Hàn Vũ không vui híp híp mắt, lặng lẽ đánh giá đối phương một phen, phát hiện người này ban ngày nhìn không đẹp như tối qua, Hàn Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như là vấn đề ăn mặc, tối qua dưới ngọc đèn sặc sỡ trong quán bar, trên mặt người này đầy phong cách diêm dúa lẳng lơ, hình như là trang điểm.
Mà hiện tại lại bình thường hơn rất nhiều, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn cho người ta cảm giác tương đối không được tự nhiên.
Đánh giá xong, Hàn Vũ quay đầu qua nhìn Tả Duy Đường, lại phát hiện Tả Duy Đường cũng không đặt tầm mắt vào Mạc Mạc đối diện, cũng không nhìn Hàn Vũ, ngược lại đang híp mắt đánh giá người đàn ông dùng nỏ ngộ thương người khác.
“Làm sao đó?” Hàn Vũ kéo kéo vạt áo Tả Duy Đường.
Tả Duy Đường cúi đầu nhìn Hàn Vũ một cái, khẽ gật đầu, lại nhìn về hướng thanh niên xinh đẹp tên Mạc Mạc, lễ phép gật gật đầu với cậu ta tỏ vẻ đã thấy, liền lôi kéo Hàn Vũ xoay người muốn đi.
“Từ từ!” Phía sau lại vang lên một tiếng.
Hai người bất đắc dĩ lại xoay người, lần này người lên tiếng biến thành người đàn ông dùng nỏ làm bị thương người khác.
“Quả nhiên là Tả thiếu, thật sự là đã lâu không gặp, cũng phải bốn năm năm rồi nhỉ! Thật không ngờ lại có thể đụng mặt anh ở chỗ này!” Trên mặt đối phương treo lên ý cười dày đặc muốn tiến lên chào hỏi Tả Duy Đường.
Người bị ngộ thương cũng bị mấy lời nói đột nhiên nhảy ra của gã làm ngây người chốc lát, tới khi tỉnh lại, vươn tay ngăn cản đối phương, “Chuyện còn chưa xong đâu, giả bộ nhận người quen cái gì? Nhanh nói chuyện này mày tính sao?”
Trên mặt người đàn ông bị ngăn cản lướt qua một ít bực bội, từ khóe mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng không biết đang ngại cái gì, chung quy cũng không nổi giận, kéo cái vị tên Mạc Mạc kia qua, nói với cậu ta và vài nam nữ hai lăm hai sáu khác chung quanh, “Các em đi chung với Tả thiếu trước đi, anh xử lý xong rồi sẽ tìm mấy đứa.”
Sau đó lại cười nói với Tả Duy Đường, “Tả thiếu không ngại chứ?”
Tả Duy Đường nhìn gã thật sâu, rất không nể tình phản bác, “Ngại.”
Nói xong, hoàn toàn không cho mặt mũi ôm Hàn Vũ xoay người rời đi.
Bên kia lập tức vang lên một trận cười bỡn cợt, người bị ngộ thương lập tức không khách khí hếch mũi lên mặt, càng thêm tùy ý trào phúng.
Bên này, đi vào sâu trong rừng, không nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài nữa, Hàn Vũ mới bước đến trước mặt Tả Duy Đường, vừa nhìn mắt y, vừa bước lùi ra sau.
“Người kia là ai vậy?”
“Ai?” Tả Duy Đường giương mắt nhìn cậu một cái, giúp cậu lưu ý đường sau lưng.
“Cái người tương đối già.”
“Một cộng sự làm ăn trước kia, Tưởng Tục.” Tả Duy Đường vươn tay kéo Hàn Vũ một phen, ý bảo cậu xoay lại, đằng sau có nhánh cây, dễ sẩy chân.
Hàn Vũ vẫn cứ bước thụt lùi, như vậy mới có thể bắt giữ được hết cảm xúc của Tả Duy Đường, “Cộng sự? Sau đó thì sao? Biến thành thân phận gì?”
“Kẻ phản bội.” Tả Duy Đường lạnh lùng phun ra ba chữ, nghiêng về trước một chút, một phen ôm lấy thắt lưng Hàn Vũ, phòng ngừa cậu bị hòn đá phía sau làm trượt chân, “Đi đàng hoàng!”
Hàn Vũ bị ôm tới bên cạnh Tả Duy Đường, hai người đi dọc theo một con suối, Hàn Vũ điều chỉnh bước đi theo Tả Duy Đường, sau đó tiếp tục hỏi, “Sao lại vậy?”
“Lúc mới đầu, trong tay không người không tiền, mang mấy tên ngốc theo người ta học kinh doanh, lúc ấy bất động sản không tồi, chỉ là trên tay bọn anh gom gom góp góp cũng chỉ có mấy đồng, không nhân mạch không bản lĩnh, vừa vặn gã ta xuất thân thiết kế, hiểu biết về phương diện này tương đối nhiều hơn bọn anh, đôi bên bắt nhịp với nhau, chậm rãi cũng làm ra được chút hình dạng, sau lại có một đợt quy hoạch quy mô lớn của chính phủ, tới lúc cạnh tranh gắt gao, người nọ mang bảng giá và bảng thiết kế bên bọn anh chạy qua trận doanh của người khác.”
Tả Duy Đường nghiêng mặt thản nhiên nhìn Hàn Vũ một cái, đủ loại phức tạp và gian khổ lúc đó, tới trong miệng Tả Duy Đường lúc này lại vẫn hời hợt qua loa như vậy.
Mà Hàn Vũ nghe xong trong lòng lại sinh ra lửa giận, có thể là do càng ngày càng đặt một người trong lòng, tới khi các loại gian khổ người này từng trải qua mà bạn không kịp tham gia được đặt trước mắt bạn, liền không tự giác thương cho y giận thay y.
Hàn Vũ hung hăng cười lạnh một tiếng trong lòng, thật đúng là nhìn không ra, cứ như vậy, vừa nãy còn không biết xấu hổ chường bản mặt tươi cười ra chào hỏi! Nghĩ, lại nhịn không được thấp giọng nguyền rủa người nọ từ đầu tới chân.
Mới vừa nguyền rủa xong, đột nhiên lại nhớ ra, “Cái tên Mạc Mạc kia lại có quan hệ gì với gã?”
Tả Duy Đường ngó cậu, “Em nói Mạc Thiếu Phong?”
“Không rõ lắm, ba năm trước có một ngày tự nhiên cậu ta chạy tới trước mặt anh nói chia tay, sau đó thì tan, cũng không để ý nữa.” Tả Duy Đường nghĩ nghĩ nói tiếp, “Chẳng qua cứ cảm thấy bộ dạng cậu ta hình như thay đổi không ít, nếu không anh không có khả năng không nhận ra từ lần gặp đầu tiên.”
Chung quy từng đi điều tra cũng không phải làm không công.
Hàn Vũ có chút đăm chiêu chống cằm nghĩ nghĩ, đang muốn lên tiếng tiếp, bị Tả Duy Đường dùng động tác chớ có lên tiếng ngăn lại, “Suỵt!”
Tả Duy Đường ý bảo Hàn Vũ đừng nhúc nhích đừng lên tiếng, chính mình cầm nỏ, thoáng điều chỉnh một phen, nhắm vào một lùm cây lay động, thân mình hơi cong xuống, hạ thấp trọng tâm, thân dưới vững chắc hình thành thế đứng trung bình tấn.
“Vụt” một tiếng, tên bắn ra ngoài, một tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt vang lên, Hàn Vũ vui mừng bổ nhào lên lưng Tả Duy Đường, hung hăng vỗ vai y một cái, “Săn được rồi, mau đi xem, đừng để chạy.”
Tả Duy Đường thuận theo tư thế Hàn Vũ nhào lên, xốc xốc cậu lên lưng mình, thuận tiện cõng cậu tới bụi cây.
Đi tới bụi rậm, đẩy ra, quả nhiên nhìn thấy một con thỏ chân bị thương đang vừa nhảy vừa dừng muốn chạy trốn.
Tả Duy Đường vẫn cõng Hàn Vũ trên lưng, mau lẹ vượt trội nhảy vụt lên, vồ tay chụp con thỏ thất tha thất thểu chạy đi, quăng ngược một cái, đánh choáng con thỏ còn muốn tiếp tục giãy dụa.
Hàn Vũ thấy hứng thú dạt dào, bảo Tả Duy Đường thả mình xuống, đoạt nỏ trong tay Tả Duy Đường, thề thốt với Tả Duy Đường, mình nhất định cũng có thể bắt được một con thêm cơm cho bọn họ, cho Tả Duy Đường thưởng thức con mồi người yêu tự săn được là cảm thụ ngọt ngào thế nào.
Chỉ là, cuối cùng không biết là may mắn không tới hay là sao, hai người một đường dạo khắp cánh rừng nhỏ nhân tạo cũng không thế con thú hoang nào nữa, Hàn Vũ xụ mặt, không muốn hết hy vọng cũng không có biện pháp nào, cuối cùng đành phải cùng Tả Duy Đường mang theo chiến lợi phẩm duy nhất — con thỏ, hứng thú rã rời trở về.
Quay lại chỗ khi nãy, Hàn Vũ lấy bản giới thiệu ra xem, ngắm trúng khu câu cá ngay cạnh rừng nhỏ, lập tức quyết định, tới khu câu cá một vòng, xem có thể lấy về chút mặt mũi trước mặt Tả Duy Đường không.
Chờ hai người tay nắm tay, đi tắt tới khu câu cá, mới vừa bước khỏi cánh rừng, lại đụng mặt đoàn người Tưởng Tục, Mạc Thiếu Phong, đám người Tưởng Tục thấy Hàn Vũ và Tả Duy Đường mang theo con thỏ hiển nhiên cũng sửng sốt, nhất là vị Tưởng Tục kia, sắc mặt vô cùng phấn khích, buồn bực, căm phẫn, trào phúng, e ngại đủ loại cảm xúc, khi khóe mắt gã lướt qua Hàn Vũ cùng với tay hai người nắm cùng nhau, toàn bộ đều hóa thành nụ cười bỡn cợt.
Hàn Vũ khinh thường không tiếng động liếc đối phương một cái, tới lúc nhìn Mạc Thiếu Phong, cũng không có sắc mặt hòa nhã gì, trong mắt tràn ngập quyến luyến và tưởng nhớ trắng trợn kia là có ý gì?
Hàn Vũ lườm Tả Duy Đường một cái — xem xem đều là loại người nào, thật chán ghét chết người khác!
Tả Duy Đường trấn an nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, một tay cầm con thỏ, một tay dắt Hàn Vũ xoay người hướng về khu câu cá trước mặt, đối với đoàn người kia tiếp tục nhìn như không thấy.
Trong khoảng cách lướt qua bên cạnh đám người kia, Hàn Vũ chú ý thấy sắc mặt Tưởng Tục trầm xuống, giống như rất bất mãn loại thái độ này của Tả Duy Đường vậy, mà vẻ mặt Mạc Thiếu Phong lại rất đáng suy ngẫm!
Hai người đều không hiểu mấy chuyện câu cá, tới chỗ này, phát hiện địa điểm tốt chân chính đều sớm bị một vài cụ ông chiếm mất, mà chỗ này cũng không phải ao hồ hoang dã chân chính, chủng cá bên trong phong phú, số lượng cũng rất nhiều, mặc dù không có chỗ tốt, chỉ cần thả câu xuống, câu mấy con cá thêm món cho bữa trưa vẫn không thành vấn đề.
Hai người bày tư thế, lấy cần câu cùng mồi trong xô nhỏ ra, loay hoay mấy cái, dùng sức quăng câu ra, sau đó cùng dựa vào nhau ngồi trên hòn đó bên bờ.
Thả câu rồi, việc còn lại là chậm rãi chờ tin tốt, thôn trang ngoại ô, mặc dù là thôn trang nhân tạo, vẫn hơn trong thành phố, vẫn có thêm vài phần trong lành thiên nhiên, thời gian gần trưa, đúng lúc mặt trời cao nhất trong ngày đông, tuy ánh mặt trời không quá sáng rọi, nhưng bên bờ hồ gió thổi chập chờn vẫn mang cho Hàn Vũ một ít ấm áp.
Dưới gió êm nắng ấm, không đợi tới khi cá mắc câu, Hàn Vũ đã có vài phần buồn ngủ.
Thời gian chờ đợi trôi qua, Hàn Vũ đã lệch vào lòng Tả Duy Đường, Tả Duy Đường duỗi thẳng chân, để đầu và vai Hàn Vũ có thể vùi giữa chân và bụng mình, sau đó lại co chân lên, không để người lọt xuống ao.
Một loạt động tác lơ đãng của y, cũng lơ đãng rơi vào mắt một người có tâm đang thả câu trong góc bên phải ao.
Trong mắt Mạc Thiếu Phong đều là kinh ngạc nhiều hơn nghi ngờ, khó tin nhiều hơn phẫn hận, giống như không thể tiếp nhận, Tả Duy Đường vậy mà còn có ngày có thể vì một người làm ra một loạt hành động thả lỏng lơ đãng như vậy.
Mà mặc kệ người ngoài nhìn thế nào nghĩ ra sao, Tả Duy Đường khiến Hàn Vũ an toàn thoải mái vạn phần xong, liền để mặc cậu ngủ đến say sưa, chính mình thì không chớp mắt nhìn chằm chằm phao câu, chỉ cần có một chút di động sẽ kéo kéo cần xem thử có phải có cá mắc câu không.
Kết quả một trận gió thổi ngẫu nhiên hoặc cá dưới nước bơi ngang qua lay động phao câu cũng bị y cho rằng là có cá cắn câu, ba lần bốn lượt đều thất bại, cho dù ngẫu nhiên thật sự có cá cắn câu, cũng bởi vì y kéo quá sớm, đều giữa chừng bỏ mồi chạy mất. Thật vất vả, hơn một tiếng sau, phao câu lại có động tĩnh lớn, Tả Duy Đường tiếp thu kinh nghiệm vài lần trước, thử kéo kéo cần, phát hiện quả thật là con mồi lớn, càng tĩnh tâm, từng chút thử thăm dò, cuối cùng kéo cá lên mặt nước, theo mặt nước kéo lên bờ.
Một loạt động tác trên diện rộng này của y, đánh thức Hàn Vũ nằm trên đùi y ngủ say sưa.
Hàn Vũ ngồi dậy, ngáp một cái, gãi gãi đầu, xoay mặt liền thấy Tả Duy Đường đang chiến đấu với một con cá cắn câu, lập tức hưng phấn, thấp giọng ở bên cạnh cổ vũ Tả Duy Đường.
Chờ khi con cá vào xô, Hàn Vũ mừng rỡ không kiềm được bổ nhào lên người Tả Duy Đường cọ cọ, sau đó mới ngồi xổm xuống đánh giá con cá đã bị ném vào xô — chiến lợi phẩm thứ hai của bọn họ hôm nay, nói lớn thật ra cũng không lớn bao nhiêu, chỉ là một con cá chép hơn nửa kí mà thôi!
Nhưng tốt xấu gì cũng có thể nấu lên, vì thế hai người thỏa mãn chưa từng có, mang theo xô nhỏ, kéo con thỏ nhỏ vui vẻ trở về.
(Tui thấy tội cho con thỏ ấy quá)
Đi ngang qua vườn rau, Hàn Vũ tiện đường ngắt hai bó cải thìa, nhổ mấy củ cải trắng nhét vào giỏ rau, mới cảm thấy chuyến này viên mãn!
Trở về thôn trang phía trước, ném hết nguyên liệu cho nhân viên phục vụ, khí phách phẩy tay bảo đối phương làm mấy món ăn nông thôn đem lên.
Phục vụ đón lấy đồ Hàn Vũ đưa tới, chuyển giao cho mấy người chờ trong bếp, nói một tiếng, mang Hàn Vũ và Tả Duy Đường vào phòng riêng, bảo hai người đợi một chút.
Hai người trước mặt phục vụ còn nghiêm trang biểu hiện là hai người bạn hẹn nhau đi chơi, chờ phục vụ vừa rời khỏi phòng, liền dính vào với nhau.
Tả Duy Đường chủ động kéo Hàn Vũ tới trên người mình ngồi, sờ sờ mặt nhéo nhéo tai, chọc Hàn Vũ cười liên tiếp, hỏi y đang làm gì đó.
Tả Duy Đường nghiêm túc đứng đắn nhìn nhìn cậu, tiếp tục niết vành tai sờ sờ cổ nói, “Buổi sáng ngủ một giấc, cũng không mang chăn theo, đừng để bị cảm!”
Hàn Vũ nghe, vui vẻ dùng trán chạm vào trán Tả Duy Đường, cười nói, “Muốn đo nhiệt độ cơ thể phải làm vầy nè. Chỉ là, cho dù bị cảm, cũng còn một thời gian ủ bệnh nữa, đâu có nhanh vậy đã phát bệnh. Một lát bảo phục vụ bưng trà gừng tới, uống vào là được rồi!”
Tả Duy Đường gật đầu, hơi nghiêng về trước, hôn lên cánh môi cong cong của Hàn Vũ, “Coi như vừa lòng?”
Hàn Vũ ngẩn ra, suy nghĩ một lát mới biết y đang hỏi gì, lập tức gật đầu khen ngợi, “Vừa lòng, sinh nhật này qua không tệ, về sau cứ thế mà làm, cho phép anh nâng cao cách thức, tranh thủ làm càng tốt hơn!”
Tả Duy Đường nghe xong mắt không khỏi tỏa sáng, khóe miệng cong lên, đè ót Hàn Vũ, hôn lên.
Bởi vì mặc kệ là thỏ hay là cá đều là mới bắt, gia công nấu nướng còn cần chút thời gian, chờ hai người ngọt ngấy đủ, đồ ăn còn chưa lên, Hàn Vũ liền muốn đi vệ sinh trước, để Tả Duy Đường tiếp tục chờ, tự mình ra khỏi phòng.
Quẹo trái quẹo phải theo bảng chỉ dẫn trên hành lang, rốt cuộc tìm được WC, đi vào thả nước xong trở lại chỗ rửa tay lại phát hiện có người ở sau nhìn mình chằm chằm, cậu ngẩng đầu nhìn qua gương — là Mạc Thiếu Phong.
Hàn Vũ nhíu mày, không biết ánh mắt của người kia có ý gì nghĩ nghĩ, quyết định xem như không thấy, rửa tay xong chuẩn bị chạy lấy người.
“Lúc trước anh cũng giống như em…….” Đối phương đột nhiên mở miệng, ý tứ trong lời nói rất thú vị, làm Hàn Vũ không khỏi dừng bước thắc mắc nhìn cậu ta.
Đối phương cười cười bất đắc dĩ với Hàn Vũ, “Em bao nhiêu, hai mươi chưa?”
Hàn Vũ giật giật khóe miệng, tâm nói, nói tuổi ra hù chết cậu, bên ngoài thì lại không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn đối phương, người này không biết xuất hiện từ khi nào, nhưng nếu đã xuất hiện, lại đã mở miệng, xác định là có chuyện muốn nói.
Mạc Thiếu Phong đánh giá Hàn Vũ từ trên xuống dưới, thì thào tự nói, “Khó trách Nick nói giống, còn là rất giống, chẳng qua nhỏ hơn mình khi đó!”
“Em theo Tả Duy Đường bao lâu rồi?” Đối phương vuốt vuốt tóc hỏi Hàn Vũ.
Hàn Vũ nghe khẩu khí đặt câu hỏi của đối phương, mày nhăn lại, vẫn lười phản ứng cậu ta, thấy cậu ta lầm bầm lải nhải, giống như bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì, không khỏi có hơi mất hứng, vốn còn tưởng cậu ta cản đường mình, là muốn vạch trần nhược điểm của Tả Duy Đường bảo mình về sau nắm chặt nhược điểm của Tả Duy Đường chứ!
Nhưng hiển nhiên, vị này hoàn toàn chìm trong thế giới tinh thần của bản thân!
Nghĩ, cậu liền nhấc chân muốn đi.
“Em có biết vì sao anh ấy tìm em không?” Đối phương lại nói, Hàn Vũ lại dừng bước, nhìn cậu ta.
“À……” Đối phương sờ khóe mắt cười khẽ một tiếng, “Vẻ mặt này thật đúng là giống, rất giống anh năm đó…….”
Hàn Vũ lập tức chán ghét, giống như nuốt phải bữa tối mốc meo còn thừa đêm qua vật, “Có ý gì?”
“Em thật trẻ, còn rất nhỏ, nên sớm rút lui đi, càng lún sâu càng không tốt đâu, trong lòng người kia sâu không đáy, ai cũng không lấp đầy được, cứ luôn nhớ về lúc trước.” Mạc Thiếu Phong tiến lên hai bước nhìn Hàn Vũ.
“Lúc trước anh không hiểu, sau này mới hiểu, bước đi sớm mới có thể thỏa mãn được mong muốn, có vài người, em muốn lưu lại dấu vết trong lòng đối phương, thì hung hăng cho hắn một dao, như vậy hắn mới nhớ rõ em, em xem, anh chính là ví dụ, tuổi của em, vẻ mặt này, khí chất này, chính là ba phần tương tự anh trong quá khứ mà!”
(trời đm, cười chết tui mất)
Hàn Vũ bị nguyên đống này nghẹn, có vài thứ hỗn loạn vòng vo trong não, cuối cùng hiểu được ý đối phương, đây là đang nói với cậu, Tả Duy Đường coi trọng mình bởi vì mình giống người trước mặt?
Vừa nghĩ vậy, Hàn Vũ mới hiểu được Nick nhiều lần không thích hợp là ở đâu ra, xem ra đối với bản thân Nick mà nói, không chừng, người ta cảm thấy đó là đang thức tỉnh mình cái gì đó, chính là bởi vì có vết xe đổ của Mạc Thiếu Phong, ngược lại có chút đồng tình với cậu, bảo cậu thoát thân cho sớm? Hàn Vũ suy đoán trong lòng, đồng thời, cũng ước lượng được Mạc Thiếu Phong trước mặt cậu……
Cậu không biết người này và Tả Duy Đường rốt cuộc bắt đầu thế nào lại kết thúc ra sao, ở giữa lại từng có cái gì. Chỉ là có một số việc không phải chỉ xem người ta nói, mà phải tự mình trải nghiệm, nếu cậu sống với Tả Duy Đường gần một năm, còn nhìn không ra một vài thứ thuộc về y, vậy không bằng cậu nhét ngược về bụng mẹ rồi chui ra thêm lần nữa cho rồi.
Có một điểm cậu rất khẳng định, người này là tự mình đi, đi trước khi lưu lại hình bóng trong lòng Tả Duy Đường.
Cho nên khi cậu ta nhìn thấy Tả Duy Đường vẫn là Tả Duy Đường thuần túy, là Tả Duy Đường tiêu sái bước ra từ Tả gia tàn ác, nếu giữa chừng có bất luận kẻ nào xâm nhập vào trong sinh mệnh của y, y hẳn sẽ không còn thuần túy nguyên vẹn như vậy, tính tình ác liệt từ trong khung này, toàn bộ đều là từ Tả gia mang ra.
Mà hiện tại, một người chưa từng để lại dấu vết gì lại chạy tới nói với mình cậu là thế thân của người này? Rốt cuộc cậu nên nói cậu ta suy nghĩ quá nhiều, hay là nên nói, đi về tỉnh ngủ rồi lại tới?
Nếu không phải hoàn cảnh không đúng, Hàn Vũ có thể đã cười ra tiếng, cậu che miệng cúi đầu ho hai tiếng, trong nháy mắt cúi đầu, chiếc nhẫn vừa mới đeo vào tối qua, dường như còn mang theo độ ấm của người nào đó không hề che giấu ánh vào mắt Hàn Vũ, vô cớ khiến ý cười trong lòng Hàn Vũ càng sâu.
Cậu hòa tan ý cười vào tiếng ho sau đó tiếp tục nghiêm túc chuyên chú nhìn Mạc Thiếu Phong trước mặt.
“Anh đang nói cho tôi biết, tôi đối với Tả Duy Đường mà nói, chỉ là thế thân của anh, phải không?” Hàn Vũ hỏi, trên mặt hiện lên vẻ tìm kiếm và cười như không cười.
Mạc Thiếu Phong bị vẻ mặt Hàn Vũ khiến thần sắc thay đổi vài lượt, không trả lời thẳng, “Đây là kết luận của em.”
“Tôi có thể hỏi anh một câu không?” Hàn Vũ nhìn Mạc Thiếu Phong như vậy, nhất thời tò mò.
Lần này đổi thành Mạc Thiếu Phong khó hiểu, thật ra khi cậu ta ngăn cản Hàn Vũ này lại để thức tỉnh thiếu niên không tới hai mươi này, cậu ta nghĩ tới các loại khả năng, cũng suy đoán cái loại biểu hiện của cậu, thậm chí dùng bản thân lúc trước để suy luận tất cả tâm tính ở tuổi này của Hàn Vũ.
Nhưng khi chân chính cản người lại, cậu ta mới đột nhiên ý thức được, hình như có cái gì sai sai, tại sao tới tình trạng này rồi, Hàn Vũ này vẫn là một loại thái độ và biểu cảm như vậy, tại sao dưới tình huống này còn thản nhiên như vậy, trên mặt không có một tia biến sắc nào.
“Mục đính hôm nay anh nói với tôi những chuyện này là muốn tôi thức thời rút lui, tôi rút lui rồi, không phải anh cảm thấy anh còn có cơ hội chứ?” Tuy đối phương không trả lời, nhưng Hàn Vũ vẫn hỏi ra câu hỏi của cậu.
Ý tưởng lộ ra một loại ngây thơ tới ngu xuẩn từ trong khung, nhưng Hàn Vũ vẫn rất nguyện ý tin tưởng, có đôi khi IQ một người, cũng có thể trượt xuống mức người khác khó có thể tin vào một vài thời điểm không thích hợp.
Thần sắc Mạc Thiếu Phong đột biến, không trả lời.
Hàn Vũ thấy, hỏi tiếp, “Quả thật là vậy, như vậy, anh cảm thấy tôi từ chỗ nào biểu hiện ra IQ mình không cao bằng anh, nhìn không ra điểm tốt của Tả Duy Đường mà anh đều có thể thấy. Chẳng lẽ cần phải đợi tôi hao mòn năm sáu năm rồi mới ngộ đạo ra, hóa ra cọng rơm khô tốt nhất chính là cọng năm đó bị khinh thường?”
(đang nói kháy thằng kia đấy)
Giống như anh hiện tại, tốn hơn bốn năm năm mới phát hiện cây ngô tốt nhất chính là cây bị anh ném đi sớm nhất!
Mạc Thiếu Phong ngơ ngác, giống như không hiểu lời Hàn Vũ nói, hoặc như không tin lời Hàn Vũ nói, dừng nửa ngày, cậu ta như tỉnh ngộ nhìn Hàn Vũ, “Có phải em hiểu lầm gì không, nguồn gốc vấn đề trong chuyện này không phải anh, cũng không phải em, mà là Duy Đường, em từng hỏi anh ta tại sao coi trọng em chưa? Em cảm thấy em có thể cùng một người đàn ông không thú vị hơn em mười tuổi đi bao xa? Huống chi…… em come out chưa? Thầy cô bạn bè thậm chí cha mẹ em biết không?”
Nghe đối phương liên tiếp đặt ra mấy câu hỏi dời để tài như đúng mà lại sai, Hàn Vũ đột nhiên nhận ra, sóng điện não của bọn họ không cùng tầng số.
Hàn Vũ cười cười với Mạc Thiếu Phong, cảm thấy mình hơi tích cực, anh lấy được thứ tốt, không tự mình giấu đi, bị người khác phát hiện, lại bắt đầu nhớ thương, thời khắc này, anh phải làm không phải là tới chất vấn hoặc nhây nhưa, điều anh nên làm nhất, là tự mình giữ cho tốt, giấu đi bảo bối của mình.
“Ừm, anh cứ tiếp tục, tôi đi về ăn cơm trước.” Hàn Vũ cười khẽ xoay người, còn chưa kịp động, đối phương đột nhiên vồ tay tới cản lại, Hàn Vũ theo bản năng mượn lực dùng lực, khóa chặt cổ tay đối phương, kéo tới trước lại nhẹ nhàng dùng bả vai hất một cái, hất đối phương ra ngoài.
Chờ Mạc Thiếu Phong đỡ vai chuẩn bị đứng lên khỏi đất, Hàn Vũ mới ý thức được mình làm gì, thật sự là….. tiếp xúc với người nào đó lâu, thói quen đều bị đồng hóa gián tiếp.
Hàn Vũ xin lỗi muốn tới kéo đối phương, lại bị một giọng nói đằng sau cản lại, “Làm sao đó?”