Thời điểm tiệm dược thiện khai trương, vốn Hàn Vũ định tận lực chọn cuối tuần, như vậy mình có thể có thời gian rảnh, mấy tên trong phòng ngủ cũng có thể có mặt trợ uy cho mình, nhưng nếu vậy, khó bảo đảm trước khi Tả Duy Đường ăn bữa cơm trưa đầu tiên, đã lộ hết ra.
Bản thân Hàn Vũ cũng hiểu bản thân tích cực hơi quá, lớn tuổi vậy rồi, lần đầu tiên xuất hiện tâm tình thế này, tâm tình tặng quà vui sướng chờ đối phương lộ ra phản ứng bất ngờ, quả thật còn chờ mong hơn bản thân được nhận quà.
Chỉ là nếu quả thật chọn khai trương vào ngày thường, ba tên trong phòng ngủ cùng Kinh Vĩ Quốc đại sư huynh không nhất định có thể tới, cũng không thể vì một tiệm nhỏ của mình, khiến mấy người đặc biệt trốn học trốn việc được! Nhất là ba tên trong phòng ngủ, bọn họ không giống mình, còn có thể có Kinh Vĩ Quốc yểm trợ, có trốn học cũng không bị bắt, nhưng huấn luyện, mấy người đều trốn không xong.
Nhưng ngoài mình và Quý Ly, ba người này lại là những người bỏ nhiều tâm tư vào cái tiệm này nhất, khai trương không cho bọn họ tới, không chỉ rạn nứt tình cảm, mà trong lòng Hàn Vũ cũng không chịu nổi.
Rối rắm tới rối rắm lui, cuối cùng vẫn chọn biện pháp trung hòa, bán thử ba ngày trước, trong lúc bán thử thì nói một tiếng với Ngô Khởi, để hắn buổi trưa trực tiếp tới đây lấy cơm.
Cuối tuần chính thức khai trương, đến lúc đó lại làm một nghi thức khai trương náo nhiệt, sắp xếp xong, vào thứ tư ngày bán thử đầu tiên Hàn Vũ để Kinh Vĩ Quốc yểm trợ cho mình, trốn tiết một lần chạy ra ngoài, sáng sớm hôm đó, còn bị ba tên cùng phòng dùng ánh mắt lên án trọng sắc khinh bạn rửa tội một phen.
Hàn Vũ vô cùng có lỗi nhìn lướt qua ba tên ai oán trong phòng ngủ, đáp ứng đủ loại hứa hẹn mới đổi được vẻ mặt hơi thoải mái chút của ba người.
Vừa tới tiệm, Hàn Vũ phát hiện cửa cuốn đều đã kéo lên, cậu đi vào xem, hay rồi, trừ cậu ra những người khác đều đến đông đủ!
Lấy Quý Ly cầm đầu, rất có khí thể đứng cạnh cửa chờ cậu, thuận tiện nhìn qua, theo thứ tự là quản lý cửa hàng, đầu bếp chính, đầu bếp phụ và nhân viên phục vụ cậu mời tới, cùng với một cô bé phụ trách quầy sản phẩm dưỡng da rộng năm m2 trong góc cửa tiệm — cô bé này là Quý Ly kéo tới, nghe nói là một đàn chị học marketing sắp tốt nghiệp trong trường cô, không biết thế nào lại bị Quý Ly lừa tới đây.
Hàn Vũ nhìn nhìn nét mặt hoạt bát của mọi người, không khỏi cười gật đầu.
Trong này trừ đầu bếp chính, cơ bản đều là người trẻ tuổi chiếm đa số, ngay cả quản lý cửa hàng cũng là một tên nhóc mới tốt nghiệp hai năm, rất nhiệt tình, cũng rất có quan niệm kinh doanh.
Nguyên nhân chủ yếu Hàn Vũ mời hắn về chính là cậu đưa cho đối phương một bức hình bánh mì, có thể biến miếng bánh mì này thành hiện thực không, muốn xem thực lực của đối phương. Cuối cùng có thực lực thật, chặt chẽ bắt lấy đối phương.
Hàn Vũ cười phẩy tay với bọn họ, ý bảo chuẩn bị đi, tuy là bán thử, nhưng cũng phải tận lực làm ra thứ tốt nhất, không có vấn đề là hay nhất, nếu phát hiện vấn đề, nhất định phải giải quyết hết trước khi cửa tiệm khai trương.
Phát biểu xong một ít mục đích và tinh thần cơ bản, Hàn Vũ chuyển tới phía sau, đổi áo khoác trắng, đi theo đầu bếp chính tới phía sau xem nguyên liệu nấu ăn và dược liệu có mua đúng không.
Nguyên liệu nấu ăn, Hàn Vũ sắp xếp nhân viên chuyên phụ trách mỗi sáng sớm chạy ra chợ sớm mua đồ tươi mới nhất; dược liệu, mấy dược liệu bình thường cơ bản đều dựa vào vườn dược của sư phụ cung ứng, ba tới năm ngày đặt hàng một lần, tới lúc đó sẽ có người đưa tới, mấy loại hiếm một chút, Hàn Vũ đều dựa vào tiệm Hai Con Hồ Ly Nhỏ cung cấp, bất quá mấy thứ hiếm có trân quý, Hàn Vũ phỏng đoán lượng dùng hẳn rất ít.
Dù sao, cả khu vực này chủ yếu cung cấp cơm trưa và cơm tối cho các loại thành phần trí thức trong mấy cao ốc văn phòng, thực dụng, nhanh, vệ sinh, ngon, đặc sắc, cùng với quan niệm dưỡng sinh độc đáo của cậu hẳn có thể hấp dẫn một đám khách hàng.
Nếu buôn bán dược thiện đắt tiền ngược lại không nhất định sẽ có thị trường, cho nên Hàn Vũ cảm thấy một tháng lại mua mấy dược liệu bên Hai Con Hồ Ly Nhỏ, bình thường bổ sung một chút vào dược thiện, gia tăng công hiệu nhất định là được, hơn nữa, dù sao Hồ Ly Nhỏ cũng là một người hư cấu trên mạng, không phải chỗ dựa vững chắc như sư phụ cậu.
Vạn nhất ngày nào đó Hồ Ly Nhỏ không mở tiệm nữa, cậu không thể mua được vài thứ kia, còn không bằng ngay từ đầu không dựa vào đó, dược liệu bình thường trong vườn thuốc của sư phụ, lại thêm tác dụng hỗ trợ lẫn nhau gia tăng công hiệu giữa các loại dược liệu, hiệu quả trị liệu đạt được đã đủ rồi!
Hàn Vũ nhìn lướt qua một vòng, phát hiện phương diện mua đồ ăn không xảy ra chút vấn đề nào, không khỏi vừa lòng cười cười, xoay người cùng đầu bếp chính thương lượng món ăn hôm nay.
Dược thiện muốn ra hiệu quả, còn phải dựa vào lửa nhỏ chậm rãi ninh mới được, nếu đợi tới giữa trưa thời điểm dùng bữa, chờ người tới gọi món mới làm sẽ chậm trễ, bởi vậy, sáng sớm Hàn Vũ đã nghĩ tới, chia mấy món đặc sắc ra làm năm dạng một tổ, mỗi tổ một ngày, luân phiên một vòng, vừa vặn năm ngày, trong khoảng thời gian làm việc của tộc đi làm quanh đây, có thể ăn được đồ ăn không lặp lại.
Các món trong đó cơ bản đều là loại bổ máu thông dụng đại chúng, ăn trường kỳ, có thể trợ giúp tộc đi làm suốt ngày ngồi văn phòng bổ sung khí huyết, tăng cường sức chống cự và cơ năng miễn dịch chỏ cơ thể.
Sáng sớm mỗi ngày phải dùng nồi tử sa lớn ninh trước, đợi tới giữa trưa, phối với đồ ăn khác thành một bữa đầy đủ, bán theo phần! Cũng có thể ấn giá bán.
Hàn Vũ lật lật món đặc sắc hôm nay, canh nhân sâm thịt hạt sen, canh dương sâm đuôi bò, vịt Tứ Bảo nhúng rượu, xuyên khung sườn dê, gà uyên ương [1]. Tuy cơ bản đều là một ít món thông thường, nhưng phân lượng và phối hợp dược liệu trong đó đều được Kinh Vĩ Quốc cải tiến, để vị thuốc đông y càng nhạt, đồng thời công dụng càng rõ ràng hơn một chút.
Chỉ là xem qua mấy món này, cơ bản đều bổ khí dưỡng huyết thông dụng, không có một món nào chuyên nhuận phổi trị ho, Hàn Vũ xoa cằm trầm ngâm một chút, quay đầu nói với đầu bếp chính phía sau: “Bếp trưởng Vương, mấy món này, lúc trước em đã giao cho anh, hôm nay để anh thử tay trước đi!”
Đầu bếp Vương mập mạp mặt áo khoác trắng, híp đôi mắt nhỏ, liên tục xua tay: “Vậy sao được, nếu ông chủ cậu hôm nay đã tới đây, cũng để cậu tới, tôi làm trợ thủ cho cậu, thuận tiện quan sát một chút.”
Hàn Vũ thấy đầu bếp Vương xua tay thịt trên bụng cũng nảy nảy, nâng cằm cười nhìn hắn: “Bếp trưởng Vương, theo em anh còn khách khí cái gì chứ, bản lĩnh của em sao đủ cho anh xem chứ, em học chẳng qua chỉ là phương thức phối hợp nguyên liệu nấu ăn và dược liệu thôi, cùng với trình tự bỏ vào trước sau và lượng dùng trong quá trình nấu nướng thôi, nếu động tay thật, đó mới là múa rìu qua mắt thợ đó!”
Đầu bếp Vương được Hàn Vũ tâng bốc, cười càng thoải mái hơn, con mắt hoàn toàn biến mất, tuy biết Hàn Vũ có ý dỗ mình vui vẻ, nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ.
Hắn nấu ăn hơn mười năm, nếu không phải ông chủ cũ không phúc hậu, hắn cũng sẽ không đi ăn máng khác, ông chủ mới vừa bắt đầu, đã nói muốn dạy hắn làm vài món, hắn thiếu chút nữa trở mặt không chạy lấy người, nhưng thấy tay nghề thành thạo của ông chủ mới, tuy không so được với người chuyên nghiệp, nhưng tốt xấu cũng là dạng thường động dao động muỗng.
Chủ yếu là, ông chủ mới trẻ tuổi này nghe nói còn đang học y, trong tiệm kinh doanh theo quan niệm khỏe mạnh và điều dưỡng thân thể, các món dược thiện đặc sản trong đó, cách phối hợp cơ bản đều do cậu và sư huynh cậu ta tự điều phối ra.
Nhưng cậu ta lại yên tâm dạy hết cách nấu mấy món dược thiện đặc sắc trong tiệm cho hắn, nguyên liệu nấu ăn cho thêm nước cốt thuốc hay là trực tiếp cho dược liệu vào, là 20 gam hay là 15 gam, là lửa lớn rồi cho vào hay là hầm xong nước canh mới cho vào, cậu ta không giấu diếm chút nào.
Chỉ riêng thái độ dùng người không nghi ngờ này của Hàn Vũ, Vương mập đã cảm thấy đáng, trong phòng bếp quan trọng hắn luôn coi trọng, cũng nguyện ý tỏ vẻ vài phần khiêm tốn với Hàn Vũ.
Chỉ là bản thân Hàn Vũ cũng thật sự có vài phần tự hiểu mình, trù nghệ bản thân chỉ đủ ứng phó mấy món gia đình, đầu bếp Vương mới thật có bản lĩnh, vài món dược thiện mình dạy cho hắn, không qua hai ngày, chẳng những người ta đã nhớ kỹ các bước cần chú ý trong đó, ngay cả độ lửa và hương vị của nguyên liệu đều phát huy tốt hơn cậu không chỉ một cấp bậc.
Làm ra được hương vị của dược thiện, mới thật sự phù hợp những gì Hàn Vũ nghĩ tới lúc đầu, mỹ vị mà có hiệu quả!
Vương mập thấy Hàn Vũ từ chối vài lần, cũng biết người ta thật sự buông tay cho hắn quản phòng bếp này, không khỏi càng khoan khoái trong lòng, nhìn Hàn Vũ khẽ gật đầu, xoay người mang theo đầu bếp phụ và nhóm học trò bắt đầu động thủ.
Hàn Vũ thấy bọn họ bận rộn, chính mình tìm cái góc, lấy ra nồi đất nhỏ mình cố ý đặt mua, tìm bách hợp, cá trắm cỏ cùng với một ít dược liệu và nguyên liệu phụ khác, rửa sạch, xắt nhỏ, chờ chuẩn bị xong, xếp từng lớp vào nồi đất, hầm lửa nhỏ.
Cậu vừa lên lửa, Vương mập bên kia nhìn qua, thấy hành động của cậu, có chút khó hiểu.
Hàn Vũ thấy, cười nói một câu: “Này là em nấu riêng cho bạn, công dụng không giống mấy món kia.”
Nói xong, giống như nghĩ tới cái gì, kéo Vương mập qua một bên, nhỏ giọng nói: “Đầu bếp Vương, về sau mỗi ngày em đưa anh cách nấu vài món dược thiện, anh giúp em nấu nồi nhỏ giống hôm nay, được không?”
Vương mập còn đang khó hiểu bạn bè gì có thể để ông chủ mới để bụng như vậy, hiện tại còn đặc biệt dặn mình ngày ngày đều nấu cho người bạn kia, hay, cái này khẳng định là nấu cho vợ hoặc là vợ tương lai nha!
Vương mập tự nhận mình cũng là người biết tình thú, hắn nhớ tới vị luôn luôn hung hãn không chịu nổi trong nhà, nhưng cũng là một bà vợ thật tâm tốt với mình nhất trên đời này, không khỏi nhe răng cười, cho Hàn Vũ một ánh mắt “anh hiểu mà”, nói: “Không thành vấn đề, ông chủ!”
Hàn Vũ dặn những người khác trông lửa giúp, lại chuyển ra trước qua lại vài vòng, phát hiện Quý Ly sắp xếp mọi việc rất ra hình ra dạng, cậu nhàn rỗi tiêu sái tới một vị trí dựa vào bên cửa sổ sát đất, ngồi xuống, hiện tại mới khoảng chín giờ, người trên đường rất ít, ăn cơm lại càng ít, ngoài cửa để bảng bán thử, bên trong ghi rõ trong lúc bán thử, cửa tiệm có tổ chức các loại hoạt động ưu đãi.
Khi nhóm người qua đường đi ngang qua, cũng có vài người dừng chân ghé mắt sau đó nói buổi trưa tới thử, phần lớn đều vội vã lướt qua.
Hàn Vũ thấy một màn này, trong lòng hiểu rất rõ, một vòng người này, không thể nói là tập trung toàn tinh anh, nhưng cơ bản cũng là khu bảy tám phần nhân tài tụ tập, nhân tài là làm gì, nhân tài đều làm chuyện lớn, nào có tâm tư lưu ý một tiệm nhỏ bên đường khai trương hay đóng cửa chứ?
Nhưng Hàn Vũ không lo lắng, trước không nói cậu rất tự tin với hình thức kinh doanh ẩm thực dung hợp đồ ăn với trung y dưỡng sinh, cho dù bàn lui vạn bước, thật sự không có khách tới, trực tiếp kêu Tả Duy Đường huy động người công ty y tới chỗ mình ăn cơm!
Thời gian thoáng cái đã tới lúc dùng cơm, một bác sĩ trung y Ngụy Quốc Thủ sắp xếp đã tới nửa tiếng trước, Hàn Vũ bảo người kéo cho y cái bình phong, ngồi sau bình phong, có khách hàng cần sẽ để người qua xem mạch một chút.
Cùng lúc đó, trên đường đã có vài người thưa thớt vào tiệm, phần lớn người thấy đủ loại hoạt động bên ngoài, hơn nữa cửa tiệm làm theo phong cách cổ xưa rất khác biệt, đều ôm thái độ thử xem mà vào.
Vừa vào cửa đã được dẫn tới chỗ ngồi, trước khi ăn cơm, phát cho một tờ giấy, để bản thân đối chiếu các thông tin liệt kê trong đó phán đoán tình trạng thể chất của mình, nếu thật phức tạp, thì dời bước tới mặt sau bình phong bên góc trái, nghe nói có thể bắt mạch chẩn đoán tình trạng thân thể miễn phí.
Thẳng tới 11h30, người kéo tới nhiều hơn, Hàn Vũ cũng rời khỏi vị trí vẫn luôn làm ổ để chừa chỗ. Người vào đều làm tự chẩn đoán cơ bản nhất, chọn món thích hợp với mình.
Đồ ăn vừa vào miệng, mắt đều sáng lên, mấy tiệm ăn xung quanh sớm đã ngán, một tiệm vừa xuất hiện thế này thật đúng lúc mà!
Hàn Vũ dựa vào quầy thu ngân, nhìn cửa hàng tiếng người ồn ào, lướt qua một vòng, trong lòng có được chút kết luận.
Tuy phần lớn người chỉ là nhất thời mới mẻ, ăn được đồ ăn không giống trước, lập tức cảm thấy ăn ngon, chờ ăn lâu, vẫn sẽ thấy chán ngấy, nhưng chỉ cần bọn họ ăn hồi lâu, phát hiện ra chỗ tốt trong đó, cho dù không mỗi bữa chạy tới ăn, cũng sẽ ba năm ngày lại đây bồi bổ!
Nhân khí trong tiệm rất sung túc, nhưng Hàn Vũ vẫn thường thường nhìn ra cửa lớn, chỉ cần có người vào, nhất định cậu đều sẽ ngẩng đầu liếc qua.
Qua hồi lâu, người cậu muốn đợi rốt cuộc đã đến, cậu cười cười với người mới tới, ngoắc hắn lại đây.
Chờ người tới gần, bất chấp tất cả, đưa đồ ăn mình đã sớm đóng gói tốt cho hắn.
Ngô Khởi không nói gì nhìn phần ăn rõ ràng chỉ đủ một người trong tay, xụ mặt nhìn Hàn Vũ, “Tiểu Ngũ, không được như vậy nha! Tôi đã chạy một chuyến, cậu còn không cho tôi dính chút ánh sáng của thủ lĩnh?”
Hàn Vũ cười hì hì vỗ vỗ vai hắn, “Sao có thể? Đến, anh xem anh cần mấy phần ăn, bữa này tôi mời, tôi bảo bọn họ ưu tiên đóng gói cho anh!”
Mắt Ngô Khởi sáng ngời, “Cậu làm chủ thủ lĩnh bọn tôi món gì, cho tôi năm phần giống thủ lĩnh, nhanh nhanh chút, thủ lĩnh và đám Tần Miểu còn chờ tôi về đó!”
Hàn Vũ bất đắc dĩ nhìn hắn, “Đó là đặc biệt làm cho y, mấy anh ăn cũng không có tác dụng, anh kêu cái khác đi!”
Ngô Khởi ngẩn ra, há miệng thở dốc, nhất thời tỏ vẻ ủ rũ thật khoa trương, hối hận nói: “Aizz, đây là phân biệt đối xử, Ngô Khởi à Ngô Khởi, mày quen dần đi, nếu mày không vui, về sau tự tìm cô vợ đi!”
Hàn Vũ ở bên nghe vậy cười khổ không ngừng, cũng không phản ứng tên kì quái này nữa, trực tiếp bảo người làm cho hắn mỗi món một phần đóng gói mang đi, vừa vặn năm phần, xong xuôi trực tiếp nhét vào tay hắn, đẩy hắn ra cửa.
Ngô Khởi bị đẩy vài bước, ra tới cửa cũng không ầm ĩ nữa, mang theo cơm trưa trở về, đi mười bước, mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong mắt mang theo ý cười thật sâu. Sau đó xoay người, vội nện bước chân về công ty mình.
Theo thang máy đi vào phòng khách bên cạnh văn phòng Tả Duy Đường, thấy sáu người chờ cơm bên trong đều tự ngậm thuốc bưng nước, vừa thấy hắn vào, đều oán giận: “Nhóc Khởi, tốc độ này của cậu là không được, muốn bỏ lò luyện lại* đúng không! Cậu vậy mà lại tốn tới nửa tiếng đi mua cơm!”
(*gốc回炉重塑: ý là hàng lỗi bỏ vào lò nung nấu chảy ra luyện lại cái mới, trong câu này chê Ngô Khởi “xuống cấp” cần uốn nắn lại:)))
Ngô Khởi tức giận ném qua ánh mắt xem thường, ra vẻ lười phản ứng, dẫn đầu đi tới trước mặt Tả Duy Đường nằm ngửa trên lưng ghế sofa, “Thủ lĩnh, ăn cơm!”
Tả Duy Đường uể oải chống người dậy, xoa xoa mi tâm, từ lúc y quyết định bỏ trống cuối tuần để nghỉ ngơi, lượng công việc mỗi tuần ngày thường đi làm vô hình trung tăng thêm rất nhiều, xem ra y mới là người nên bỏ lò*, mới hai ngày thức đêm liên tiếp, vậy mà lại có cảm giác mệt mỏi!
(*rút ngắn của câu trên)
Y đón lấy phần cơm trưa Ngô Khởi đưa qua, không quá giống với lúc trước, chẳng những có cơm có đồ ăn, còn có một bát canh lớn — không phải cái loại canh đun nước cho rau, y không chút để ý bóc đũa, lột bao nhựa bên ngoài, bao nhựa vừa mở ra, một mùi quen thuộc khó hiểu xông vào mũi, Tả Duy Đường sửng sốt ngay tại chỗ.
Y theo bản năng nhìn Ngô Khởi, nhưng Ngô Khởi đang kích động mở hết các phần ăn đặt lên bàn trà, đang chuẩn bị chọn phần ngon nhất nhét miệng, căn bản không chú ý ánh mắt Tả Duy Đường.
Tả Duy Đường dừng động tác, cảm thấy mình gần đầy càng ngày càng dễ thất thần vì người kia, nguyên tắc của bản thân, cũng không biết vứt bỏ bao nhiêu vì cậu, càng không biết từ khi nào, người kia đã chiếm một khối lớn trong lòng y, chỉ một phần cơm trưa không giống lúc trước đã có thể khiến y nghĩ nhiều như vậy!
Y cười khổ lắc đầu, vừa vặn bị Ngô Khởi rốt cuộc đã chọn được đồ ăn nhìn qua, không khỏi mâm miệng cười trộm, mấy tên đàn ông khác bên cạnh lại thu hết vào mắt vẻ mặt không bình thường của hai người, quay mặt nhìn nhau — có biến!
Tả Duy Đường bưng cơm, và vài miếng, lại bưng canh, uống một ngụm, ánh mắt lóe lên, y chậm rãi buông bát canh, nhìn Ngô Khởi, “Cơm trưa mua đâu vậy?”
Ngô Khởi đang và cơm, bị người đột nhiên mở miệng dọa sặc, ho một hồi lâu, hắn mới vỗ ngực nhìn Tả Duy Đường, “Thật sự có cái gì hương vị ‘tình yêu’ hả? Em có ăn ra cảm giác quen thuộc gì đâu, thật đúng là nấu cho anh mà!”
Ngô Khởi vừa dứt lời, Tả Duy Đường bỏ đũa xuống, cầm áo khoác mình lên nhìn Ngô Khởi, “Cậu ấy ở đâu?”
Ngô Khỡi chu miệng, nhìn lướt qua đồ ăn mới ăn một nửa trên bàn trà, vươn tay chỉ một hướng, “Ở chỗ cửa hàng mặt tiền hồi đó anh mua cho em!”
Mới nói xong, Tả Duy Đường đã khoác áo ra ngoài. Bốn người khác thấy vậy ngây ngốc ngồi một bên nhìn theo bóng Tả Duy Đường đi xa.
“Nhóc Khởi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bốn người trăm miệng một lời.
“Aizz! Còn không phải cái chuyện “em yêu anh anh yêu em” à!” Ngô Khởi bày vẻ cao nhân, tiếp tục bưng chén cơm ăn, trong lòng còn cân nhắc có nên thuận tiện kéo hai miếng cơm thủ lĩnh chưa ăn xong qua ăn luôn không, xem xem là hương vị gì.
Tả Duy Đường vừa vào thang máy đi xuống vừa cân nhắc câu Ngô Khởi nói, cái hương vị ‘tình yêu’ gì đó y ăn không ra, y chỉ nhớ rõ cái loại hương vị không tầm thường trong đó, hương vị này không phải trong đồ ăn, mà là dùng phương pháp mã hóa khứu giác lưu lại trong bộ nhớ.
Một loại hương vị sinh ra vì y……
—
Chú thích: mấy món ăn, thật ra tên món ăn toàn là tui dịch bậy:p tên món ăn bên mình hình như đâu có phức tạp như vậy
_人参莲肉汤 = nhân tham liên nhục thang = canh nhân sâm thịt hạt sen
_洋参牛尾汤 = dương tham ngưu vĩ thang = canh dương sâm đuôi bò (món này không tìm được cái hình nào đẹp hơn)
_酒锅鸭四宝 = tửu oa áp tứ bảo = vịt Tứ Bảo nhúng rượu.
_川芎羊排骨 = xuyên khung dương bài cốt = xuyên khung sườn dê (xuyên khung là dược liệu)
_鸳鸯鸡 = uyên ương kê = gà uyên ương. Hai con gà, một luộc một nướng