng cứ loại bỏ ma vật ở đây trước.”

Muốn đi không nói sớm.

“Thu linh khí trên người lại, đừng để Ma tộc phát hiện.”

Nam Y thuận miệng dặn dò.

Bắc Tịch lập tức ngoan ngoãn thu hồi linh khí trên người, rồi còn nhìn về phía Vô Giới.

Hai người bọn họ đều làm như vậy, Vô Giới không thể không làm theo, tất cả đều có vẻ vừa phải, dường như ba người không có vấn đề gì, nhưng ở khách điếm, bọn họ đã xảy ra một vài chuyện không vui.

Khi chưởng quầy hỏi muốn mấy gian phòng, Nam Y lấy tiền trong túi đặt lên bàn, “Hai phòng.”

Vô Giới liếc mắt nhìn hai người, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, “Nam Y trưởng lão, ngươi không thiếu bạc để thuê thêm một phòng nữa đâu nhỉ.”

“Đúng thật là thiếu.”

Ngay khi Bắc Tịch không hề phòng bị bị Nam Y kéo người qua, Bắc Tịch cũng không bắt bẻ, chưa kịp phản ứng, đụng vào ngực Nam Y, biểu cảm có chút giật mình.

Mà điều này trong mắt Vô giới, chính là không thể phản kháng!

Nam Y trưởng lão Này, không ngờ thật sự là loại người này? Cưỡng ép đệ tử song tu với nàng?

“Nam Y trưởng lão!”

Vô Giới là người xuất gia, từ trước đến nay chưa gặp chuyện này bao giờ, “Nhìn dáng vẻ của ngươi đúng thật là không để lời bần tăng nói trong lòng, ngươi có biết ngươi làm như vậy, sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào ở Tu chân giới không?”



Nam Y ra hiệu chưởng quầy mở phòng.

Chưởng quầy này chẳng qua chỉ là một người thường, không dám tham dự cuộc cãi vã của hai vị đại lão, chỉ dám vội vàng thu tiền rồi để tiểu nhị dẫn ba người đi nhận phòng.

“Hay là Bắc Tịch thí chủ ở một phòng với bần tăng đi.”

Vô Giới thấy tiểu nhị vừa dẫn đường vừa run rẩy, cũng không làm khó chưởng quầy, liền hỏi sang Bắc Tịch, bởi như vậy có thể cứu hắn từ trong nước sôi lửa bỏng, thứ hai cũng có thể ở gần để xem xem ma khí có đúng là ở trên người hắn hay không.

Bắc Tịch cứng họng không biết nói gì, sư tôn bảo hắn không cần nói, chỉ quay đầu sang một bên, hãy cứ mắt không thấy tâm không phiền đối với Vô Giới.

Vô Giới thấy Bắc Tịch từ chối phối hợp như vậy, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ, chỉ nghĩ chẳng lẽ Nam Y trưởng lão đã lạm dụng uy quyền quá nhiều ư?

Thôi, chỉ cần Bắc Tịch không đồng ý thì Vô Giới hắn cũng không thể cưỡng ép mang người đi.

Nam Y dắt Bắc Tịch về phòng, Bắc Tịch ném Vô Giới đại sư ra sau đầu, một lòng chỉ nhìn Nam Y, càng nhìn thấy lòng càng thêm vui.

Nửa đời người mơ ước sư tôn, cuối cùng cũng là của ta.

Nàng chở che cho ta, dắt ta đi trước mặt người khác, nàng muốn cho ta danh phận!

Đôi mắt Bắc Tịch sáng lấp lánh, cũng không định hỏi chuyện vừa rồi.

Lòng Nam Y mềm nhũn, một tay ấn lưng hắn, tựa đầu hắn vào bộ ng.c căng đầy: “Tối nay chúng ta cùng nhau đi trừ ma, ngươi theo sát ta, chớ có đi lạc.”

Nàng lo lắng như vậy, cho dù biết Bắc Tịch sẽ không đi lạc cũng phải nói một câu, khiến cho người trong lòng rất vui mừng.

Bắc Tịch dựa vào ngực Nam Y, có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập không ngừng trong lồng ngực, tiếng vang rất rung động.

Dù sao bây giờ tới lúc trời tối đen còn rất sớm, không bằng……

Vào ban đêm, Nam Y từ trong phòng đi ra, Vô Giới cũng vừa lúc từ đối diện đi ra, chỉ thấy mỗi Nam Y, hắn không khỏi nghi hoặc nói, “Đồ nhi ngươi đâu?”

“Hắn mệt mỏi, nghỉ ngơi ở bên trong, tối nay chúng ta đi là đủ rồi.”

Vẻ mặt Nam Y thản nhiên bình thường, không ngờ lời này đối với người xuất gia Vô Giới đối diện lại như một cú đấm vào mặt, chỉ thấy tay hắn run rẩy, “Ngươi, ngươi, đó là đồ nhi ngươi, chẳng lẽ ngươi không đau lòng sao!”

“Đi thôi, so với hắn mà nói, Ma tộc càng quan trọng, không phải sao?”

Ánh mắt vô cùng đau đớn của Vô Giới nhìn Nam Y đi xuống lầu.

Toàn bộ đường phố đều im ắng, người gác cổng đóng chặt cửa, nàng đi tới cửa, thân thể đột nhiên trở nên trong suốt, xuyên qua cửa gỗ.

Vô Giới đại sư theo sát sau đó, tuy rằng hắn cảm thấy Bắc Tịch đáng thương, nhưng không đến mức không phân rõ nặng nhẹ, so với chúng sinh, tất nhiên hắn chỉ là điều nhỏ bé không đáng kể. ngôn tình hoàn

Hai người trực tiếp chạy đến nơi ma khí tụ hội, không ngờ lần này lại tìm được, bãi tha ma.



Nhin qua không thấy điểm cuối của bãi tha ma, không đếm được thi thể nằm ngang trên mặt được.

Dường như trên mỗi khối thi thể, đều phụ thuộc ma khí, ma khí ở trong đêm đen chợt lóe, dường như bị cái gì bên trong hút lấy.

Bọn họ vừa mới đứng lại, ma khí rút đi giống như thủy triều.

Nam Y dùng tốc độ nhanh như chớp, hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng, đuổi theo đám ma khí, dường như ma khí kia phát hiện ra nàng, ở ngay trước mặt bọn họ, nổ tung thành một quả cầu hơi nước màu đen.

Nam Y dừng lại, lúc này Vô Giới cũng lấy lại tinh thần theo tới đây.

Chỉ nghe nàng nói, “Ngoài trăm trượng, có Ma tộc thao túng.”

Vô Giới rùng mình.

Nam Y nhắm mắt lại, thần thức phóng ra ngoài trăm trượng, nhìn thấy tên ma tu đang chạy trốn, khóe miệng bỗng chốc nở một nụ cười, lòng bàn tay cong lên, một sợi tơ trắng hiện ra, xuyên qua cơ thể ma tu cách đó trăm trượng, móc lấy thần hồn gã ta, kéo hắn từ trăm trượng trượng đến đây.

Ma tu kia nhanh như gió xuất hiện trước mặt bọn họ, vẻ mặt đau khổ, dường như vô cùng khó chịu, nhìn kỹ, hóa ra là thần hồn của hắn bị sợi tơ này móc vào, thần hồn không yên ổn.

“Tam tộc Nhân – Yêu – Ma đã từng lập khế ước, không xâm phạm lẫn nhau, vì sao ngươi lại xuất hiện ở Nhân tộc?”

Khuôn mặt thần hồn của Ma tu kia vặn vẹo đau khổ, lại cười nhạo, “Nhân tộc các ngươi đúng thật là giỏi giả nhân giả nghĩa nhất, đầu tiên là nhân lúc Ma tộc bọn ta chưa chuẩn bị phong ấn Ma Tôn của bọn ta, rồi buộc bọn ta ký kết hiệp nghị này! Ma tộc bọn ta chưa phạm đến Nhân tộc các ngươi, mà trái lại là Nhân tộc nhiều lần gây phiền phức cho Ma tộc chém giết người Ma tộc! Các ngươi còn có mặt mũi ư!”

“Chậc.”

Nam Y cũng cảm thấy người làm ra chuyện năm đó đúng là không biết xấu hổ, nhưng dù sao hiện giờ người nọ cũng đã phi thăng, oán hận của bọn họ không có chỗ phát tiết, cũng không nên tìm đến bá tánh bình thường.

“Là vì các ngươi cảm thấy bất công, cho nên mới muốn tiếp xúc phong ấn, cứu Ma Tôn ra?”

Ma tu kia vẫn nhìn với vẻ hung tợn: “Ta không nói cho ngươi!”

Nam Y đặt kiếm trên cổ ma tu, “Không sao, không sợ ngươi không nói.”

Nàng dùng linh lực, ép ra một giọt máu trên đầu ngón tay, lại lẩm bẩm niệm cái gì đó, hai mắt ma tu đối diện lập tức trở nên mất ý thức.

Là Chân Ngôn Chú, người thi chú thực lực càng mạnh, là càng có thể không chế người khác càng nhiều, huống hồ thân hồn ma tu đối diện không ổn định, Nam Y khống chế hắn thậm chí còn chẳng mất quá nhiều sức lực.

“Ma tộc phái ngươi tới đây, là vì chuyện gì?”

“Không tìm được, không tìm được vật chí hàn, tộc của ta liền dùng quỷ khí lãnh lẽo của người chết để diệt lửa Địa Ngục, hỗ trợ Ma Tôn, khôi phục thực lực.”

Đôi mắt Nam Y lạnh lùng, ném tên ma tu kia lên mặt đất, thu hồi Chân Ngôn Chú, ma tu vẻ mặt khiếp sợ, không dám tin mình đã nói ra sự thật?

“Ngươi ngươi, nhân tu vô liêm sỉ!”

“Con đường tu luyện của tên ma tu xấu xa nhà ngươi quả thật là không chừa thủ đoạn nào.”



Phật tu lạnh giọng trách cứ.

Khiến cho Nam Y kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Đúng thật là con đừng tu luyện của tên ma tu này rất xấu xa, hút hết quỷ khí, tất nhiên những người đó không thể trở thành quỷ tu, vậy chỉ có thể chuyển thế đầu thai.

“Ngươi cảm thấy nên xử lý hắn thế nào?”

Vô Giới hỏi ý kiến Nam Y.

Từ trước đến nay Nam Y luôn tuân theo những lời ‘nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh’, tất nhiên là, “Bóp nát thần hồn hắn.”

Biểu cảm Vô Giới ngừng lại, có chút chần chờ, “có quá tàn nhẫn hay không?”

Nam Y:……

“Vậy đại sư muốn làm thế nào thì cứ làm thế đi.”

Vô Giới thản nhiên tiếp thu quyền quyết định kia, kim quang trong tay xuất hiện, trong khi ma tu đang mở to đôi mắt nhìn, rồi ngã xuống mắt đất.

Ma khí trên người gã cũng biết mất hoàn toàn.

“Ngươi làm gì hắn rồi?”

Vô Giới duỗi tay ra, là một châu màu đen, có vẻ rất nhẹ, “Bần tăng phế tu vi của hắn, điều này có thể để hắn làm người một lần nữa.”

“A a a a a a!”

Nam Y còn chưa mở miệng, ma tu kia đã không chịu nổi kết cục như vậy, kêu to vài tiếng rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Nàng không khỏi thương tiếc liếc nhìn tên ma tu kia một cái, tu vi trăm năm bị phế, quả thật là chết còn sung sướng hớn, nhìn qua thì có vẻ hắn cũng không phải kiểu người sợ chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK