Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Hàn Vũ cắn khoai lang sấy mới vừa ký nhận, giả bộ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định không làm khó mình!
“Đinh linh linh –” một hồi chuông di động vội vàng xao động đột nhiên vang vọng trong phòng Hàn Vũ, cậu ngốc lăng một lúc lâu, mới nhớ ra, đây là tiếng nhạc chuông của cái Nokia đồng nát của mình.
Cậu vội vàng rối loạn bắt đầu tìm di động khắp phòng, trong nháy mắt tiếng chuông sắp tắt, mới đào ra được từ trong đống đồ ăn.
“A lô….”
“Tiểu Ngũ, nhanh tới bệnh viện số 2, lão đại và Kỳ Lân gặp chuyện rồi!” Nguyên Lãng bên kia điện thoại vội vàng nói xong, không đợi Hàn Vũ phản ứng đã treo điện thoại.
Hàn Vũ sợ run một chút, lập tức phản ứng được, hóa ra cậu quên mất lão đại!
Lúc An Húc Dương ở nhà, luôn lải nhải lẩm bẩm bảo cậu phải ra ngoài đi dạo, nhưng hiện tại cách lần cuối cùng An Húc Dương liều chết kéo mình ra ngoài đã hơn nửa tháng!
Nửa tháng này, gần như cậu chưa từng thấy An Húc Dương xuất hiện trong nhà vào ban ngày!
Không kịp nghĩ nhiều, cậu vớ chìa khóa và thẻ ngân hàng chạy ra cửa.
Hoang mang vội vàng tới bệnh viện, đúng lúc gặp Nguyên Lãng đang nộp viện phí ở đại sảnh, Hàn Vũ chạy tới, giữ chặt Nguyên Lãng hỏi: “Sao lại thế này?”
Trên mặt Nguyên Lãng còn mang theo vài phần lo lắng, mí mắt rủ xuống, sau khi thấy Hàn Vũ xuất hiện, nghẹn giọng kể lại một lần.
Nghỉ hè An Húc Dương chạy về sớm như vậy là vì một cô gái trong trường bọn họ, chuyện này bọn họ đều biết, nhưng không ai xem là chuyện lớn!
Dù sao tuy nói thủ đô không lớn, nhưng trăm vạn dân cư trộn lẫn, trong trăm vạn dân cư này muốn trùng hợp gặp một cô gái ngưỡng mộ trong lòng cũng không dễ dàng, cho nên, cho dù An Húc Dương chạy về để có thể có càng nhiều cơ hội gặp cô gái kia, bọn họ cũng cho rằng tỷ lệ không lớn, thậm chí cơ hội còn không nhiều bằng gặp trong trường.
Ít nhất một cái trường học, muốn nghe ngóng gì đó, sắp đặt một lần ngẫu nhiên là được.
Nhưng nửa tháng trước, An Húc Dương gặp phải cô gái kia tại một chốn ăn chơi, tuy rằng chỉ là thoáng thấy từ rất xa, nhưng từ đó về sau, cơ bản mỗi ngày An Húc Dương đều cắm cọc ở đó.
Việc này sau khi bị Kỳ Lân biết được, nhất quyết muốn theo cùng, ai biết giai nhân An Húc Dương mãi đợi nhưng không thấy được ngay ngày đầu tiên Kỳ Lân đi theo đã gặp được rồi.
Song song với vui sướng, An Húc Dương lại nhát gan, mà Kỳ Lân vừa vặn cổ vũ An Húc Dương một phen, liền cùng An Húc Dương đi tới làm quen giai nhân.
Ai ngờ giai nhân còn chưa nói chuyện, bên cạnh đã đi tới một đám ngáng đường, tiếp theo nữa, đơn giản chính là một loạt chuyện về anh hùng cùng mỹ nhân, nghĩa khí cùng khí phách!
Chỉ là, cái giá rất nặng nề, đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm! Hai người cũng song song bị đưa vào bệnh viện.
Bởi vì phí nằm viện phải nộp tương đối nhiều, hai người lo lắng Hàn Vũ không đủ tiền, còn nữa, không biết vì cái gì, luôn cảm thấy việc này nếu để Hàn Vũ biết, có một loại chột dạ đối mặt với phụ huynh, cho nên mới liên lạc Nguyên Lãng.
Mà sau khi Nguyên Lãng tới, căn bản không để ý nguyện vọng của hai người, gọi điện thoại cho Hàn Vũ.
Chuyện Kỳ Lân, không thể chọc tới chỗ cha mẹ cậu ta, người nhà An Húc Dương cũng không ở chỗ này, không gọi Hàn Vũ tới, chẳng lẽ còn muốn mệt chết một mình hắn?
Hàn Vũ sau khi nghe từ đầu tới cuối, dây thần kinh trên thái dương không ngừng co giật, hai tên nhóc thúi này còn biết ngượng ngùng, không dám gọi cậu đến!
Hàn Vũ yên lặng đi theo Nguyên Lãng vào phòng bệnh của hai tên nhóc thúi kia.
Trong phòng bệnh, trên cánh tay trên đầu hai người đều quấn băng vải, nhìn thật dọa người, thật ra cũng chỉ bị thương ngoài da, nhưng đầu bị đụng, hơi có chút chấn động não, phải nằm viện quan sát vài ngày.
Kỳ Lân và An Húc Dương vốn đang hi hi ha ha, nhìn thấy người phía sau Nguyên Lãng, lập tức suy sụp cả mặt, đáng thương hề hề nhìn Hàn Vũ.
Hàn Vũ yên lặng phun một ngụm trong lòng, hai thằng nhãi ranh này!
“Dô! Vết tích anh hùng nha!” Hàn Vũ thốt ra, tự nhận là một câu thật trêu chọc. Không khí trong phòng thoáng cái sinh động lên, nhất là An Húc Dương, lập tức như hiến vật quý giơ giơ cánh tay.
“Tiểu Ngũ, nhìn xem, đây đều là huân chương của đàn ông!”
Hàn Vũ ngoài cười nhưng trong không cười hung hăng vỗ một chưởng, lập tức nghe được một tiếng tru rõ to. Cậu móc móc lỗ tai, âm sắc cũng không tệ, trung khí mười phần, quả thật không vấn đề!
Kỳ Lân vốn cũng chuẩn bị hài hước một phen, lập tức câm nín, suy nhược tránh trên giường mình, một chút cũng không dám động!
Hàn Vũ nhìn nhìn hai người, quay đầu lại nói với Nguyên Lãng: “Một lát tôi đến hỏi bác sĩ tình trạng của họ, nếu không có trở ngại, đêm nay cậu trông trước đi, tôi trở về lấy chút quần áo lại đây, thuận tiện mang chút đồ ăn tới!”
“Đúng rồi, cũng muốn thuận tiện hỏi một chút, bọn họ có bị thương đến xương cốt không, cần tẩm bổ hay kiêng cái gì không, phải hỏi rõ ràng…” Hàn Vũ vừa nói vừa ra ngoài, còn ném cho hai tên trên giường bệnh ánh mắt an phận chút đi.
Nguyên Lãng mới đầu bị một màn bàn tay độc ác bẻ hoa kia của Hàn Vũ dọa sợ, giờ phút này lại bị từng lời trật tự rõ ràng của cậu cảm phục, hắn vẫn luôn cho rằng bác sĩ nói thế nào thì làm đó, chính là một cái chân chạy vặt! Chưa bao giờ nghĩ tới chỗ bác sĩ tìm hiểu rõ tình trạng của hai người.
Trong mắt hắn, nếu có chuyện, bác sĩ không chủ động nói với hắn sao?
Đối với Hàn Vũ giờ này khắc này, hắn thế nào cũng không nhìn ra cậu mới chính là người nhỏ nhất cần bọn họ chăm sóc.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Vũ mang theo một bình canh xương, cùng một bao quần áo tắm rửa và dụng cụ vệ sinh tới bệnh viện, chỉ là cửa phòng bệnh vừa mở ra, Hàn Vũ liền ngây người.
Hơn nửa ngày, nghe giọng nói vui vẻ của An Húc Dương mới hồi thần.
Sau khi đi vào, gật đầu chào hỏi Nhạc Song Bân đang ngồi bên giường Kỳ Lân gọt trái cây cho cậu: “Đàn anh cũng tới?”
Nhạc Song Bân cười cười với Hàn Vũ, nói: “Mùi rất thơm, cậu mang theo cái gì vậy?”
Hàn Vũ lấy ra một bình giữ nhiệt to, “Một chút canh cá chuối, bác sĩ nói, xương cốt bọn họ mặc dù không gãy, nhưng vẫn có chút tổn thương, uống canh cá chuối, có lợi cho việc chữa trị xương cốt.”
Hàn Vũ vừa buông canh, An Húc Dương đã lầm bầm muốn uống, mới ngốc một ngày, đã cảm thấy thức ăn bệnh viện là cho heo ăn! Hàn Vũ nghe thấy không ngừng phun tào: Hiện tại biết bệnh viện không phải nơi để người ở? Còn vào đây làm gì?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngại có người ngoài ở đây, thế nào cũng phải giữ chút mặt mũi cho mấy nhóc con, cho nên trong mắt Nhạc Song Bân, chính là một đứa nhỏ trầm mặc, im lặng chia canh làm hai, bưng cho hai người, vừa nhìn liền thấy là một bé ngoan.
An Húc Dương bưng canh, thổi thổi mấy cái, xì xụp xì xụp ngửa cổ uống, mà Kỳ Lân bên kia là được Nhạc Song Bân từng muỗng từng muỗng đút canh.
Hàn Vũ vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng tới bên miệng rồi lại nuốt vào.
Không bao lâu, Nguyên Lãng mang theo một bao to đồ ăn sáng xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Hàn Vũ mới sáng sớm đã chạy tới đây, trong lòng có chút xúc động, hắn vốn tưởng rằng thế nào thì buổi sáng Hàn Vũ mới tới.
“Tiểu Ngũ, ăn không? Tôi mua rất nhiều!” Vừa nói, vừa từ trong túi lấy ra các loại đồ ăn sáng, tiểu lung bao, sữa đậu nành, tào phớ, cái gì cần có đều có.
Xem phân lượng, không giống phần ăn ba người, trong lòng Hàn Vũ suy đoán, xem ra Nhạc Song Bân vừa nhận được tin liền tới, Nguyên Lãng còn giúp hắn mua bữa sáng đấy!
Trong bầu không khí trầm mặc, Hàn Vũ im lặng ăn xong phần ăn sáng thuộc về mình – nước canh dành cho người nhà đến thăm sáng, hoàn toàn quên mất chuyện bữa sáng này!
Sau khi ăn xong bữa sáng, Nguyên Lãng thừa dịp Hàn Vũ tới thay ca, chạy về nhà đổi một thân quần áo, nghỉ ngơi một phen, hai tên ở bệnh viện tạm thời giao lại cho Hàn Vũ.
Ngay cả dặn dò dư thừa cũng không có, trong trực giác, Nguyên Lãng cho rằng, cho dù mình thiếu sót cái gì, Hàn Vũ cũng sẽ không quên!
Nhạc Song Bân sau khi Nguyên Lãng đi, cũng thoáng ngây người một hồi, liền chào hỏi mọi người rồi đi trước, trước khi đi, ánh mắt nhìn Kỳ Lân, thấy thế nào đều khiến cả người Hàn Vũ không được tự nhiên.
Rốt cuộc là Kỳ Lân thần kinh rất thô, hay là cậu quá nhạy cảm?
Cả ngày, trừ bỏ cùng hai oắt con nói chuyện phiếm thả rắm, vài lần Hàn Vũ muốn mở miệng thăm dò một phen, nhưng cuối cùng đều từ bỏ!
Dù sao đây là chuyện của bọn họ, cậu lẫn vào thì nhất định có thể có kết quả tốt sao? Hàn Vũ không xác định, lựa chọn của chính cậu đời trước, thẳng đến trong nháy mắt cậu sắp chết mới biết được chính mình sống có bao nhiêu phiền muộn bao nhiêu hối hận!
Tuy rằng so với mấy đứa nhỏ cỡ hai mươi này có nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng cũng không đại biểu, lựa chọn hoặc lời khuyên của cậu nhất định sẽ đúng!
Thời gian hôm nay qua rất nhanh, hai người dù sao cũng là nhóc con đôi mươi, không giống con nít khó chăm sóc, trừ bỏ làm chân chạy vặt cho bọn họ một chút, đúng giờ cho ăn một chút, cơ bản không có chuyện gì! Chỉ là ban đêm đi ngủ có hơi chịu tội! Giường nhỏ bệnh viện cho làm sao tốt bằng trong nhà!