• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì trước đó nàng nói buổi tối nàng muốn nghỉ ngơi, cho nên mặc dù lúc này không hề buồn ngủ, nàng vẫn nằm trên giường, nhấc chăn bông đắp trên người, mặt trái quay về phía Bắc Tịch nhắm mắt lại.

Nhìn thì giống như ngủ thật, chỉ có bản thân nàng biết, thần thức nàng che kín căn phòng này, chú ý từng cử động của Bắc Tịch.

Bắc Tịch vẫn luôn an phận ngồi trên ghế, định thần tu luyện, không biết qua bao lâu, căn phòng yên tĩnh cuối cùng cũng có tiếng động.

Chỉ thấy hắn lo lắng đứng dậy, kéo ghế đặt ở một bên, rồi lại từ đâu biến ra một cái đệm nhỏ, đặt ở trước giường.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng nằm xuống cái nệm kia.

Với tu vi của Nam Y, mặc dù không cần mở mắt, nàng cũng có thể phác họa thân hình của hắn ở trong đầu.

Ví như giờ phút này, nàng thấy Bắc Tịch nằm xuống rồi quay về phía mình, một đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng nàng, như đang nhìn một thứ trân bảo nào đó?

Thần hồn Nam Y không khỏi run rẩy, quá buồn cười, ngày thường nàng đều mặc kệ Bắc Tịch, sao hắn lại coi nàng là trân bảo chứ?

Nàng chú ý từng cử động của Bắc Tịch, nhưng nằm lâu rồi, lại thật sự có cảm giác mệt mỏi ùa tới, từ từ, từ từ rồi ngủ mất.

Ngày hôm sau lại tỉnh lại, cái nệm cạnh mép giường đã không thấy đâu, Bắc Tịch thành thật ngồi ở chân giường nàng xếp bằng tu luyện.

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh nàng rời giường, Bắc Tịch cũng mở mắt ra, vừa thấy Nam Y, trong mắt đều là long lanh rực rỡ.

Hắn nhanh nhẹn đứng dậy, không biết ở đâu lấy ra một cái túi giấy dầu màu vàng đưa tới trước mặt Nam Y.

“Sư tôn đói bụng đi, đây là đệ tử cố ý đi ra bên ngoài tông mua cho sư tôn.”

Nam Y kinh ngạc nhìn túi giấy dầu màu vàng, có hơi mất tự nhiên đưa tay nhận lấy, nhưng khi nghe tiếp câu sau sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, đặt túi giấy ở một bên rồi nói với Bắc Tịch, “Không phải bảo ngươi không được tùy tiện xuống núi sao.”

Bắc Tịch nghe thấy lời nói lạnh lùng kia, cúi đầu không nói chuyện nữa.

Nam Y lại chỉ vào đồ vật trên bàn, “Ngươi đã là Kim Đan, theo lý thuyết không cần ăn ngũ cốc nữa, nếu còn có bụng đói cảm giác, đó là tu luyện không đủ, hiểu không!”

Giọng điệu nàng nghiêm khắc.

Lâu lắm rồi Bắc Tịch chưa nghe nàng nói chuyện với mình như vậy, biết rõ tình huống hiện tại đã khác, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn, cúi đầu thấp xuống, không động đậy.

Sau khi Nam Y nói xong vẫn không thấy Bắc Tịch đáp lại, thấy dường như Bắc Tịch vô cùng mất mát, trong lòng lại mềm đi đôi chút.



Nàng đẩy túi giấy về phía Bắc Tịch, mềm giọng xuống, “Nếu đói bụng, cứ ăn trước đi.”

Bắc Tịch bất động, hai người giống như giằng co, chờ đối phương nhận thua.

Nam Y ngẩng đầu lên, trong lòng có vài phần không vui, nàng đã cho hắn bậc thang rồi.

Quên đi, hắn có ăn hay không, chẳng liên quan gì đến nàng.

Nghĩ như vậy, Nam Y xoay người muốn rời đi.

Bắc Tịch thả mái tóc dài lộn xộn đã lơ lửng xuống, thoáng thấy người nọ muốn rời đi, đột nhiên duỗi tay giữ chặt cánh tay nàng, kéo người ngoái lại.

“Rốt cuộc là ngươi làm sao vậy? Nếu ngươi bất mãn với sự xử trí của vi sư, ngươi nên tìm đến cửa những trưởng lão ngày đó, đừng ở chỗ này làm ta thêm phiền.”

Sức lực trên tay càng gia tăng.

Nam Y cụp mắt xuống, đang định bắt Bắc Tịch buông tay, người nọ đã ngã thẳng xuống.

Trong lúc hoảng loạn, Nam Y theo bản năng ôm người vào lòng, vững vàng ôm lấy.

“Sư tôn……”

Giọng nói kia khẽ lên tiếng.

“Làm gì.”

Giọng điệu Nam Y lạnh nhạt, muốn bảo Bắc Tịch đứng lên, nhưng dường như người này không có xương, đã đỡ rồi nhưng vẫn không đứng vững được.

“Đứng vững!”

Nàng đành phải hạ giọng mắng một câu.

Còn Bắc Tịch dường như vẫn chìm trong tâm trạng uất ức ăn vạ không chịu đi, giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ hơn, chỉ hỏi Nam Y một câu, “Vì sao sư tôn lại đối xử với ta như thế?”

“Ta đối xử với ngươi thế nào?”

Nam Y hỏi lại, nhưng hắn lại không muốn đáp, ôm lấy tay Nam Y tay không buông.

Nam Y muốn kéo người ra, nhưng lại sợ không khống chế sức lực tốt như kéo đứt tay hắn thì làm sao?

“Người đối xử với ta rất hung dữ, vì sao chứ, vì sao lại làm như vậy? Người đối xử với người ngoài còn tốt hơn với ta nhiều, là vì ta là đệ tử của người ư? Ta đây, có thể không làm đệ tử không?”

Hắn nói rất đau lòng, Nam Y sửng sốt.

Phía sau lưng tiếp xúc với Bắc Tịch có hơi cứng lại.

Nhưng rất nhanh, nàng đã khôi phục như thường, đôi tay duỗi ra sau lưng, hơi bẻ ngón tay Bắc Tịch, ngoài miệng lạnh lùng nói, “Ta đối xử với ngươi, hay với những người khác, đều giống nhau.”

Nàng vô cùng kiên định, ở trong lòng nàng, địa vị của Bắc Tịch và những người khác đều giống nhau, cho nên không hề có chuyện nàng thiên vị ai hơn.

Nhưng điều này lại khiến Bắc Tịch càng thêm bất mãn, một tay hắn đẩy Nam Y ra, lời nói không thể nói trước mặt sư tôn, lúc này lại buột miệng thốt ra.

“Vì sao chứ, vì sao lại giống nhau! Ta không phải là đệ tử thân truyền của người ư? Rõ ràng người chỉ có một mình ta là đệ tử, ta ở chung với người nhiều nhất, người còn tự mình dạy dỗ ta, nhưng kết quả thì sao, ở trong lòng người ta và những người khác đều giống nhau?”

Nam Y nghẹn họng, điều kỳ lạ là cảm thấy Bắc Tịch nói có lý, hắn là đệ tử thân truyền của nàng mà……



Nhưng mà, từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ là chúng sinh bình đẳng, không nên vì quan hệ xa gần mà bất công……

Không chờ Nam Y suy nghĩ kỹ rốt cuộc có nên giống nhau hay không, thiếu niên nổi loạn kia đã đẩy mạnh nàng ra biến thành một làn khói xanh, biến mất khỏi trong phòng.

Nam Y sững sờ chạm tay vào túi giấy dầu ấm áp kia, lòng chợt nhớ tới cảnh Bắc Tịch cẩn thận giấu nó vào trong lòng, dáng vẻ ngoan ngoãn chờ nàng tỉnh lại.

Đôi mắt càng tối thêm, cái thứ gọi là quy củ trong lòng nàng đã vỡ một góc nhỏ.

Sau đó Nam Y rất ít khi gặp phải Bắc Tịch, cho dù nàng gặp phải Bắc Tịch, Bắc Tịch cũng sẽ trầm mặt né tránh nàng.

Điều này cũng khiến Nam Y có một trải nghiệm mới lạ.

Lấy tu vi nàng, ai gặp cũng sẽ vờ như quen biết, rất ít gặp phải tình huống trành còn không kịp như vậy.

Thực ra cũng không phải tránh còn không kịp, chỉ là hiện tại trong lòng Bắc Tịch có sự chênh lệch quá lớn, mới ngủ dậy một giấc, dáng vẻ sư tôn của hắn đã thay đổi, đối xử với hắn cũng không tốt, hung dữ với hắn, thậm chí còn không nhớ những chuyện, thậm chí còn những ký ức tốt đẹp giữa bọn họ nữa, hắn cũng không thể lên giường ngủ!

Những điều này khiến hắn không thể nào bình tĩnh nỗi, hắn có chút khó chịu.

Mãi đến khi các đại tông môn đến thăm, Nam Y mới gặp lại Bắc Tịch. Nhưng khi nhìn thấy hắn, hắn đang đơn phương ẩu đả với một đệ tử của Thiên Cơ Môn.

Theo thói quen Nam Y lập tức nghĩ rằng là Bắc Tịch gây hoạ, Bạch Yểm Kiếm trong tay lập tức rời vỏ, ném Bắc Tịch ra xa hai mét.

Có lẽ là một khoảng xa, tên đệ tử bị Bắc Tịch đánh phun máu kia không phục nói, “Cho dù tên cẩu tạp chủng ngươi có thẹn quá hóa giận kia cũng vô dụng! Sư phụ ngươi chính là loại người mua chuộc danh tiếng, dùng để lừa những loại đệ tử không có kiến thức như ngươi, còn đệ nhất kiếm tu chân giới, ta nhổ vào, ngươi xem nàng có dám tới đấu với trận với trưởng lão Thiên Cơ môn ta không? Nàng căn bản không dám! Chẳng qua chỉ là loại đàn bà rùa đen rụt cổ, cũng chỉ có Huyền Cơ Tông các ngươi tôn sùng.”

Bắc Tịch không đáp lại hắn ta, trào phúng nhìn về phía Nam Y.

Thế nhưng sau khi nghe xong đệ tử kia nói vẻ mặt Nam Y vẫn bĩnh tĩnh, những đệ tử xung quanh không ai biết Nam Y, không ai biết tầm quan trọng của chuyện này.

Mãi đến khi Nam Y vung ống tay áo trắng lên, bàn tay trắng nõn giơ lên, hơi hơi uốn lượn, lập tức đệ tử Thiên Cơ Môn đó thè lưỡi ra giống như không thể thở được, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Một cỗ uy áp này, không có người nào ở đây chịu được, đều khom lưng xuống.

Ngoại trừ Bắc Tịch.

Hắn bò dậy từ trên mặt đất, đứng thẳng, chẳng chịu chút ảnh hưởng nào của uy áp

Trước khi Bắc Tịch và đệ tử Thiên Cơ Môn đánh nhau, đã có người đi tìm trưởng lão Thiên Cơ Môn rồi.

Nhưng khi đó Thiên Cơ Môn trưởng lão rất tự tin, cho rằng người bị đánh chính là Bắc Tịch, thế nên chậm rì rì mới đi đến.

Chuyện đã xong, khi hắn tới, tiểu đệ tử của hắn đã không thở nổi mà té xỉu trên mặt đất.

Sắc mặt Ninh trưởng lão hoảng sợ.

“Chuyện này, này là làm sao vậy? Đây là ngươi đánh? Được, được lắm, đây là đạo đãi khách của Huyền Cơ Tông các ngươi sao!”

“Người là bản tôn đánh, trưởng lão hà tất oan uổng cho một đứa trẻ.”

Ninh trưởng lão hung ác nhìn qua, khi nhìn thấy Nam Y thì đầu gối lại vô tình mềm xuống.

Nàng ta cũng không quen Nam Y, chỉ biết, uy áp của người trước mặt, vô cùng mạnh, nàng ta cũng chưa từng cảm nhận được như vậy trên người môn chủ.

Nữ nhân trước mặt này, còn mạnh hơn cả môn chủ.

Nàng ta hơi thu lại dáng vẻ phẫn nộ và kiêu căng, nhưng giọng điệu vẫn ngang ngược như cũ, “Ngươi là người phương nào, cớ gì lại ra tay với đệ tử ta?”



“Ngươi là trưởng lão Thiên Cơ Môn?”

Nam Y không trả lời nàng, lại hỏi khác vấn đề.

“Đúng, thì làm sao?”

“Vậy là tốt rồi, tại hạ Nam Y, mời đệ nhất trưởng lão của Thiên Cơ Môn, ra đấu một trận!”

“A, Nam Y Tiên Tôn!”

“Là Nam Y sư thúc, không ngờ lại là Nam Y sư thúc?”

Xung quanh nàng vang lên tiếng ồn ào của đệ tử, còn mang theo hưng phấn nhìn về Nam Y.

“Ha, vậy đệ tử Thiên Cơ Môn này không phải là chết chắc rồi sao, vừa rồi hắn đã nhục mạ Nam Y sư thúc như vậy.”

Những lời này bị Ninh trưởng lão nghe được, trên trán nàng ta chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, không ngờ tiểu ma vương này vừa ra ngoài đã gây chuyện cho nàng ta!

“Hóa ra là Nam Y trưởng lão, lâu rồi không gặp, không biết Nam Y trưởng lão nghĩ thế nào lại muốn đấu một trận với đệ nhất trưởng lão tông môn ta? Không phải xưa nay ngài không tham gia tỷ thí giữa các trưởng lão sao?”

“Bản tôn không thích tham gia những chuyện đó, nhưng bản tôn không tham gia là chuyện của bản tôn, thế mà lại có người nghi ngờ thực lực của bản tôn, làm nhục thanh danh bản tôn, chuyện này thì không thể mặc kệ.”

Ánh mắt nàng hung ác, dùng tay bày ra tư thế mời, nói rõ là muốn theo Ninh trưởng lão đi tìm đệ nhất trưởng lão của Thiên Cơ Môn bọn họ.

Ninh trưởng lão khóc không ra nước mắt, rồi lại không dám từ chối Nam Y, chỉ đành ở phía trước dẫn đường.

Nam Y đi mấy bước, dường như nhớ ra điều gì, xoay người nói với Bắc Tịc, “Còn không đuổi kịp.”

Bắc Tịch mím môi, trong lòng có rất nhiều oán khí, muốn đơn phương cùng nàng chiến tranh lạnh, cuối cùng vẫn đi theo.

Bọn họ đi thẳng vào Nghị Sự Điện của Huyền Cơ Tông, Tông chủ Huyền Cơ Tông đang ngồi với cao đường, thấy Nam Y tới, kinh ngạc đứng dậy hỏi nàng, “Y nhi, sao muội lại tới đây?”

Với tính cách của Nam Y nếu không có chuyện lớn cần mời đến tuyệt đối sẽ không xuống núi, sao hôm nay lại đến đây?

Ở phía đối diện, đệ nhất trưởng lão của Thiên Cơ Môn đang nói chuyện với Tông chủ Huyền Cơ Tông, thấy Ninh trưởng lão đang khóc không ra nước mắt dẫn theo một đệ tử trông rất quen mắt, trong lòng có dự cảm không lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo, thậm chí Nam Y trưởng lão của Huyền Cơ tông còn không đáp lại Tông chủ, chỉ kiếm đến trước mặt hắn, “Ngươi là đệ nhất trưởng lão của Thiên Cơ Môn đúng không? Ta là Nam Y của Huyền Cơ tông, hôm nay mời ngươi đấu một trận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK