• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi

Đảo mắt, cuộc sống mới của Hàn Vũ đã trôi qua nửa tháng, thích ứng cuộc sống mới cũng coi như không tệ, học tập miễn cưỡng theo kịp. Sau khi đổi mật mã thẻ ngân hàng, chữ số phía trên cũng không mang đến quá nhiều kinh ngạc cho Hàn Vũ — không nhiều không ít ba ngàn chẵn. (gần 10 triệu)

Gần đây Hàn Vũ tự mình nhận hai mục nhỏ, kiếm được một khoản nho nhỏ, đem số tiền trên thẻ góp đủ năm chữ số.

Nhân dịp cuối tuần này, cậu chuẩn bị ra ngoài một chuyến, mua máy tính về, thuận tiện mua hai bộ quần áo bình thường mặc, nếu không ra khỏi cửa, ngoại trừ mấy bộ đồ đều xù lông, cũng chỉ có đồng phục huấn luyện trường phát xuống!

Đồng phục huấn luyện mặc rất tốt, nhưng vừa bước ra ngoài, quá hấp dẫn mắt người khác! Không hợp tính cách luôn khiêm tốn của Hàn Vũ.

Vào thứ sáu Hàn Vũ liền viết báo cáo ra ngoài, khi nộp lên bị lão đại thấy, giống như xem động vật quý hiếm, vây quanh Hàn Vũ mấy vòng.

“Ngũ a Ngũ, đầu óc cậu rốt cuộc bình thường rồi? Cuối tuần cũng biết ra ngoài?”

“Lão đại, tôi không bình thường lúc nào?” Hàn Vũ buồn bực trả lời, cậu cảm giác mình và những thanh niên này khác nhau không phải một hai điểm, nửa tháng này, cậu biểu hiện hoàn toàn chính là học sinh ngoan a! Thế nào liền không bình thường rồi?

“Bình thường?!” Kỳ Lân bên cạnh nghe xong quái dị kêu lên, “Tiểu Ngũ, cậu nói cậu bình thường? Làm gì có thằng nhóc huyết khí phương cương nào giống cậu, mỗi ngày đều sống như ông già! Đọc sách đọc sách, học bài học bài. Cho dù thỉnh thoảng mượn máy tính lão đại, không phải xem tin tức chính là vẽ cái gì ngổn ngang xem không hiểu!”

“Tuổi trẻ a tuổi trẻ! Tuổi trẻ nên lông bông tùy tiện, đánh nhau, uống rượu, tán gái, hắc… những thứ này, trường học chúng ta không cho làm! Thế nhưng đánh bóng, nhìn mỹ nữ gì đó, cũng nên a! Nhưng còn cậu? Cậu nhìn nhìn chim nhỏ tuổi trẻ của cậu xem, đều sắp trượt hỏng rồi!” (chỗ này chém:D)

“Tôi không phải đầu óc không đủ thông minh, muốn nỗ lực một chút sao?” Hàn Vũ mím môi một cái, không tự chủ kiểm điểm trong lòng, hóa ra mình thật sự đã lên cấp bậc cuộc sống ông già rồi sao?

Nếu không, sao Kỳ Lân nói, chính mình một chút sở thích cũng không có chứ?

“Được rồi, được rồi! Kỳ Lân, cậu đừng ồn ào vớ vẩn, thừa dịp tuần này Tiểu Ngũ ra ngoài, chúng ta cùng nhau đi đi, cậu giới thiệu cho bọn tôi đặc sản thủ đô a!” Lão đại giảng hòa.

Kỳ Lân vỗ ngực, kéo Nguyên Lãng nói tuyệt đối không thành vấn đề, không chỉ mang bọn họ đi nhận thức phong tình thủ đô một phen, còn bao luôn tất cả chi phí ăn uống, các anh em thoải mái cái bụng ăn uống chơi!

Hàn Vũ buồn cười nhéo nhéo mũi — từ sau khi có cuộc sống mới không cận thị nữa, Hàn Vũ còn chưa quen, thường đem động tác nâng kính thành nhéo mũi — mấy nam nhân như đứa nhỏ này vừa lo lắng tự tôn của mình, vừa nghĩ cách muốn giúp mình nha!

Cuối tuần bốn người cùng ra khỏi cổng trường, sau khi đi ra, ba người lão đại mới hậu tri hậu giác hỏi Hàn Vũ: “Tiểu Ngũ a, cậu vốn chuẩn bị ra ngoài làm gì a?”

Hàn Vũ buồn cười nhìn mấy người, “Tôi chuẩn bị mua mấy bộ quần áo, mua thêm một cái máy tính.”

“Mua máy tính?” Lão đại có chút không tin, lập tức ý thức được ánh mắt mình có chút đả thương người, ngốc nghếch gãi gãi cái ót, nói sang chuyện khác: “Nga, mua máy tính a, mua máy tính làm gì? Cậu lại không chơi game không xem phim, chỉ thỉnh thoảng xem tin tức, trực tiếp dùng của anh là được!”

Hàn Vũ cười lắc đầu, biết anh giai Đông Bắc này đang lo lắng tình hình kinh tế của mình, liền sơ lược khái quát mấy lần mình mượn máy tính của anh ta để làm chuyện gì trong nửa tháng, qua loa nói rõ gần đây mình không thiếu tiền.

Nghe xong Hàn Vũ nói, mấy người mới giật mình hô nhân tài a! Thế nào trước đây không phát hiện.

Hàn Vũ dùng cái cớ chính mình sớm nghĩ tốt lừa ba người — khi cao trung, học mấy chiêu cùng giáo viên trong trường, thế nhưng khổ là mình không có máy tính, cũng chưa từng thử cách kiếm tiền này, lần này bởi vì mượn máy tính lão đại, mới thử một chút, kết quả có thể, liền nhận mấy đơn hàng trên mạng làm thử, không nghĩ tới, đối phương còn thật hài lòng, liền kiếm được một khoản nho nhỏ.

Ba người nghe xong, tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ cho Hàn Vũ.

Tiếp theo do Kỳ Lân dẫn đầu, mang theo Hàn Vũ đến cửa hàng mua hai bộ quần áo trước, lại tìm người quen, được người ta chiết khấu, phân phối cho Hàn Vũ một cái máy tính tính năng siêu cường.

Cuối cùng, mấy người đưa đồ đến chỗ bảo vệ ở cổng trường gửi trước, sau đó do Kỳ Lân A Lãng dẫn đầu, lắc lư khắp thủ đô.

Cả ngày đi dạo, khi sắc trời vừa tối, Hàn Vũ liền đoán sắp trở về rồi! Lão đại cũng thật thà gật đầu đồng ý.

Chỉ có Kỳ Lân và A Lãng hai người cười như kẻ trộm, phân biệt khoác bả vai hai người: “Lão đại, Tiểu Ngũ, mới giờ này đã về a? Không biết phải không?”

“Ăn cũng ăn rồi, chơi cũng chơi rồi, trời đều tối đen, không trở về thì làm gì a?” Lão đại không giải thích được.

Kỳ Lân lắc đầu, cười ha hả nói: “Đi, mang các người đi xem một chút, ban ngày chúng ta xem phong tình thủ đô cổ, buổi tối, liền mang hai người đi xem vẻ đẹp hiện đại của thủ đô!”

Hàn Vũ vừa nghe Kỳ Lân nói, liền đoán được vẻ đẹp hiện đại trong miệng Kỳ Lân là cái gì, tuy rằng đời trước bởi vì tính hướng của mình, cậu có vẻ tương đối quái gở, nhưng dù sao cũng là một tên đàn ông sắp bốn mươi, quán bar club gì đó, cũng từng lắc lư tới rồi, huống chi, trong cái thành phố quê cậu, cũng có không ít club và quán bar có chút thức ăn đặc sắc! Đáng giá đi một lần.

Vừa nghĩ tới món ăn nhẹ đặc sắc cậu từng thưởng thức qua, Hàn Vũ không khỏi nảy sinh hứng thú nhất định với vẻ đẹp hiện đại của thủ đô, mấy thứ ban ngày nếm thử không tệ lắm, không biết “vẻ đẹp hiện đại” buổi tối này có phải cũng có chút thú vui ngoài ý muốn không.

Bốn người gọi xe đi thẳng đến cửa một quán bar, khi vào cửa, Hàn Vũ chú ý nhân viên đón khách ở cửa hiển nhiên rất quen Kỳ Lân, đi vào rồi, quan sát một trận mới phát hiện, đây có thể là club cao cấp theo chế độ hội viên, phòng riêng, quầy bar, ghế ngồi thiết kế đủ loại đa dạng, đều có tính bí mật và bảo vệ riêng tư nhất định bên trong.

Kỳ Lân cầm thẻ khách quý trực tiếp đặt một phòng riêng, khi chọn đồ uống, xuất phát từ khách sáo và săn sóc, Lý Lân đặc biệt đuổi phục vụ đi, cầm menu đồ uống giới thiệu một hồi cho lão đại và Hàn Vũ.

Kết quả lại phát hiện, Hàn Vũ căn bản không tỉ mỉ nghe cậu ta nói cái gì, cầm lấy menu thức ăn ra xem, khóe mắt không khỏi bắt đầu giựt hai cái — tới quán bar, có mấy người là vì đồ ăn a?

Cuối cùng vẫn là lão đại phúc hậu, trực tiếp vứt menu cho Kỳ Lân, “Nhóc con cậu vừa nhìn là biết quen thuộc, xem rồi chọn đi!”

Kỳ Lân khiêm tốn cười cười, tỏ vẻ sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người.

Hàn Vũ nghe đến lão đại nói “Kỳ Lân quen thuộc nơi này”, cuối cùng từ menu ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Kỳ Lân hỏi một câu: “Kỳ Lân, cậu nói, Ngũ Cốc Kim Hương hay Monte Carlo đặc sản ở đây cái nào ngon hơn?”

(*Ngũ cốc kim hương thì thua chắc cũng là bánh, còn bánh Monte Carlo là một loại bánh quy có nhân, hoặc có thể được làm thành nguyên ổ bánh kem luôn



Mọi người đột nhiên cùng trầm mặc, một lát sau, Kỳ Lân mới nghẹn họng cười nói, “Tôi không chú ý, nếu không, cậu đều chọn mỗi thứ một phần đi!”

Hàn Vũ chậm rãi tự hỏi một lát, sau khi suy nghĩ lượng không gian tồn trữ thực tế của dạ dày mình, vẫn là lắc lắc đầu nói, “Không cần, lần này chọn Ngũ Cốc Kim Hương trước đi, lần sau lại chọn Monte Carlo.”

Mấy người rốt cuộc nhịn không được cười một tràng, phi thân nhào tới trên người Hàn Vũ, tay chân đều lên, “Nhóc thối, cố ý sao? Xem cái đức hạnh này của cậu!”

Hàn Vũ ủy khuất vô cùng, trong lòng thầm than, khác biệt a khác biệt! Rõ ràng nghiêm nghiêm túc túc một hỏi một đáp, thế nào thoáng cái lại thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ồn ào lên rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK