Nhìn xem, ngay cả tiêu thụ qua mạng, thiết lập nhà xưởng, thuê nhân viên đều nghĩ tới rồi!
Chỉ là, nghĩ tới thì nghĩ tới, phương án cũng đang hoàn thiện, nhưng đều chỉ là nghĩ thôi, hiện tại bọn họ có thể làm, phải làm, cũng chỉ là giải quyết hơn hai trăm đơn đặt hàng trong tay!
Lúc đang thương lượng giá cả, sau khi nghe Hàn Vũ nói giá dược liệu và phí nhân công, Quý Ly hưng phấn đỏ mặt kêu: “Rẻ như vậy?”
Hàn Vũ nhẹ nhàng bâng quơ nhìn cô một cái, có chút chỉ trích sự ngạc nhiên của cô, “Phần lớn đều làn dược liệu thông thường, cho dù là dược liệu trân quý, cũng chỉ có một hai cái, nhưng không thể nhiều hơn, cho dù thêm một chút, cũng làm thuốc điều hòa.”
“Tự em xem rồi định giá đi, anh về trước, còn phải đi đặt dược liệu, tìm máy móc, hơn hai trăm phần, phải thêm vài ca đêm đó!” Hàn Vũ thật yên tâm giao toàn bộ công việc đối ngoại cho Quý Ly.
Đây là Hàn Vũ, mà không phải một thiếu niên mười chín tuổi chân chính, vĩnh viễn hiểu được chiều sâu của bản thân ở đâu, sở trường của mình ở đâu. Hơn cả cậu, Quý Ly càng hiểu trình độ tiêu phí của mấy cô bé này cùng cái giá sẵn lòng tiếp nhận, loại chuyện định giá này, cậu hoàn toàn không cần lo.
Tin tưởng Quý Ly nhất định có thể làm cho khoản buôn bán đầu tiên của bọn họ vàng bạc đầy bát.
Quý Ly cầm trong tay quy tắc chi tiết hợp tác cùng các loại phí tổn phí dụng Hàn Vũ vừa mới tính toán ra cẩn thận xem, đối với lời tạm biệt của Hàn Vũ, không kiên nhẫn vẫy tay tiễn cậu.
Hàn Vũ đi tới cửa nhìn nhìn sắc trời, lại trở về chỗ cũ, kéo Quý Ly, nhân tiện giúp cô thu dọn tài liệu và áo khoác.
“Anh Ngũ, làm sao vậy?” Quý Ly khó hiểu.
“Bên ngoài đã tối rồi, anh đưa em về trường học.” Hàn Vũ vừa cúi đầu thu dọn, vừa đáp.
Quý Ly sợ run một cái, lập tức cười tươi như hoa, không chút keo kiệt xông lên cho Hàn Vũ một cái ôm, lại bị Hàn Vũ vô tình ngăn cản, “Đi bên cạnh! Mau dọn dẹp, về trường học!”
Quý Ly bất mãn bĩu môi, lại không dám kháng nghị, có đôi khi ở trước mặt Hàn Vũ, cô luôn kì lạ cảm thấy mình là một vãn bối, không dám tùy ý phản kháng uy nghiêm của đối phương.
Trường học cách không xa, hai người không gọi xe, liền sóng vai bước đi, thương thường còn có thể nói mấy câu chuyện hợp tác, trong mắt những người đứng từ xa nhìn vào, giống như một đôi thanh niên yêu nhau, ngọt ngào mà ấm áp.
Đưa Quý Ly tới dưới lầu ktx, Hàn Vũ đút tay trong túi trở về trường mình, nhưng mới vừa bước khỏi cổng trường Quý Ly, liền nhìn thấy một chiếc xe đen xa hoa lặng lẽ đỗ ở cửa, bên cạnh xe còn có một người dựa vào.
Người này cuối đầu hút thuốc, dưới chân đã rải mấy tàn thuốc, xem ra đã ngốc một hồi, hơn nữa hiển nhiên đang chìm trong tâm trạng bực bội.
Là đang chờ người nhỉ! Hàn Vũ đoán, không biết chờ ai, xem ra cũng không hay ho!
Trong lòng Hàn Vũ không hiểu sao lại dâng lên chút cảm giác nguy cơ, người này, nhìn thân hình thật quen mắt, nhưng bởi vì ngược sáng, thấy không rõ mặt mũi; mà hiện tại cái loại khí thế nôn nóng như con thú bị vây lại quấn quanh y, khiến người ta cảm thấy phi thường không thoải mái.
Hàn Vũ tự nhận mình không có chọc tới người nào, hẳn không liên quan tới mình, liền bước đi thong thả, muốn an toàn tự nhiên lướt qua bên cạnh người đàn ông này.
Trong nháy mắt vượt qua vai người đàn ông, ánh mắt không thể khống chế bay qua, liếc một cái, đứng hình — là y!?
Mà lúc đó, khí thế vây khốn trên người y đột nhiên hoàn toàn bộ bùng nổ, một phen túm cổ áo sau gáy Hàn Vũ, kéo Hàn Vũ vào trong lòng mình, cánh tay lập tức có kỹ xảo bao vây cậu, khiến sau lưng Hàn Vũ toàn bộ dán vào lòng y.
Hàn Vũ hoảng hốt vặn vẹo giãy dụa, kết quả giãy nửa ngày, mới ý thức được, hành động của mình giống như con rùa bị lật mai, hốt hoảng mà vô lực.
“Này anh, tôi nghĩ, chúng ta hiện tại không oán ngày xưa không thù, anh buông ra trước, được không?” Hàn Vũ lấy ngữ khí thương lượng mở miệng, mà thực tế, cậu nhận thức rõ, chính mình trước mặt người đàn ông này, chút giá trị vũ lực này căn bản không lay động được đối phương.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Đây là một trong những chuẩn tắc làm việc của Hàn Vũ.
“Cậu là bi?” Người đàn ông khàn giọng hỏi, giống như đang cực lực áp chế một ít thứ nguy hiểm gì đó muốn bùng phát.
“Cái gì?” Hàn Vũ không hiểu ra sao hỏi lại, có ý gì?
“Cậu, vừa thích đàn ông vừa thích phụ nữ?” Hơi thở người đàn ông phun ra lúc hỏi, toàn bộ thổi tới cổ Hàn Vũ.
“Anh!” Hàn Vũ đột nhiên nổi giận, người này rốt cuộc là làm sao, tính tổng cộng bọn họ bất quá mới gặp hai lần, tính thêm lần này mới là lần thứ ba…
“Không chỉ!” Người đàn ông đột nhiên mở miệng, trong giọng nói có một loại bướng bỉnh, “Không chỉ ba lần!”
Hàn Vũ thế mới biết chính mình đem căm phẫn trong lòng bộc phát ra ngoài, đối với biện giải của người đàn ông này, cậu không nói gì nửa ngày, lại sử dụng thủ pháp học được lúc rèn luyện tránh tránh, phát hiện một chút tác dụng cũng không có, nhất thời nghẹn uất, thành tích mỗi lần rèn luyện của mình đều uổng công!
“Anh này, trọng điểm hiện tại không phải chúng ta gặp nhau mấy lần, mặc kệ chúng ta gặp mấy lần, đều không thể che giấu sự thật chúng ta vẫn là người xa lạ, tôi thậm chí còn không biết tên anh….”
“Tả Duy Đường.” Người đàn ông lên tiếng.
Hàn Vũ giựt giựt khóa miệng, cực kì không biết nói gì, cuối cùng quyết định không nhìn hành vi tự giới thiệu của y, “Anh cảm thấy, đêm hôm khuya khoắt, anh ở bên cạnh một ngôi trường cao đẳng, trắng trợn ôm một người đàn ông xa lạ có thích hợp không?”
Tả Duy Đường im lặng một lúc lâu, “Không thích hợp, vậy cậu vào xe với tôi!”
Hàn Vũ cảm thấy tính tình luôn rất tốt của mình có xu thế cạn kiệt, nhưng không chịu nổi đối phương áp chế vũ lực, cuối cùng vẫn là dùng tư thế kỳ quái bị đẩy vào xe.
Vào trong xe, Hàn Vũ biết hôm nay mình xong thật rồi, tính năng chiếc xe này vô cùng tiên tiến, trừ phi đối phương chủ động thả mình ra ngoài, nếu không bằng vào bản lĩnh của mình, trốn không thoát được.
Tả Duy Đường ngồi vào ghế lái, nhìn thoáng qua Hàn Vũ đột nhiên an phận, tâm tình vốn vẫn nôn nóng không thôi, đột nhiên chuyển tốt một cách kỳ lạ, y nhếch nhếch khóe miệng, hỏi Hàn Vũ: “Đi đâu?”
Hàn Vũ kinh ngạc nhìn y, không rõ lắm, nhưng sẽ không buông tha cơ hội dâng lên tới cửa, vì thế thử hỏi: “Về trường tôi?”
“Được.” Tả Duy Đường không dị nghị gật đầu.
Sau khi xe bình ổn chạy đi, Hàn Vũ lặng lẽ chú ý tuyến đường, quả thật hướng về phía trường học, cậu nhất thời không hiểu nổi ý tưởng của người này.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Hàn Vũ nhịn không được hỏi.
“Tôi muốn em.” Tả Duy Đường nhìn cậu một cái, mắt cũng không chớp trả lời, trong nháy mắt đó, làm người ta có cảm giác áp bách của lão hổ hoang dã.
“Anh…” Vẻ mặt Hàn Vũ đột nhiên phức tạp, người này…. từ một khắc nhìn thấy y bên ngoài văn phòng của Kinh Vĩ Quốc, cậu liền đoán được bọn họ là đồng loại, lần đó người đàn ông này, ý tứ lộ ra trong ánh mắt tràn ngập tính xâm lược, cậu đã mơ mơ hồ hồ ý thức được một chút.
Chỉ là thời gian dài như vậy, vẫn không gặp lại người đàn ông này, một chút ý thức mơ hồ kia, sớm không biết bị cậu nhét xó nào!
Mà càng vượt ngoài dự kiến của Hàn Vũ…. Người đàn ông này, hôm nay vậy mà lại chạy tới trước mặt mình thẳng thắn nói vậy.
Nhìn biểu cảm của y, giống như còn lộ ra ý tứ vốn nên như vậy!
Trong lúc nhất thời, Hàn Vũ không biết nên tỏ ý tán thưởng suy đoán lúc trước của mình, hay là tỏ vẻ buồn cười với sự hoang đường lúc này giữa hai người.
Cậu vốn tưởng cho dù người này thật sự có ý tưởng, với phong cách làm việc lúc trước của y, hẳn cũng là chậm rãi mưu đồ, thận trọng, đợi tất cả lưới đều giăng xong rồi, mới một phát tiêu diệt con mồi, như thế nào…. hôm nay đột nhiên từ mưu sĩ biến thành thổ phỉ vậy?
(mưu sĩ là người bày mưu, thổ phỉ là ăn cướp)
“Tôi…. tôi cảm thấy anh có thể hiểu lầm cái gì đó, anh phải băn khoăn một chút tâm nguyện của người khác, không phải sao? Tôi nghĩ, tôi lại không muốn anh.” Hàn Vũ châm chước nửa ngày, vẫn quyết định, mặc dù cường quyền có mạnh, trong một số việc, vẫn không thể tùy ý cúi đầu, nói xong quay mặt đi, bình tĩnh chờ lửa giận của người này bùng nổ.
Nhưng Tả Duy Đường dường như đã sớm đoán được câu trả lời của cậu, một chút kinh ngạc hay phẫn nộ đều không có, chỉ là thản nhiên liếc cậu một cái, nhưng chỉ một cái liếc mắt này, lại làm Hàn Vũ có cảm giác chịu nhục khác thường!
Đây là có ý gì? Có ý gì?!
Là coi rẻ sao? Là không để ý sao? Là không so đo sao?
Chịu nhục lại còn bực mình, khiến Hàn Vũ lười mở miệng, tại mảnh đất này, một miếng gạch vụn quăng đi, có lẽ trong mười cái có chín cái cậu không thể trêu vào, lại nói nữa, cũng cản không nổi một ánh mắt một câu nói của đối phương!
Một đường im lặng, thẳng đến khi xe dừng ở gần cổng trường của Hàn Vũ, Tả Duy Đường mới nghiêng người, giúp Hàn Vũ mở cửa xe, thuận tiện đè lên người cậu, chậm rãi nói:
“Em biết em muốn cái gì, chỉ là, thật trùng hợp, thứ em muốn chỉ có tôi có thể cho, tôi muốn, có lẽ cũng chỉ có em có thể cho! Cho nên, tôi muốn em! Em, cũng sẽ muốn tôi.”
Nói xong thả Hàn Vũ xuống xe.
Khi Hàn Vũ chân chính đứng ngoài cửa xe, trên mặt còn sự khiếp sợ chìm sâu trong lời nói giống như khẩu lệnh kia của Tả Duy Đường, đầu óc cậu từ khi sống lại tới nay, lần đầu tiên biến thành keo dính, không hiểu rõ suy nghĩ của mình, nhìn không thấy tương lai, cũng xem không rõ hiện tại.
Cậu theo bản năng lê bước vào cổng trường, trong nháy mắt bước vào cổng, như có chút cảm ứng quay đầu lại, cửa kính chiếc xe đen kéo xuống, chỉ là bên trong không bật đèn, tối đen, trừ bỏ biết người đàn ông kia châm lên một điếu thuốc, cậu không nhìn thấy rõ mặt đối phương.
Nhưng nhìn thấy điểm đỏ kia lập lòe trong bóng tối khi sáng khi tối, Hàn Vũ nhớ lại, ánh mắt Tả Duy Đường khi nói những lời kia, giống như viên kim cương gói trong than, sáng kinh người!
Một khắc kia, cảm giác mà người đàn ông này cho cậu, giống như dã thú bọc da người, quanh thân lộ ra hơi thở dã man bất cần, mà một câu y ném ra, giống như một hạt giống cường đại, mặc kệ Hàn Vũ có bằng lòng hay không, đều đâm vào lòng cậu.