Lại nói, bọn họ hoàn toàn là hai người không liên quan, nhưng bởi vì cậu quen Tả Duy Đường, trước sau chạm mặt ba lần, mà mỗi lần, thái độ của Nick đối với Tả Duy Đường đều cực kì đáng suy ngẫm.
Nếu nói là chán ghét, lại không tới mức đó, dù sao, giữa cậu ta với Tả Duy Đường còn cách một người tên Mạc Mạc mới có chút giao tình. Nếu nói là quan tâm, cậu lại cảm thấy tuy hơi thở trên người Nick không thuần khiết, nhưng nhìn ra không phải người bỏ không được, khẳng định không phải quan tâm một người không thú vị như Tả Duy Đường.
(cho những ai không nhớ, ở chương 57, Nick từng chạm mặt Tả Duy Đường, thấy ổng không nhớ mình là ai nên đã giới thiệu bản thân là bạn Mạc Mạc)
Nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại cảm thấy đối phương hai ba lần đều dùng một loại thái độ chỉ điểm* đối đãi với mình và Tả Duy Đường.
(không biết dùng từ nào cho hợp, ý là nhắc người ta ‘hãy thức tỉnh đi’ ấy)
Nhất là sau khi thanh niên tên Mạc Mạc này xông vào đây, mấy câu Nick dùng để dỗ cậu ta rời đi, nghe cực kì chói tai, nhưng lại lộ ra chút thông tin trong đó.
“Mạc Mạc ngoan, chúng ta phải có khí phách, không được mặt dày như vậy.”
Hoặc là, “Mạc Mạc theo tớ về trước, có vài người đáng để chờ đợi, có vài người không đáng chờ.”
Sau khi Nick mang người rời đi, mấy người trong phòng nhất thời không biết phản ứng thế nào, hai mặt nhìn nhau, hát cũng không còn hứng thú, bài cũng không có tâm tư đánh, mọi người đều mang theo vài phần trách cứ nhìn Tả Duy Đường, mà đối với Hàn Vũ, mỗi người đều mang theo vài phần tự trách, trong đó ba tên cùng phòng với Hàn Vũ tự trách nhất.
Một buổi tụ tập vui vẻ, từ lúc bước vào đã không thuận lợi, vốn đã nói là tổ chức cho Hàn Vũ, hiện tại lại giống như chỉ khiến Hàn Vũ chán ghét vậy, mà hiển nhiên, địa điểm thời gian đều là ba người bọn họ chọn, không thu xếp mọi chuyện cho tốt, ba người đều có trách nhiệm.
Tả Duy Đường làm như không thấy ánh mắt khiển trách của mọi người, lập tức ngồi xuống bên người Hàn Vũ, lấy khuỷu tay đụng đụng Hàn Vũ, bảo Hàn Vũ giúp y bưng rượu tới.
Hàn Vũ tức giận lườm y, vẫn bưng rượu bên trái mình cho Tả Duy Đường, thuận thế nằm úp sấp lên người Tả Duy Đường, cầm túi của mình đặt bên phải Tả Duy Đường qua, tìm đồ.
Mọi người vừa thấy hai người như vậy, giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đều đồng loạt thở phào, không khí yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ, thanh âm chấn ngứa cả tai lại lần nữa vang khắp phòng.
Hàn Vũ tìm nửa ngày, không tìm được thứ mình muốn, không khỏi nhìn Tả Duy Đường, “Mượn điện thoại dùng một chút.” Nói xong liền vươn tay vào trong người đối phương lục tìm, ba hai cái mò được di động, mở màn hình khóa xem thời gian, mười giờ, nhét về cho Tả Duy Đường.
“Nói đi, nhớ tiểu soái ca vừa rồi là ai không?” Hàn Vũ khoanh tay, cười hì hì nhìn Tả Duy Đường.
Tả Duy Đường nhấp rượu, nhìn trần nhà nghĩ nghĩ mới nói, “Có chút ấn tượng, chắc là đối tượng trước đó hoặc là trước trước đó!”
Hàn Vũ nghe buồn cười đâm đâm ngực y, đầy mặt khó hiểu, “Có biết thẹn với lương tâm không nha, người ta đều nhớ rõ anh, vậy mà anh quên sạch con người ta rồi?”
Tả Duy Đường chụp ngón tay Hàn Vũ, nhéo nhéo, nói, “Cậu ta thay đổi rất lớn, nếu không phải ông chủ quán này chạy vào gọi tên một cái, nói không chừng còn nghĩ không ra đó.”
“Ồ?” Hàn Vũ nhếch cằm híp mắt nhìn y.
Tả Duy Đường bưng ly rượu nhìn bộ dạng Hàn Vũ lúc này, không khỏi cảm thấy tâm ngứa, tuy cảm thấy hành động lúc này của Hàn Vũ không có gì kì quái, nhưng cái kiểu chua chua này, khiến Tả Duy Đường rất hưởng thụ.
Y đổ hết rượu trong ly vào miệng, sau đó nghiêng người ra trước, ngậm môi Hàn Vũ, từng chút truyền hết rượu vào miệng Hàn Vũ.
Đợi đến khi Hàn Vũ thở hổn hển đẩy cậu ra, y mới cười cười nhìn Hàn Vũ, “Còn muốn biết cái gì, hôm nay hỏi hết đi, tuy anh không cam đoạn đều nhớ hết, nhưng nhất định tri vô bất ngôn!” (biết gì nói hết, không giấu diếm)
Hàn Vũ trừng y, dời tầm mắt, sờ sờ mũi, đột nhiên hiểu ra một cỗ khí nghẹn không lên không xuống được trong lòng mình là cái gì!
Độ cong trên khóe miệng Tả Duy Đường càng cong lên khó hiểu, vươn tay ôm vai Hàn Vũ, áp lên, hôn hôn tai Hàn Vũ.
Tuy một buổi tụ tập, giữa chừng liên tiếp nhảy ra mấy chuyện loạn thất bát tao, nhưng dù sao cũng phải nói, khi mọi người có lòng cố gắng, mỗi người một khúc nhạc chúc mừng làm nền, trong nháy mắt tiếng chuông nửa đêm vang lên, không khí đạt tới cao trào — mọi người đều không hẹn mà dừng đồ chơi trong tay, mỗi tay cầm ống pháo không biết lấy đâu ra, cùng bung loạn vào Hàn Vũ và Tả Duy Đường, với bản gốc Happy Birthday làm nền.
Hàn Vũ vốn đã hơi buồn ngủ, đột nhiên bừng tỉnh, thấy cảnh tượng rối loạn trước mắt, còn có bánh kem đặt ở đó căn bản chưa ai động vào vậy mà lại bị đốt nến lần nữa, đẩy ra trước mặt cậu.
Lần này cầu nguyện thổi nến, mọi người không ồn ào nữa, trong không khí này, ông chú trong lòng Hàn Vũ lần đầu tiên tin tưởng cái gọi là nguyện vọng và ước mơ, cũng nghiêm túc thầm ước một điều ước chỉ có cậu biết, ước xong, một hơi thổi tắt nên, bảo mọi người chia ăn.
Ầm ĩ tới cuối cùng, liên tục tới rạng sáng mới tan.
Bên trường học đương nhiên quá muộn, căn bản không về được, nhớ tới cái bảng chú bảo vệ bảo mọi người kí tên ở cổng, đám Hàn Vũ không quá e ngại, thời khắc mấu chốt, cậu tin tưởng Kinh Vĩ Quốc có thể giúp một tay. Chỉ là, một đám người thế này nghỉ ở đâu lại là vấn đề.
Còn có Quý Ly, một cô bé cũng không thể lẫn với một đám đàn ông, suy nghĩ nửa ngày còn chưa ra kết quả, Ngô Khởi đã nhảy ra, vỗ vỗ vai Hàn Vũ.
“Cậu với thủ lĩnh về trước đi, anh mang đám nhóc này đi đặt phòng khách sạn, yên tâm, anh khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho hai cô bé!” Nói xong, còn dùng ánh mắt rất “đáng khinh” nhìn Hàn Vũ, ý bảo cậu về bóc quà của Tả Duy Đường đi.
Hàn Vũ dở khóc dở cười nhìn một loạt động tác của Ngô Khởi, buông xuống lo lắng trong lòng, vẫy tay với mọi người, theo Tả Duy Đường về nhà.
Vừa vào cửa, Hàn Vũ đã làm ổ trên sofa lười nhúc nhích, tắm cũng không muốn tắm, đường cũng không muốn đi, chỉ muốn nằm ngủ thế này.
Đợi khi Tả Duy Đường khóa cửa xong đi vào thấy Hàn Vũ nằm ngay đơ trên sofa, y dừng bước một chút, vẫn đi tới trước sofa, nhấc tay trái đối phương lên xem xem, lại ngắt bên này nhéo bên kia một phen, vẫn không thấy Hàn Vũ có động tĩnh gì, y vươn tay gõ trán đối phương.
Lấy đồ từ trong túi áo khoác ra, chậm rãi đeo vào ngón tay Hàn Vũ, rồi đứng lên chuẩn bị vào phòng tắm tắm một cái.
Nhưng vừa mới đứng dậy, đã cảm thấy có người níu vạt áo khoác của mình, Tả Duy Đường quay đầu nhìn người nào đó trên sofa, mắt vẫn nhắm, nhìn như mệt chết muốn ngủ, nhưng tay trái đeo trang sức nào đó vẫn níu níu vạt áo đối phương, không hề muốn buông lỏng.
Tả Duy Đường sờ sờ cằm, cúi người xuống bên tai Hàn Vũ, “Ôm em đi tắm?”
Hàn Vũ nhắm mắt gật gật đầu, đưa tay cho y ôm.
Vào phòng tắm, Tả Duy Đường thành thạo lột sạch hai người, đứng dưới vòi sen tắm nước ấm, quấn áo tắm đi ra, thay áo ngủ, cùng nhau cuộn người trong giường lớn.
Hệ thống sưởi trong phòng mở từ trước khi vào phòng tắm, hai người lủi trong chăn ấm áp dễ chịu quấn lấy nhau, trán đụng trán, chóp mũi chạm chóp mũi.
“Của anh đâu?” Hàn Vũ sờ soạng mười ngón tay của Tả Duy Đường, không đụng tới cái gì, không khỏi mở mắt hỏi y.
Tả Duy Đường mở con ngươi đen như mực nhìn cậu, “Còn trong túi áo khoác.”
Hàn Vũ nhìn thẳng y một hồi, lăn một vòng đứng lên, vội vàng chạy tới cửa phòng tắm, nhặt áo khoác của Tả Duy Đường, duỗi tay vào túi lục một vòng, đụng tới một cái hộp, nắm trong tay, lại vội vàng chạy về giường, chui vào chăn, lộ ra cái đầu đối diện Tả Duy Đường.
“Mua lúc nào đó?” Hàn Vũ vừa hỏi, vừa mở hộp, bên trong chỉ còn có một chiếc nhẫn bạch kim lẻ loi nhét ở trong, một chiếc nhẫn khác vốn làm bạn với nó giờ phút này đang an ổn nằm trên ngón áp út tay trái của Hàn Vũ.
Cậu lấy nhẫn ra, giơ lên trước mắt đánh giá, lại so sánh với cái trên tay mình, không phải là một cặp nhẫn nam nữ, mà là một cặp nhẫn nam trừ độ lớn thì giống nhau như đúc, chung quanh bạch kim, ở giữa vây một sợi tơ màu hồng ánh kim, rất trang nhã.
(màu hồng ánh kim là màu gì, xin mời cái bạn tham khảo Iphone 6S)
“Buổi tối đi ngang qua tiệm vàng, tiện tay mua.” Tả Duy Đường thoải mái trả lời.
Hàn Vũ híp mắt, không tin cách nói này, cặp nhẫn này hiển nhiên là đặt theo yêu cầu, cậu không tin tiệm vàng hiện tại đã nhìn xa trông rộng, cho rằng cặp đôi đồng tính cũng sẽ mua nhẫn đôi nên sớm đã chuẩn bị nhẫn chờ Tả Duy Đường tới “tiện tay” mua.
Mà bất luận tin hay không, Hàn Vũ đều cảm thấy vào lúc này, nguồn gốc của nhẫn đã không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là…..
Hàn Vũ lấy ra chiếc nhẫn còn lại, kéo tay trái Tả Duy Đường trong chăn ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tả Duy Đường, “Anh đang cầu hôn em?”
Tả Duy Đường ngẩn ra, giống như không biết cậu nhảy từ đâu ra câu này, nhưng không có chút không kiên nhẫn hay phản cảm, ngược lại cảm thấy đây là một đề nghị rất hợp lòng y, nhanh chóng phản ứng lại, hỏi lại cậu, “Có gì không thể?”
Khóe miệng Hàn Vũ cong cong, “Không có gì không thể.”
Sau đó đeo chiếc nhẫn trong tay vào ngón áp út tay trái của đối phương, lại kéo tay trái hai người ra trước mắt, chiếc nhẫn đeo trên hai ngón tay đàn ông thô ráp một lớn một nhỏ, dưới ánh đèn bàn rực rỡ, cùng lóe lên ánh sáng mỏng mang và vĩnh cửu.
Tay bao lấy tay, chuyển xuống dưới ổ chăn, mười ngón giao nhau, hai chiếc nhẫn kim loại giữa ngón áp út cũng nhẹ nhàng chạm nhau, tiếng va chạm rất nhỏ tai người không nghe được vang lên từ trong ổ chăn.
Mà hai người trong phòng lại nhẹ nhàng trán chạm trán, hô hấp của mình chính là hô hấp của đối phương, hơi thở giao hòa, ngay cả trong mộng cũng đều là bóng hình đối phương.
Do hôm sau là sinh nhật chính thức của Hàn Vũ, Hàn Vũ lại lần nữa trườn da mặt bảo Kinh Vĩ Quốc che giấu cho mình một lần, để mình có thể tiêu dao một bữa.
Mà Kinh Vĩ Quốc vẫn luôn cứng nhắc nghiêm cẩn cũng thật sự bị tiểu sư đệ này của mình nhây cho không còn cứng nhắc nổi, tuy Hàn Vũ trên con đường trung y khuyết thiếu thiên phú nhất định, nhưng cho tới nay dựa vào chăm chỉ, thành tích coi như không tệ, hiếm khi tới sinh nhật đối phương, liền mở một con mắt nhắm một con mắt đồng ý hành vi trốn học trốn huấn luyện của cậu.
Sau khi xoay người, còn đặc biệt thông báo cho Ngụy Quốc Thủ và Mạc Phàm một tiếng, hôm nay là sinh nhật Hàn Vũ, trong lòng mấy người đều là khẽ động, lật tay liền đặt mua mấy món quà kêu người mang tới nhà Tả Duy Đường.
Hàn Vũ đã xin nghỉ xong đang vui sướng hài lòng chạy vào phòng sách nghịch máy tính, chuẩn bị bắt đầu một ngày sinh nhật sa đọa, lại bị Tả Duy Đường kéo tới trước phòng ngủ, lấy mấy bộ trang phục ra ngoài trong tủ ra bảo cậu thay.
Hàn Vũ chỉ ngây ngốc nhìn y, rất không hiểu ý y.
“Ra ngoài chơi một ngày, mau lên, hôm nay anh không tới công ty.” Tả Duy Đường khoanh tay đứng trước mặt Hàn Vũ, giục cậu đi thay quần áo.
Hàn Vũ ngó quần áo trên giường, giỏi lắm, từ lúc nào lòi ra một bộ này cậu cũng không biết — áo lông dày màu xám thêm áo len lông cừu, kiểu dáng giống hệt bộ trên người Tả Duy Đường!
Người này mặc đồ đôi mặt tới nghiện rồi? Hàn Vũ giật giật khóe miệng, nhịn không được muốn thổ tào (chế nhạo), ôm đồ vào phòng tắm thay.
Chờ tới lúc Hàn Vũ sửa soạn xong, hai người chuẩn bị ra ngoài, quà sinh nhật của Ngụy Quốc Thủ với hai sư huynh của Hàn Vũ cũng vừa vặn tới nơi, Hàn Vũ vui vẻ hớn hở nhận, khách sáo vài câu với mấy người tới đưa đồ, nhét quà vô túi, tiếp tục theo Tả Duy Đường ra ngoài.
Xuống lầu vào xe của Tả Duy Đường, Hàn Vũ mới nhớ tới việc hỏi đối phương đi đâu?
Tả Duy Đường gõ gõ tay lái nói, “Không đi được chỗ xa nên tới một nông trại gần đây chơi một chuyến, tới tối lại về.”
Hàn Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tối nay cậu cũng phải chạy về, nếu không Kinh Vĩ Quốc sẽ đánh chết cậu, có thể một không thể hai, nói tới đâu làm tới đó, lần sau mới có cơ hội tiếp tục nhây nhớt ra ngoài ngủ đêm tiếp, điểm này, Hàn Vũ rất rõ ràng.
Xe vào đường cao tốc, không tới một tiếng, xuống khỏi đường cao tốc, rẽ vào đường nhỏ liền vào một thôn trang cực kì có hơi thở thôn quê.
Thôn trang như vật vừa nhìn là biết không phải nơi tự nhiên hình thành, hiển nhiên là nỗ lực xây dựng để đón ý hùa theo xu hướng du lịch thành phố mấy năm nay, tuy thiếu chút vị chính gốc, nhưng dù sao, trong thời gian một ngày, muốn tìm một khu vực nông thôn gần thủ đô, thời gian đi lại còn không đủ, càng đừng nói tới chơi một chuyến.
Cho nên, cho dù biết thôn trang nhỏ này thật ra cũng không thể cung cấp lạc thú nông thôn chân chính, nhưng đối với Hàn Vũ nghẹn trong thành phố đã lâu mà nói, vẫn có một loại hương vị nếm được thứ tươi mới, nhất là khi nghe Tả Duy Đường nói, tuy dấu vết xây dựng nhân tạo ở đây rất đậm, nhưng đồ ăn bên trong thật sự đều là từ nông thôn chuyển tới, đều là thứ tự nhiên, Hàn Vũ không khỏi càng thêm chờ mong.
Đồng thời cũng có chút tán thưởng nhìn Tả Duy Đường một cái, quả thật là sống lâu rồi, tất cả thói quen đều vô thức lộ rõ, chỉ một điểm ăn được đồ chính tông này, Hàn Vũ đã cảm thấy tiệc sinh nhật du lịch này nhất định đáng chờ mong!
Đối với vẻ mặt này của Hàn Vũ, Tả Duy Đường dở khóc dở cười nhếch khóe miệng, đỗ xe vào sân lớn xong liền lôi kéo Hàn Vũ xuống xe, vào trong thôn trang.
Vừa vào thôn trang đã phát hiện, người bên trong quả thật không ít, phần lớn đều là thiếu gia tiểu thư nhà giàu kết bạn tới đây chơi, đang chen chúc nhốn nháo trước mặt người phụ trách giống như đang lãnh đồ gì đó.
Hàn Vũ nhìn vài lần mới phát hiện, là đang lấy giỏ rau hay là cầu câu thùng nước v.v…, dừng chân nghe một hồi, mới hiểu được, hóa ra ở đây còn có hoạt động tự tay hái hoặc đánh bắt nguyên liệu nấu ăn.
Nguyên tắc của hoạt động này cơ bản đều dán hai bên sảnh lớn, muốn tham gia phải đọc một chút quy tắc, không giá trị thì trả phí lấy đồ, Hàn Vũ đi qua nhìn thoáng qua, phát hiện cái gọi là quy tắc chẳng qua chỉ là quy định số lượng thành tiền thôi!
Tiền tự hái còn đắt hơn cả ngồi trong sảnh lớn gọi đồ ăn, chẳng qua đại khái cũng có thể hiểu được, người tới nơi này ai còn thật sự vì cái ăn chứ, phần lớn đều là đang hưởng thụ cảm giác mới mẻ trong quá trình tự động thủ, cùng cảm giác thành tựu và thỏa mãn quỷ dị.
Hiển nhiên, trong cái thời đại vật chất hóa này, cảm thụ đó muốn hưởng phải trả một lượng tiền nhất định. Hàn Vũ nhìn lướt qua cái quy tắc liệt kê bên trong, nghĩ nghĩ, hôm nay mình đi chơi cũng là vì hưởng thụ, trả tiền hưởng thụ một phen hình như cũng không có gì, vì thế dùng khuỷu tay đụng Tả Duy Đường ý bảo y cũng phải hưởng thụ một phen lạc thú nhà nông này.
Tả Duy Đường vỗ vỗ trán cậu, cũng hòa vào một đám người xếp hàng, đi trả phí lãnh trang bị tương quan.
Hàn Vũ thì lại không có việc gì ngồi một bên chờ, nhìn chung quanh, đột nhiên thấy trong một đám người bên ngoài hình như có gương mặt quen quen, nhưng nhóm người này vừa vặn đi vào một ngã rẽ, lóe một cái không thấy tung tích, cũng không xem rõ được.
Hàn Vũ không so đo, người giống người, hoa giống hoa, xoay người chờ Tả Duy Đường cầm đồ tới, liền hoàn toàn quên mất chuyện này.
Hai người kiểm kê mấy thứ lấy được, giỏ rau nhỏ, không cần nói, dùng để ngắt rau quả, đồ câu cá và xô nhỏ, dùng để câu tôm cá, trừ cái đó ra, vật mà còn có một cây nỏ loại nhỏ, không gây thương tổn người, nhưng vẫn có thể làm bị thương một vài gà rừng thỏ nhỏ không để chúng nó chạy, cuối cùng còn có một tờ giấy hướng dẫn sử dụng.
Hàn Vũ mở giấy hướng dẫn, xem qua từ đầu tới cuối, lướt qua cái gọi là phương pháp sử dụng công cụ, chỉ lọc ra các khu câu cá, khu đồng ruộng, khu săn bắn đưa cho Tả Duy Đường xem.
“Đi đâu trước?”
Tả Duy Đường xem qua nói, “Đi khu săn bắn, bắt hai con gà rừng thỏ hoang lại nói.”
Nói xong, điều chỉnh cây nỏ được phát, tuy độ chính xác và tầm bắn đều rất bình thường, nhưng ngẫm lại cũng biết, cái gọi là gà rừng thỏ hoang hơn phân nửa đều là nuôi trong nhà, không có độ tinh ranh hoang dã thật, để Tả Duy Đường ra tay, bắt một hai con hẳn không thành vấn đề.
Nghĩ vậy, Hàn Vũ cũng có chút nóng lòng muốn thử.
Hai người đi bộ tới khu săn bắn được vẽ trong bản hướng dẫn, kết quả vừa mới bước vào phiến rừng nhân tạo này, đã nghe thấy phía trước truyền tới tiếng ồn ào, hai người nhìn nhau, nhanh chân bước qua.
Tới nơi, phát hiện nhiều người vây thành cái vòng lớn, hai người ngưỡng cổ nhìn vào, liền hiểu được phần nào.
Trên đùi một người bị mũi tên từ nỏ vạch ra một cái lỗ, mà trên thực tế, một vệt này chỉ dừng trên quần, bên trong chỉ bị trầy da một chút mùa đông mọi người vốn mặc nhiều, nỏ này lại đã bị điều chỉnh, mặc kệ là lực sát thương hay độ chính xác đều là rác rưởi, đại khái là để phòng ngừa chuyện đả thương người khác.
Nhưng vị nhân huynh bị “thương” kia hiển nhiên không nghĩ như vậy, chỉ vào “vết thương” trên đùi mình đẩy đẩy kéo kéo muốn đối phương bồi thường.
Đối phương là một người đàn ông cỡ ba mươi, diện mạo bình thường, ăn mặc đẹp đẽ, trong tay còn đang cầm cây nỏ làm người ta bị thương, thái độ coi như không tệ lắm, dù sao cũng là bên làm sai trước, cho nên cũng khách sáo nói nguyện ý bỏ tiền đền quần trả tiền thuốc men, ai ngờ càng nói vậy, người ta càng la lối người này xem thường người khác, có tiền thì ngang ngược, bọn họ không có tiền thì thế nào.
Hàn Vũ cùng Tả Duy Đường vừa thấy thế là biết không phải chuyện lớn, chuẩn bị rời khỏi đám người, vào sâu trong rừng nhân tạo tìm một ít gà thỏ không bị người dọa sợ.
Chỉ là, chân còn chưa bước được, bên kia đã truyền tới một tiếng gọi không xác định, “Tả Duy Đường?”
Hai người dừng bước, không hẹn cùng cảm thấy giọng này quen quen, vì thế đồng loại quay người.
Lại là người này?!