• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Tôi coi trọng em.] Trong cặp mắt sáng ngời kia lộ ra ánh sáng ham muốn, đây là một câu trần thuật, không phải câu hỏi.

[Cho phép em trở về nghĩ tiếp…..] Cho phép…..

[Tôi chờ đáp án.] Đáp án gì.

“Hô….” Hàn Vũ ngồi bật dậy, một thân mồ hôi lạnh làm quần áo ướt nhẹp.

Hung hăng hít sâu vài lần, mới thở ra hết toàn bộ khí trong phổi bị ác mộng làm nghẹn, não vẫn hơi co rút đau đớn như trước, nhưng không ảnh hưởng Hàn Vũ bình tĩnh nhận rõ nơi mình đang ở.

Ngoài ban công vẫn tối như mực, chỉ có ánh đèn trong vườn trường chiếu vào — cách hừng đông còn một lúc lâu.

Khi Hàn Vũ xoay người xuống giường vào phòng tắm, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, khi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt non nớt mà tràn ngập tinh thần phấn chấn trong gương, trong ánh mắt lại lộ ra tang thương và thâm trầm nói không nên lời.

Hàn Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy cảm xúc trong gương, không khỏi buồn bực trào phúng một tiếng: A! Mặc dù mày đổi thân thể, trong khung vẫn mang theo nhát gan hèn nhát như trước!

Thoáng thất thần, Hàn Vũ lại nhớ tới khuôn mặt không tính là rất anh tuấn, lại phá lệ bộc lộ mị lực, cùng với….. cặp mắt hoàn toàn không giống mình — thật tùy ý, không chút sợ hãi.

Tí tách, bọt nước từ mặt Hàn Vũ hòa thành từng giọt nước, rơi vào trong bồn rửa mặt, kinh động khiến Hàn Vũ đột nhiên hoàn hồn.

Trời ạ! Người đàn ông kia ảnh hưởng mình đã không chỉ đơn giản là nằm mơ nữa! Hàn Vũ uể oải lấy tay che mặt, hỗn loạn xoa xoa, trèo lại lên giường, im lặng nằm, chậm rãi chờ bình minh.

Khi tấm màn đen phía chân trời hơi lộ ra ánh sáng, Hàn Vũ như cá chép lật người, nhảy xuống giường — sau nửa đêm gần như không thể ngủ say.

Sớm đi vào sân thể dục, trước khi mọi người còn chưa tập hợp hoàn toàn, chạy vài vòng quanh sân trước, để đầu óc trống rỗng sắp xếp lại đống suy nghĩ loạn xà ngầu, đồng thời cũng giúp các hạng mục cơ năng thân thể phát triển bình thường — trong tư tâm, Hàn Vũ ôm tâm lý không muốn để người nào đó dễ dàng kiềm chế nữa, muốn trong khả năng hữu hạn, rèn luyện tới cực hạn của bản thân.

Tiết tiếng Anh buổi chiều do thầy bận, lâm thời thông báo nghỉ, vừa vặn cho Hàn Vũ thời gian đi tìm Kinh Vĩ Quốc.

“Sư huynh.” Hàn Vũ không thấy người trong phòng nghỉ giáo viên, trực tiếp tới phòng dược tìm.

“Tan học rồi?” Kinh Vĩ Quốc hơi dừng động tác xử lý dược liệu trong tay, nhìn về phía Hàn Vũ, giờ này nhìn thấy Hàn Vũ, hiển nhiên khiến anh hơi kinh ngạc.

“Giáo viên tạm thời có việc.” Hàn Vũ tùy tay cởi áo khoác, cầm lấy quần áo lao động bên cạnh mặc vào, muốn giúp Kinh Vĩ Quốc.

Đối với quan hệ giữa Kinh Vĩ Quốc, Hàn Vũ vẫn cảm thấy sư huynh đệ càng khiến cậu thoải mái và thích ứng hơn so với thầy trò, mà từ khi có quan hệ sư huynh để, cậu cũng rõ ràng cảm thấy Kinh Vĩ Quốc không chỉ xem cậu là một tiểu bối nữa, càng nhiều lúc, xem cậu thành người cùng thế hệ, cho dù là vấn đề về học thuật, phần nhiều đều là thảo luận hoặc trao đổi, không giảng dạy hướng dẫn như trước nữa.

Điều này làm Hàn Vũ rất vui vẻ, được làm bạn với một người cùng tuổi tâm lý như vậy, khiến Hàn Vũ có một loại cảm giác chậm rãi đạt được trở lại.

“Đúng rồi, cái củ kia của em bị thầy lấy đi….” Kinh Vĩ Quốc dừng động tác, muốn nói lại thôi nhìn Hàn Vũ.

Phẩm chất củ nhân sâm kia rất khiến anh kinh ngạc, đến nỗi thiếu chút nữa cướp nó đem trả lại Hàn Vũ — lấy bản lĩnh của Hàn Vũ, hẳn không có khả năng tìm được một củ như vậy, khả năng lớn nhất là, củ này có thể là người khác để cậu hỗ trợ xử lý.

Mà thầy anh cản bản không rõ chân tướng, đoạt đồ của học trò mình, nếu thật sự là của học trò mình thì thôi, một củ phẩm chất thượng hạng, đổi lấy vài phần kính trọng của thầy, trong mắt Kinh Vĩ Quốc, vẫn rất giá trị.

Chỉ sợ là, thứ này cho dù tiểu sư đệ dùng hết những thứ hiện có cũng đổi không được a!

Hàn Vũ khó hiểu liếc mắt qua, thấy Kinh Vĩ Quốc nhíu mày muốn nói lại khó mà nói ra, mạch suy nghĩ chuyển hai vòng, lập tức hiểu ra: “Củ kia là của em, sư huynh không cần lo lắng, sư phụ thích thì cho ông ấy! Quà bái sư như vậy thật đúng là không đắt!”

Đặc biệt là sau khi Hàn Vũ trở lại ktx, từ trong miệng đám bạn cùng phòng biết dược Ngụy Quốc Thủ là ai, chẳng những không cảm thấy giao dịch này cậu chịu thiệt, ngược lại còn ăn lời rồi — Ngụy Quốc Thủ a! Quốc Thủ không phải tên, mà là danh hiệu!

(vì trước đó Hàn Vũ hiểu lầm tên cụ Ngụy là Quốc Thủ – danh thủ quốc gia, những người giỏi bậc nhất – nên vẫn luôn để theo Hán Việt)

Số người có thể đạt được danh hiệu này trên cả nước còn chưa tới mười người đâu!

“Vậy là tốt rồi!” Kinh Vĩ Quốc quả thật thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó càng thêm nghi ngờ: “Em lấy từ đâu tới vậy?”

Hàn Vũ sửng sốt, nhìn nhìn nét mặt Kinh Vĩ Quốc, lập tức hiểu được, đây là sư huynh cậu thẳng tính, hỏi cái này chỉ do tò mò, không phải thử!

“Trên mạng a.” Hàn Vũ cười.

“Trên mạng?” Đầu mày Kinh Vĩ Quốc nhăn càng chặt.

“Anh không biết sao?” Nhìn vẻ mặt Kinh Vĩ Quốc, Hàn Vũ càng kinh ngạc hơn anh, chẳng lẽ….. “Anh không có kinh nghiệm mua sắm online sao?”

“Em nói là…..sách hả?” Kinh Vĩ Quốc hỏi lại, anh cũng thường xuyên mua một ít sách chuyên ngành hàng đầu qua mail, ngẫu nhiên cũng xem một hai loại đồ chơi nhỏ thú vị mà hiếm thấy, chỉ là…. thảo dược, nhất là thảo dược quý báu, không phải vật thật mình tận mắt thấy, sao có thể tùy ý mua vào tay, này rất khuyết thiếu sự cẩn thận bác sĩ nên có!

Từ nét mặt nghi ngờ chuyển thành không đồng ý của Kinh Vĩ Quốc, Hàn Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, không phải mỗi người đều có sở thích như mình, nhìn bộ dạng tam sư huynh của cậu, ít ít nhiều nhiều có thể đoán được, người như vậy, một không phải trạch, hai không thiếu tiền, mua sắm online với anh ta mà nói, chỉ là để không lãng phí thời gian không cần thiết.

— ví dụ như một ít sách tạm thời không mua được trong nội thành thủ đô, chờ nó không tốn thời gian.

— ví dụ như một vài đồ chơi nhỏ hiếm có nhưng hoàn toàn khiến anh có chút hứng thú.

Nghĩ đến đây, Hàn Vũ ngượng ngùng cười cười, “Sư hunh cũng biết mà, em tương đối nghèo, chung quy vẫn muốn tiết kiệm hay chút đó!”

Sắc mặt Kinh Vĩ Quốc hơi nguôi, vươn tay vỗ vai Hàn Vũ, có chút ý tứ an ủi bên trong, xoay người tiếp tục xử lý dược liệu trên tay, đột nhiên động tác khựng lại, giống như nhớ ra chuyện gì, “Tiểu Ngũ, thầy nói em cần lượng lớn đại hoàng, hoàng sầm, hoàng bách còn có kim ngân, cúc dại và bạch chỉ để làm thuốc, có phải không?”

“Làm sao sư phụ biết được?” Hàn Vũ ngẩng đầu khó hiểu nhìn Kinh Vĩ Quốc, lần trước hình như cậu cũng không nhắc tới mình cần lượng lớn dược liệu, rõ ràng tìm cái khác lấy cớ!

Kinh Vĩ Quốc xoa xoa huyệt Thái Dương, nháy mắt cảm thấy xấu hổ cho hành vi nào đó của thầy nhà mình — sợ dưới tay mình lại có đồ đệ học theo đại sư huynh đi lên con đường cõng trung theo tây, đối với cuộc sống học tập y dược bình thường của nhóm đồ đệ, quan tâm rất nhanh.

Chỉ là, lý do này cũng không tiện để anh nói với tiểu sư đệ mới nhập môn, dù sao anh đã sớm nói, mấy thói xấu của thầy, cậu còn chưa thấy được một phần mười đâu.

May mắn, việc Hàn Vũ đang làm trên tay mặc dù so với phương hướng giảng dạy của thầy mà nói, có hơi không chính đáng, nhưng thế nào cũng treo bảng hiệu trung y, mà không phải đi con đường “lẫn lộn” với tây y không phải sao?

Kinh Vĩ Quốc ở trong lòng phủi sạch trách nhiệm với mình xong, cứng ngắt dời đề tài: “Thầy nói, về sau em có thể đến vườn thảo dược dưới danh nghĩa ông ấy nhận hàng.”

“Cái gì?” Hàn Vũ ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, chỉ cảm thấy một chuyện tốt kinh thiên nện lên đầu mình, vui tới mức có chút lo sợ, không thể tin được, “Sư huynh, anh đang nói về sau dược liệu em cần, thầy đều sẽ cung cấp cho em?”

Kinh Vĩ Quốc cười cười, rốt cuộc từ trên mặt người từ lúc thành sư đệ của mình vẫn luôn giả bộ chín chắn nhìn thấy biểu tình non nớt lâu rồi không gặp a!

“Thầy đã nói rồi, còn có thể không đúng?”

Hàn Vũ hơi cảm thấy ngượng ngùng gãi gãi đầu, lập tức ý thức được, “Vậy sư phụ biết em đang làm cái gì?”

Kinh Vĩ Quốc gật đầu, đối với Hàn Vũ càng thêm kinh ngạc, sư phụ anh tuy nói tùy tiện, nhưng qua vài lần tiếp xúc, tính nết vẫn biết vài phần.

Những việc Hàn Vũ làm hiện tại, đơn giản là vì lợi nhuận, xuất phát từ mục đích gia tăng cuộc sống vật chất của bản thân, chứ không phải chữa trị bệnh nặng kinh thiên hoặc cứu người ốm đau nước sôi lửa bỏng.

Các loại bệnh về da mặt, đối với người làm tới trình độ như Ngụy Quốc Thủ trong trung y, thật ra có chút chướng mắt.

Cho nên, cho dù sau đó lại theo Kinh Vĩ Quốc tới chỗ Ngụy Quốc Thủ vài lần, cậu đều không chủ động nêu ra việc mình làm, không nghĩ tới, ông cụ thành tinh Ngụy Quốc Thủ kia vẫn từ dăm ba câu nói của Hàn Vũ đoán được đại khái.

Bất quá, thật may mắn là, Ngụy Quốc Thủ chỉ chướng mắt một chút, nhưng không phản đối.

Đệ tử bế môn này có thế nào đi nữa, trong mắt ông, chỉ cần cậu còn cầm sách trung y, vẫn khiến lòng ông thoải mái hơn so với việc cậu lao vào cánh cửa tây y.

Mặt khác, có thể còn là xuất phát từ suy nghĩ bồi dưỡng hứng thú cho đệ tử, học trung y nhìn như có vẻ thú vị, chân chính học rồi mới biết buồn chán trong đó. Hiện tại Hàn Vũ bắt đầu từ bệnh da mặt, nổi lên hứng thú, về sau có thể chậm rãi dạy dần!

Hàn Vũ nghĩ thông các loại mấu chốt trong đó, trên mặt không khỏi đỏ lên, chính mình đứng trước mặt ông lão chân chính quả nhiên vẫn rất non!

Đồng thời, trong lòng lại vô cùng vui vẻ, vườn thuốc dưới danh nghĩa của Ngụy Quốc Thủ, phẩm chất thảo dược sản xuất tại đó tuyệt đối tốt hơn nhiều thứ cậu có thể mua trên thị trường.

“Được rồi, sau giờ học, anh mang em đi cho biết đường, về sau có nhu cầu tự mình tới đặt hàng là được, về phần tiền dược, em hỏi thầy một chút, củ nhân sâm kia trị giá bao nhiêu?” Ngụ ý là, Ngụy Quốc Thủ sẽ không để ý chút tiền này của Hàn Vũ — thảo dược Hàn Vũ dùng hiện tại quả thật không tính là trân quý, lượng dùng cũng không lớn, lấy củ nhân sâm kia làm việc ngang giá, là đang sỉ nhục củ nhân sâm kia.

Hàn Vũ cười cười, không có được tiện nghi còn khoe mẽ nữa, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, huống chi, sư phụ này cậu mới quen chưa tới một tháng, quà bái sư là quà bái sư, thảo dược nguyên liệu là thảo dược nguyên liệu.

Có Ngụy Quốc Thủ hỗ trợ vô hình, mấy nguyên vật liệu cơ bản nhất trong sản phẩm của Hàn Vũ rất nhanh chuẩn bị xong, kỹ thuật mài nhỏ giai đoạn sau lại được Kinh Vĩ Quốc lơ đãng chỉ đạo, gia tăng tiến độ, khiến mấy túi trà đông y theo đơn hàng hoàn thành sớm hơn mong đợi ba ngày.

Mà đống sản phẩm dưỡng da kia, ngoài trình tự nghiền nát hay rang nấu, còn phải tăng thêm trình tự thêm thành phần vượt mức và thời gian đông lại, may mà, Hàn Vũ đang làm số lượng nhiều, mặc kệ quá trình thao tác có phức tạp hơn, cậu chỉ cần tăng thêm liều dược, khống chế lửa, để ý quá trình, sau đó làm một lần tuần tự các bước là có thể.

Chỉ là lượng hàng không nằm trong mong muốn của Hàn Vũ, bởi vì thảo dược trong quá trình mài nhỏ rang nấu và chế tạo sau cùng, Hàn Vũ không tính toán chính xác số lượng cho vào lọ, tự dưng nhiều ra khoảng trăm bộ sản phẩm, hơn nữa phần lớn là loại có công hiệu đặc thù.

Hàn Vũ cảm thấy có chút đáng tiếc, tuy nói chi phí không tăng thêm nhiều, nhưng nếu không dùng, qua ba tháng, hiệu quả của những sản phẩm này sẽ suy giảm mạnh.

Mấy sản phẩm trừ mụn hay là làm trắng này, dù sao cũng là loại có công dụng riêng, nếu không phải có nhu cầu xác định, giống như da Quý Ly, Hàn Vũ cản bản sẽ không để cô dùng cái này.

Cậu bán những thứ này ra, tuy là vì gia tăng tiền lời của mình, cũng không thể không chú ý bản chất nhu cầu của khách hàng, cho nên, tuy có hơi đáng tiếc, nhưng không thể.

Khi có hàng rồi, Hàn Vũ điện thoại liên hệ Quý Ly, cũng không nghĩ tới tin tức bên kia mang lại càng làm cậu kinh ngạc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK