• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trước lễ tình nhân: 2 ngày.

“Ông chủ, ngày mốt là lễ tình nhân rồi, tổ kế hoạch đưa ra mấy kế hoạch kinh doanh, cậu xem thử xem.” Quản lý một tiệm năm đó, hiện tại đã là quản lý trưởng các tiệm — Hà Minh, đưa tài liệu trong tay cho Hàn Vũ.

Hàn Vũ thuận tay đón lấy, lật hai trang, nhìn chằm chằm một hoạt động trong số đó mà sửng sốt, phần ăn couple cậu hiểu, nhưng cái món ăn couple có công hiệu khiến bạn “càng tính phúc”* này là gì?

(*chuyện ấy ấy càng thêm vui vẻ, thỏa mãn)

Hàn Vũ giở vài tờ đằng sau, phát hiện phía sau quy hoạch rất tỉ mỉ thủ đoạn bán hàng và tuyên truyền, nhưng chỉ có nội dung món ăn lại không giải thích, cậu đóng tài liệu nhìn về phía người phụ trách mấy tổ nhỏ đang ngồi.

“Nội dung món ăn này đâu?”

Mấy người phụ trách các tổ trừ tổ quảng cáo tuyên truyền là nữ, còn lại đều là nam, thấy Hàn Vũ xem xong kế hoạch lại đặt ra câu hỏi này, không hẹn mà cùng lộ ra ý cười mờ ám. Hàn Vũ lấy làm lạ.

“Hà Minh, anh nói.” Hàn Vũ chỉ Hà Minh hỏi cho rõ.

“Ông chủ, cậu biết đó, hiện tại áp lực cuộc sống của phái nam lớn như thế….. Ngẫu nhiên luôn bị lực bất tòng tâm hoặc là không tận hứng….. Cần phải bồi bổ gì đó.” Hà Minh vừa nói vừa chớp mắt với Hàn Vũ, ý bảo “cậu hiểu mà”.

Hàn Vũ còn chưa phản ứng lại được, cô gái duy nhất ngồi đây lập tức cao giọng nói, “Muốn chết, có phụ nữ ở đây, các anh không phát hiện hả! Nói trắng ra vậy!”

“……” Các nam thanh niên không nói gì nhìn “người phụ nữ” duy nhất ở đây, chính vì có vài phần xem cô là nữ Hà Minh mới nói uyển chuyển như thế có được không?

Nếu vẻ mặt cô khi nói lời này, cảm xúc trong mắt không sáng rỡ như vậy, có thể còn có chút thuyết phục.

Bị cô làm ồn một trận như thế, Hàn Vũ lập tức giật mình, nhìn lướt qua mọi người đang ngồi, treo lên vẻ mặt “tôi hiểu rồi” sau đó cũng mờ ám nói, “Nói thế….. Các anh đều có nhu cầu này?”

“Phụt…….” Mọi người không khống chế được sặc nước trà hoặc nước miếng trong miệng mình.

Hàn Vũ thầm vui vẻ, không chọc họ nữa, “Ý tưởng này không tệ, sáng kiến có thể, chẳng qua lựa chọn dùng đồ ăn bổ nhất định cần ôn hòa mà bổ, thà là vô dụng, cũng không thể bổ quá liều, nếu không đến lúc đó lại phiền toái!”

Nói xong, Hàn Vũ rốt cuộc ý thức được ý của đám người này khi bỏ trống chỗ này, xem ra là để cậu viết hộ, lấy một món ăn bổ dưỡng đặc sắc ra cho bọn họ.

Hàn Vũ khép tài liệu, nói với bọn họ, “Được rồi, tôi hiểu ý mọi người, ngày mai tôi làm dược thiện, sau đó mọi người đưa đầu bếp các tiệm tới đây, xem rõ các bước, nắm chắc lượng dược liệu là được!”

Mấy anh đàn ông nhất thời mặt mày hớn hở, mừng rỡ xoa xoa tay, Hàn Vũ thấy không khỏi bỏ thêm một câu, “Thấy các anh vui như thế, thật sự đều cần à?”

“…..”

Lễ tình nhân…… Hàn Vũ thầm nghiền ngẫm mấy từ này, tay cần túi tài liệu, vô mục đích đi dạo trên đường.

Bởi vì lễ tình nhân tới, mỗi ngã tư đường, mỗi cửa hàng nhỏ đều trang trí đầy đủ theo không khí ngày lễ, trước cửa hàng cũng bày ra đủ loại hoạt động tuyên truyền về ngày hội, Hàn Vũ dạo chơi trong bầu không khí này, ý thức chậm rãi bay xa.

Lại nói, cậu đã sống hai đời, đúng là chưa từng có lễ tình nhân đâu! Hàn Vũ bĩu môi, không thú vị nghĩ trong lòng. Đầu óc không nhịn được bắt đầu không thể khống chế, đem hình ảnh hoa hồng, chocolate và hình trái tim đỏ thẫm hợp lại với mặt của Tả Duy Đường.

Hình ảnh vừa mới xuất hiện trong đầu, Hàn Vũ đã không nhịn được rùng mình một cái đánh bay nó, quá kinh khủng rồi! Một bức hình như thế, thấy thế nào là không hài hòa thế đó.

Nếu để Tả Duy Đường biết mình dám biến y thành cái bộ dạng quỷ quái kia, nhất định sẽ lật qua lật lại dày vò cậu!

Hàn Vũ nhanh chóng nện bước, vào trạm tàu điện ngầm, ngoan ngoãn về nhà, không thể một mình chạy loạn ở mấy chỗ đó, rất quấy nhiễu lòng người, thiếu chút nữa đã biến chồng cậu thành quái vật trong đầu rồi.

Tới tối không biết là do chột dạ hay là cái khác, không như mọi khi, Hàn Vũ không chờ Tả Duy Đường, một mình tùy tiện làm chút mình lấp đầy bụng, rửa mặt nhanh chóng chui vào ổ chăn, quấn mình thành cái kén.

Tả Duy Đường nửa đêm trở về, lúc đẩy cửa vào, cả phòng tối đen bất ngờ khiến y giật mình.

Phản ứng đầu tiên là cầm điện thoại gọi cho Hàn Vũ, trễ vậy rồi cậu còn chưa về?

Kết quả trong nháy mắt chuông điện thoại vang lên, Tả Duy Đường đã bấm dừng cuộc gọi — nhạc chuông vang từ phòng ngủ, cậu ngủ sớm như vậy?

Tả Duy Đường cởi áo khoác khăn quàng cổ và bao tay, đổi dép đi vào phòng, tách một tiếng mở đèn chùm, cúi đầu nhìn một con “sâu lông” nằm trên giường, “Bị bệnh?”

Nói xong còn muốn dùng bàn tay đầy hơi lạnh xốc lớp ngoài của con “sâu lông” còn đang vặn vẹo lên.

“Không có.” “Sâu lông” vặn vẹo hai cái, giọng ấp úng truyền ra.

Tả Duy Đường vạch đầu chăn, lộ đầu Hàn Vũ ra, từ sau khi rời khỏi vị trí sinh viên quốc phòng, tóc cậu không còn để kiểu đầu đinh thô ráp nữa, tóc dài ra đúng như Tả Duy Đường dự đoán lúc trước, đen bóng mềm mại, vì thế càng muốn Hàn Vũ để tóc.

Vì cuộn trong chăn hồi lâu, tóc tai lộn xộn một đống, mặt cũng lộ ra hai điểm ửng đỏ — bị ngột quá lâu.

Tả Duy Đường vươn tay sờ sờ sai tay cậu, lại dùng trán chạm nhẹ lên trán cậu, nói nhỏ, “Hình như hơi nóng.”

“……..” Hàn Vũ không nói gì nhìn y, “Đó là bởi vì anh vừa từ ngoài về, cả người lạnh ngắt!”

“Thật sự không bị bệnh?” Tả Duy Đường liếc cậu.

“Không.” Hàn Vũ gật đầu khẳng định.

“Vậy hôm nay làm sao?” Tả Duy Đường thong dong nhìn cậu, lúc trước kêu cậu đừng chờ cửa, nhưng mỗi lần đều muốn đợi mình về mới đi ngủ, hôm nay lại đột nhiên không đợi nữa, không phải bệnh thì là có chuyện.

Hàn Vũ rụt cổ không nói lời nào, thật ra bị làm sao, trong lúc nhất thời chính cậu cũng không nói rõ được. Cứng ngắc hồi lâu, Hàn Vũ mới nói, “Hôm nay công tác lâu, làm kế hoạch hoạt động, mệt thôi.”

Lúc trước chờ cửa thì lão bảo mình ngủ trước, đợi tới khi y về còn mắng một trận, hôm nay khen ngược, hiếm khi không đợi, lại còn chơi trò thẩm vấn phạm nhân, tên này không có lúc nào bình thường.

Tả Duy Đường nghi ngờ nhìn cậu một hồi, cuối cùng gật đầu, cởi cravat vào phòng tắm rửa mặt, Hàn Vũ nhìn theo bóng đối phương bỏ đi, không khỏi cảm thấy trong lòng lại nghẹn thêm một ít, sao không hỏi tiếp chứ?

(cậu cũng bình thường quá ha =)))

Có lẽ lại hỏi tiếp, chính cậu cũng không biết mình sẽ làm sao đâu!

Tả Duy Đường tắm xong đi ra, xoay người lên giường, đặt đồng hồ báo thức cho mình xong, cuối cùng liếc mắt thấy thời gian trên điện thoại mình, 11:37 ngày 12 tháng 2.

12 tháng 2…. Trong đầu Tả Duy Đường dường như lướt qua gì đó, nhưng rất nhanh đã mơ hồ biến mất, một ngày mệt mỏi khiến thân thể y sau khi dán vào môi trường quen thuộc và nhiệt độ cơ thể quen thuộc là cực kì khát vọng tiến vào giấc ngủ, sau đó, y quen thói vươn tay quơ Hàn Vũ vào trong lòng mình, ôm cậu ngủ.

Thời gian trước lễ tình nhân: 1 ngày.

Sau khi tới tiệm dạy từng món ăn tối hôm qua nghĩ ra cho mấy đầu bếp trưởng, Hàn Vũ tìm cớ chuồn êm ra đường đi dạo. Trong tiệm lúc này còn câu khách hơn kì tết âm, không khí tết còn chưa tan lại bởi vì lễ tình nhân tới mà nhiều ra vài phần ái muội.

Người trên đường cũng là nam nữ cặp cặp đôi đôi chiếm đa số, Hàn Vũ thất thần nhìn nam nam nữ nữ quang minh chính đại show ân ái dọc theo đường đi, chút khác thường từ tối hôm qua lại bắt đầu có xu thế rõ ràng hơn.

Hàn Vũ thong dong đi tới ngã tư đường, viện nghiên cứu sinh bên kia còn chưa khai giảng, từ khi cậu theo Kinh Vĩ Quốc, ỷ vào săn sóc của anh, càng thêm không làm việc chính đáng mà đi nghiên cứu lý luận dưỡng da trung y, lúc đầu Kinh Vĩ Quốc còn tức giận với cậu vài lần, nói cậu lấy mình ngụy trang làm mấy chuyện tào lao.

Về sau ngay cả Ngụy Quốc Thủ cũng lên tiếng nói năng khiếu thiên phú của Hàn Vũ không đủ, sau này lại khuyết thiếu chí bền, khả năng làm ra tên tuổi gì trên con đường này không lớn, nên cứ tùy theo ý cậu đi, không chừng lại để cậu mò ra lối tắt đấy!

Kinh Vĩ Quốc đành bất đắc dĩ tùy theo sở thích của Hàn Vũ. Chỉ là anh tùy ý như thế, lập tức khiến Hàn Vũ trở nên dư thừa trong tiểu tổ nghiên cứu của mình, lúc trước còn tốt, mọi người cất bước như nhau, mặc kệ làm gì, nhiều ít có thể bao che, nhưng từ lúc học sâu vào, không giống với Hàn Vũ, học trò đi theo Kinh Vĩ Quốc đều thật sự theo sau anh học được kỹ năng chuyên nghiệp.

Thời gian lầu dần, chút tác dụng của trước của Hàn Vũ biến thành vô hình, khiến Kinh Vĩ Quốc vừa tức vừa không có cách nào, đành phải xin cho cậu hạng mục độc lập để tự cậu đi giày vò, cơ bản cũng lười hỏi cậu tiến độ thế nào, một năm nửa năm nhớ báo cho anh một lần là được.

Vì thế khiến Hàn Vũ hiện tại quả thật là cách biệt trời đất với thời kì đại học, bắt đầu nhà rỗi, nhàn rỗi hơn bất kì ai.

Lướt qua một con phố, chính Hàn Vũ còn cảm thấy hơi tội lỗi vì cái loại trạng thái nhàn rỗi tới đau trứng này của mình, vừa qua tết âm, Tả Duy Đường trở về công ty bắt đầu cuộc sống như chó, cái công ty nhỏ kia của mình, từ khi Quý Ly kéo vào từng đám từng đám nhân tài, càng thấy rõ ông chủ nhỏ cậu đây bất tài.

Cậu đứng đây còn chưa sám hối xong, đã bị bóng người trốn trốn tránh tránh vô cùng đáng khinh đằng trước hấp dẫn ánh mắt. Cậu nghi ngờ nhìn qua bốn phía, không thấy chuyện gì kì quái nha!

Cậu khó hiểu tiến đến, hung hăng vỗ Ngô Khởi làm ổ trong góc tường ngó ra ngoài, “Khởi Tử, anh làm gì đó? Giống ăn trộm vậy!”

“Ôi ya má ơi!” Ngô Khởi phản ứng khoa trương rú lên một tiếng, nhìn thấy Hàn Vũ phía sau, lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Ngũ là cậu à!”

Hàn Vũ, “Anh đang làm gì đó?”

Ngô Khởi, “Aizz! Đừng nói nữa, mau mau, cậu giúp anh nhìn coi, có phải phía sau anh có một nam sinh nhìn như lưu manh không?”

Hàn Vũ, “……..”

“Cậu đừng nhìn anh kiểu đó, coi phía sau anh, mau, mau, coi đi, anh mời cậu uống trà.” Ngô Khởi đẩy Hàn Vũ ra ngoài góc tường.

Hàn Vũ nhanh chóng nhìn lướt qua, không có người nào có vẻ lưu manh, bèn rụt về, “Không có.”

“Thật sự?” Ngô Khởi vui mừng nhảy lên, “Vậy tốt! Đi, anh mời cậu uống trà!”

Hai người tìm quán trà, mới vừa ngồi xuống, Hàn Vũ còn chưa lên tiếng, Ngô Khởi đã tự oán giận, “Tiểu Ngũ cậu không biết anh xui cỡ nào đâu, lần trước hiếm khi xin ra ngoài chấp hành nhiệm vụ một lần, ai biết lại bị một nhóc lưu manh quấn lấy, không giáo dưỡng không phép tắc, suốt ngày kêu đến gọi đi với anh thì thôi, nể tình nhóc ấy là ông chủ nên anh nhịn, ai biết tên này còn cầm gậy tre bò lên….. cmn vậy mà….. vậy mà…….”

Ngô Khởi nói tới cuối, vậy mà vậy mà lại đỏ mặt, Hàn Vũ cực kì kinh ngạc, mặt đen như vậy còn có thể đỏ, này là phải tức giận tới cỡ nào?

“Aizz! Thôi thôi, không nói tới mấy chuyện bực mình này, đúng rồi, Tiểu Ngũ, ngày mai là lễ tình nhân nha, cậu với thủ lĩnh chuẩn bị ăn mừng thế nào?” Ngô Khởi bưng nước trà phục vụ đưa tới dùng một hơi cạn sạch, màu đỏ trên mặt hơi dịu xuống.

“?” Hàn Vũ kinh ngạc nhìn hắn, “Anh mà cũng biết mai là lễ gì?”

“Còn không phải tại thằng nhóc lưu manh kia cứ quấn lấy anh đòi anh ăn mừng với nhóc ta!” Ngô Khởi lanh mồm lanh miệng nói xong, màu đỏ thật vất vả mới bay đi lại nhẹ nhàng quay về.

“Không phải bà dì kì quái nào chứ?” Hàn Vũ kinh ngạc hỏi lại, không phải chỉ có mấy dì kì lạ mới tình nguyện hỏi thăm anh ta à?

“Xí! Miệng chó không phun được ngà voi, bà dì kì quái cái gì…….” Ngô Khởi vốn định thanh minh vài cái dường như nghĩ tới không phải bà dì kì quái cũng không phải thứ hàng tốt gì, lập tức tắt tiếng, vẫy vẫy tay, ý bảo Hàn Vũ đừng chọt vào vết thương lòng của người ta mà hỏi.

“Cậu mau nói xem cậu tính ăn mừng với thủ lĩnh thế nào? Có cần anh giúp đỡ chút không?” Ngô Khởi hỏi.

“Anh nghĩ Tả Duy Đường là người sẽ mừng loại lễ tết này sao?” Hàn Vũ buồn cười hỏi lại, bưng tách nhấp một ngụm trà, đắng chát tỏa hương.

“Hừ! Thủ lĩnh như thế, căn bản chính là loại người ngày lễ gì cũng không mừng, bây giờ còn không phải mừng tết, mừng Giáng Sinh, mừng Trung Thu….. Lúc trước ảnh có biết lễ với không lễ gì đâu, còn độc thân hơn người độc thân là anh đây, tốt xấu gì anh ấy còn có người nhà* mà! Nhưng mà lúc đó anh cũng không thấy anh ấy mừng lễ cái gì.” Ngô Khởi bĩu môi.

(người nhà chỗ này là chỉ người nhà họ Tả ấy)

Hàn Vũ nghe Ngô Khởi nói mà trong lòng rục rịch, nhưng trên mặt vẫn chỉ cười khẽ hùa theo lời hắn, tới khi nâng tách trà lên, khóe mắt xuyên qua mép tách trà nhìn thấy một cặp mắt lợi hại.

Cậu ngẩn người, buông tách, lặng lẽ quan sát.

Người này —  bộ dạng mười bảy mười tám, cao cao gầy gầy, da trắng môi mỏng, tuy nhìn qua nhỏ tuổi, nhưng không phải dễ đối phó, chỉ là, ánh mắt chỉa mũi nhọn này là sao?

Hàn Vũ quan sát trong chốc lát, đột nhiên đâm đâm Ngô Khởi, “Nhóc lưu manh mà anh nói có phải cao cao gầy gầy, nhìn qua rất nhã nhặn rất thư sinh, da trắng môi mỏng, trông như bạc tình phụ nghĩa không?”

Ngô Khởi sửng sốt, “Làm sao cậu biết?”

Hàn Vũ đỡ trán, “Bề ngoài như thế anh lại gọi người ta nhóc lưu manh, anh phải nói với tôi diện mạo từ sớm chứ, nếu vậy ngay từ đầu tôi sẽ nói cho anh biết, người nọ vẫn đi theo anh đấy!”

Hàn Vũ vừa nói vừa ý bảo hắn quay đầu lại xem, cái người giống như thiếu niên này, từ đầu cậu đã nhìn thấy, chỉ là cậu ta hoàn toàn không giống như nhóc lưu manh và Ngô Khởi nói, nên vẫn không nghĩ gì nhiều, cho dù sau đó ba người một trước một sau cùng vào tiệm này, Hàn Vũ cũng chỉ cảm thấy trùng hợp, có thể người ta không mang theo bạn tự mình vào uống trà thôi?

Thẳng tới khi cậu bị từng ánh mắt như thật đảo qua, cậu mới kinh ngạc nhận ra, người này vẫn luôn theo bọn họ tới đây.

Hàn Vũ ra hiệu, Ngô Khởi giống như một con châu chấu nhảy lên, bước một bước lớn chuẩn bị chạy, lại bị một đôi tay nhanh hơn níu vạt áo.

Ngô Khởi bất đắc dĩ quay đầu lại, “Nhóc lưu manh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Mừng lễ tình nhân với tôi.” Môi mỏng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy tủi thân.

Hàn Vũ nhìn trái nhìn phải, bưng tách trà lên uống một hơi cạn sạch, “Khởi Tử, tôi uống trà xong rồi, hai người chậm rãi nói chuyện, tôi đi trước!”

“Ấy! Tiểu Ngũ, từ từ……”

“Anh không phản ứng tôi là vì anh ta?” Đứa nhỏ bỗng nhiên ngộ ra.

“Cút! Trong đầu cậu chứa cái gì vậy, đó là vợ của thủ lĩnh tôi! Bị thủ lĩnh nghe được, tôi nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Cậu muốn hại chết tôi hả!”

“Vậy anh từ chức đi, tới chỗ tôi làm!”

“Nhóc lưu manh, cậu khoác lác cũng phải soạn bản nháp chứ, cậu thành niên chưa? Chính cậu còn cần người nuôi, tôi làm việc cho cậu, vậy tôi không đói chết đó chứ!”

“Tôi thành niên rồi, có thể tự nuôi mình, cũng có thể nuôi anh, vậy anh làm việc cho tôi?”

“…….”

Hàn Vũ càng đi càng xa nghe được một đoạn đối thoại một đáp một trả này, không hiểu sao lại cảm nhận trong đó lộ ra âm mưu thật lớn, còn sâu hơn cái hố năm đó Tả Duy Đường đào cho cậu, chỉ sợ, người anh em này của Tả Duy Đường đại khái không thể giữ được rồi!

Hàn Vũ yên lặng cầu nguyện cho Ngô Khởi trong lòng, người đàn ông giống như đứa trẻ này, và đứa nhóc giống như đàn ông kia……

Rẽ qua góc đường, một tiệm trang sức đập vào mắt, trong tấm áp phích cực lớn trước cửa tiệm tận lực trang trí ra hơi thở tình yêu và lãng mạn tràn đầy, khiến tất cả người qua đường không tự giác mà nhìn nhiều thêm, Hàn Vũ cũng không ngoại lệ.

Đây là một dịp buôn bán cho thương nghiệp, giống như những gì trong tiệm cậu làm, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu chân thật, ai cũng không nói rõ được, bởi vì xen lẫn rất nhiều thứ vào. Hàn Vũ nghĩ, sau đó cúi đầu nhìn nhìn nhẫn trên tay mình.

Hàn Vũ nhìn chằm chằm nhẫn thật lâu, rốt cuộc khóe miệng treo lên ý cười — Tả Duy Đường thật đúng là tên đàn ông không hiểu phong cách lãng mạn, càng không phải một tên đàn ông biết cái gì lễ với không lễ.

Nhưng mà, khi một người đàn ông như vậy đưa cho bạn một thứ, vậy tuyệt đối không phải vì ăn theo không khí và phong cách, điều này mới càng khiến tim người khác khó có thể đè nén nảy mầm.

Hàn Vũ huýt sáo đi tới dưới tấm áp phích ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, khi nhân viên cửa hàng đi ra hỏi cậu có cần gì không lại cười lắc đầu rời đi, nhàn rỗi thế còn không bằng về nhà nấu chút đồ bổ cho ông chồng cậu, cho dù không có mấy cái này, đồ ở đó thì vẫn ở đó, thứ không thay đổi thì sẽ không thay đổi.

Buổi tối Tả Duy Đường đúng giờ tan tầm, lúc tới tiệm đón Hàn Vũ, không đón được người, nhưng tờ áp phích trước tiệm lại nhìn nhiều thêm hai lần, ờ, “càng tính phúc”!

Sau đó Tả Duy Đường mang theo vẻ mặt đăm chiêu vào nhà, đãi ngộ hoàn toàn không giống hôm qua, đồ ăn nóng hầm hập đầy một bàn, nhất là cả một nồi tử sa canh xương bò đương quy trong đó — phải tốn thời gian cả buổi chiều đấy.

“Hai ngày này em quái lắm.” Tả Duy Đường nhướng mày nhìn cậu.

“………” Hàn Vũ bưng đĩa rau cũng học theo nhướng mày trở lại, “Sao em không cảm nhận được?”

Tả Duy Đường không nói tiếp, rửa tay xong ngồi vào trước bàn, bưng chén cơm lên, trước khi và cơm, nhìn Hàn Vũ đang uống canh một cái, quét hình một lần từ trên xuống dưới giống như xác nhận cái gì, “Em mang thai?”

“Phụt…….” Một ngụm canh của Hàn Vũ đều phun ra, mặt nhăn mày nhíu, cuối cùng không nhịn được, quát nhỏ, “Em là con trai!”

“Ờ.” Tả Duy Đường gật đầu, “Em là nữ anh đã không coi trọng em, chỉ là….. trừ mang thai ra, còn có nguyên nhân gì có thể giải thích cho việc cảm xúc của em dao động lớn vậy?”

“…… Tả Duy Đường!” Hàn Vũ cắn răng.

Lúc này Tả Duy Đường mới cười, “Bình thường hơn rồi.”

Thời gian trước lễ tình nhân: 0 ngày.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Hàn Vũ phản xạ có điều kiện kéo chăn trùm qua đầu, sau đó mới chậm chạp phản ứng được, mặt trời lớn tới vậy, đã mấy giờ rồi?

Vươn tay muốn lấy điện thoại, đột nhiên bị một bàn tay ấm áp bắt lấy, Hàn Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên cho đối phương một quyền.

“Là anh.” Tả Duy Đường bất đắc dĩ chặn thế công của Hàn Vũ, nói.

“Sao anh không tới công ty?” Hàn Vũ thu lại nắm đấm, tức giận lườm y một cái.

“Hôm nay cuối tuần.” Tả Duy Đường chớp mắt nhìn Hàn Vũ.

“À.” Hàn Vũ miễn cưỡng gật đầu, cuối tuần, nhanh ghê, cậu còn cảm thấy mới vừa qua cuối tuần ba ngày trước….. Ba ngày trước…..

“Hôm nay thứ năm!” Hàn Vũ híp mắt nhìn y, “Công ty anh sắp phá sản thật rồi?”

“……..” Tả Duy Đường bất đắc dĩ kéo Hàn Vũ qua, hôn hôn khóe môi cậu, lại hôn hôn tai, “Em ước gì công ty anh phá sản, sau đó em nhân cơ hội trở mình đúng không?”

Hàn Vũ đẩy y ra, cười mỉa hai tiếng đứng lên thay quần áo, bị nói trúng tim đen rồi, Hàn Vũ tự cảm thấy hai năm này thân thể mình đã nảy nở, tuy độ cao vẫn không theo kịp y, độ cường tráng hình thể cũng không bì kịp, nhưng nói thế nào, cũng không còn cơ thể thiếu niên nữa, thế nào cũng phải có một hai lần cơ hội ở trên chứ!

Mà nhiều lần trong tối trong sáng lại chưa từng thành công, tổng kết tới cuối cùng, Hàn Vũ gán hết cho đàn áp năng lực kinh tế, tuy trên tài khoản của mình hiện tại cũng có thể xem là một phú hộ nhỏ, nhưng mặc kệ căn nhà này hay là tiệm dược thiện thứ hai thứ ba, đều là do người đàn ông này nửa tặng nửa bán cho mình.

Kinh tế bị đàn áp, trên giường tự nhiên thiếu sức mạnh!

“Hôm nay phải tiếp khách nào nên không cần vội vàng tới công ty à?” Hàn Vũ vừa khoác áo bông vừa hỏi Tả Duy Đường.

“Không phải, hôm nay chỉ theo em.”

Hàn Vũ sửng sốt, vẫn duy trì tư thế vừa xỏ tay vào áo vừa cúi đầu đứng đó nhìn y, “Anh bị bệnh?”

Tả Duy Đường như cười như không nhìn cậu một cái, Hàn Vũ giật mình ngộ ra, nhìn thoáng qua bụng y, “Anh mang thai?”

“Khụ khụ!” Tả Duy Đường bị cậu chọc nghẹn, hung hăng sặc nước miếng trong miệng, thật vất vả ngừng lại, lập tức hung tợn trừng Hàn Vũ.

Hàn Vũ ác ý nhếch miệng cười cười, nhân quả luôn tới, cậu xỏ bên tay còn lại vào áo, sau khi sửa sang xong, mới nhìn Tả Duy Đường hỏi, “Làm sao nghĩ tới?”

Làm sao nghĩ tới chuyện mừng lễ tình nhân?

“Tối hôm qua đi đón em, nhìn thấy trong tiệm của em.” Tả Duy Đường bực mình một phen, nghe câu hỏi của Hàn Vũ vẫn đáp lại, sau khi nói xong, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, “Hoạt động trong tiệm em không tệ, buối tối muốn tới đó ăn!”

Hàn Vũ trầm mặc, hóa ra không phải chỉ các nhân viên của cậu đều có nhu cầu, mà là mọi đàn ông đều có theo đuổi càng cao, châm chước nửa ngày, Hàn Vũ yên lặng cân nhắc năng lực nào đó của đối phương không bổ cũng đã rất khách quan, cùng với phát huy thần cấp sau khi bổ, cuối cùng vẫn không tình không nguyện nói, “Anh còn ăn cái gì mà ăn, phải là em ăn mới đúng!”

“Cũng đúng!” Tả Duy Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy thật vậy, vui vẻ gật đầu.

“…….”

Kết quả, ngược lại ai cũng không ăn món dược thiện “để bạn càng tính phúc” kia, hai người lái xe tốn bảy tiếng, tới bờ biển, đón gió tháng hai, gió biển vẫn hiu quạnh lạnh lẽo như trước, trốn trong xe, cắn giò heo đã kho sẵn ở nhà, thêm một ấm canh xương bò nóng hôi hổi, xem cảnh đẹp mặt trời lặn xuống biển rộng, ánh chiều tà nhuộm màu chân trời.

Buổi chiều Tả Duy Đường lôi kéo Hàn Vũ tìm một khách sạn ven biển gần đó, chờ tới khi hai người đều ngâm mình trong bể tắm nóng hầm hập, y mới bắt lấy vành tai Hàn Vũ hỏi, “Vui không?”

Hàn Vũ miễn cưỡng liếc về sau nhìn y một cái, nhẹ giọng thở hổn hển, “Coi như hoàn thành một giấc một thiếu niên!”

“Mộng thiếu niên? Anh không biết em còn có lúc có mộng thiếu niên đấy?” Tả Duy Đường trêu chọc cậu, từ lúc y gặp Hàn Vũ, chưa từng chân chính nhìn thấy Hàn Vũ từng có mộng thiếu niên gì.

Tuy rằng đến bây giờ vẫn là bộ dạng thanh xuân ngời ngời, nhưng từ tâm lý mà nói, y thật sự không nhận ra cậu có thời kì thiếu niên.

“Anh không biết nhiều lắm……” Hàn Vũ lẩm bẩm, ai mà không có mộng đẹp thời kì thiếu niên, cùng người yêu xem xem biển phơi phơi gió chứ! Cậu vẫn nghĩ mộng thiếu niên này cách cậu rất xa, xa tới mức sắp biến thành chuyện của đời trước.

Ai biết, chuyện luôn tới vào lúc bạn sắp quên, biến thành hiện thực!

Hàn Vũ nghĩ, khóe miệng không khống chế được nhếch lên một độ cong, vui vẻ vẩy nước lên người, bắt đầu tắm rửa.

Tả Duy Đường không nghe được tiếng cậu lẩm bẩm, chôn đầu xuống, dán bên tai và má cậu cọ cọ, hỏi, “Vậy hiện tại có thể hoàn thành giấc mộng người lớn của anh không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK