Lúc kiểm tra vé ngồi vào chỗ, anh còn hỏi Quan Hạo Hiên và vợ anh ta đâu?
Cô gái bên cạnh tự giới thiệu là Vương Tử Đồng chỉ có thể cố kìm nén ngượng ngùng nói cho anh biết: “Họ không đến, chỉ có chúng ta.”
Lúc này Phó Thuấn mới nhận ra dường như đây là một cuộc, ừm, hẹn hò với người khác giới?
Vị trí ghế ngồi rất đẹp, hàng thứ năm chính giữa, đối với người có chiều cao như Phó Thuấn, ngồi ở ba hàng đầu đúng là chịu tội, cứ phải ngửa cổ ra sau mới có thể xem được.
Vở diễn có tên là [Một người theo chủ nghĩa vô chính phủ tử vong ngoài ý muốn ] được viết bởi Dario Fou, là một tác phẩm nổi tiếng, bản tiếng Trung được chuyển thể bởi một đạo diễn và biên kịch trong nước.
Sau khi Phó Thuấn tiến vào trạng thái chăm chú xem thì sẽ không nói bất cứ một câu nào, như thể hoàn toàn quên mất bên cạnh còn một cô gái.
Còn Vương Tử Đồng dường như muốn nói chuyện với anh, hết lần này đến lần khác nhân ánh đèn sân khấu kịch nhìn anh, thấy anh vô cùng chú tâm, cô cũng không dám mở miệng, chỉ cảm thấy khuôn mặt anh được chiếu rọi dưới ánh đèn sân khấu có một cảm giác sắc nét đến kỳ lạ.
Khoảng thời gian giữa màn thứ nhất và màn thứ hai, Vương Tử Đồng nói: “Anh Phó…”
Chỉ thấy Phó Thuấn đặt ngón tay trên môi: “Có chuyện gì đợi xem xong thì nói.”
Vương Tử Đồng không còn cách nào khác, chỉ có thể lặng lẽ lôi điện thoại ra chuẩn bị báo cáo tình hình với bạn, nhưng lại nghe thấy giọng Phó Thuấn lạnh lùng truyền đến: “Trong nhà hát kịch không nên sử dụng điện thoại, sẽ làm ảnh hưởng đến người khác xem kịch.”
Trong lúc nói thì màn thứ hai cũng bắt đầu, Vương Tử Đồng lại nhét điện thoại vào trong túi xách, không nói thêm gì, nhưng cả quá trình cũng không có tâm tư chú ý đến nội dung của bộ kịch, cô ta nghĩ, sao người đàn ông này lại khó tính như vậy?
Trước khi đến đây họ cũng nói trước với cô rằng anh chưa từng yêu đương gì, có lẽ sẽ hơi cứng nhắc, ai biết được là hoàn toàn không có cơ hội đến gần.
Vương Tử Đồng nhìn trái nhìn phải, ở hai hàng ghế phía trước còn có một loạt các cặp đôi đang hôn nhau ở một góc, những cặp đôi khác cũng không thấy có ai nghiêm túc như anh.
Đây là đang giả vờ nghiêm túc hay là nghiêm túc thật?
Phó Thuấn cảm thấy rất thoải mái vui vẻ, xem kịch là một trong số ít hoạt động có thể giúp anh hoàn toàn thư giãn, lúc kết thúc chào cảm ơn, anh vỗ tay tán thưởng rất nhiệt liệt.
Vương Tử Đồng ở bên cạnh thấy vậy cũng ngượng ngùng vỗ tay theo: “Anh Phó, xem ra anh rất thích xem kịch nói nhỉ.”
Phó Thuấn nói: “So với xem phim điện ảnh thì kịch nói càng trực quan, có sức bùng nổ và tác động mạnh mẽ hơn. Sao vậy, cô không thích sao?”
Vương Tử Đồng nói: “Tôi ít xem kịch nói trong nước, tôi chỉ hay xem các buổi hòa nhạc mừng năm mới vào cuối năm, các vở ballet của các đoàn kịch nước ngoài hoặc là các buổi hòa nhạc của các bậc thầy piano nổi tiếng.”
Phó Thuấn gật đầu: “Vậy cô có thể thường xuyên xem, ủng hộ sân khấu kịch của nước nhà.”
Hai người nói chuyện câu được câu không, Vương Tử Đồng rất biết tìm chủ đề, cô luôn vây quanh Phó Thuấn hỏi mấy điều liên quan đến kịch nói, hỏi anh nên bắt đầu xem kịch từ bộ nào, xem của các đạo diễn nổi tiếng nào thì phù hợp, nên chọn các vở kịch như thế nào, v.v…
Hiếm khi Phó Thuấn gặp được người có thể nói chuyện, thế là anh nói vô cùng chi tiết, thái độ cũng rất ôn hòa.
Nhìn từ góc độ của Vương Tử Đồng, khuôn mặt của Phó Thuấn lúc này rất điềm đạm, ăn nói chậm rãi, có cảm giác thong dong, thêm nữa anh vừa cao lại vừa đẹp trai, đặc biệt hơn mấy công tử nhà giàu trong giới của cô.
Lối ra của khu VIP là đợi mọi người ở những chỗ còn lại đi hết rồi mới ra, Phó Thuấn cũng không vội vàng, hai người đi khá chậm rãi.
Vương Tử Đồng nghe thấy thú vị chủ động mời: “Gần đây có một vài chỗ không tồi, nếu như anh Phó không vội có thể đến đó ngồi nói chuyện, giúp tôi chọn vài vở kịch được không?”
Phó Thuấn đi ra cùng cô nhưng không hề nói một lời.
Vương Tử Đồng nhìn anh, thấy anh cứ nhìn mãi về phía cửa nhà hát kịch: “Sao vậy? Anh vội về sao?”
“Không phải, tôi thấy người quen.”
Phó Thuấn nhìn rất rõ, đúng thật là Tống Địch, cô đang đứng một mình trên bậc thềm gọi điện thoại, ánh đèn bên ngoài bức tường kính của nhà hát kịch xán lạn, soi rõ dáng vẻ của cô.
Hình như cô đang nói chuyện với ai đó, nói rất vui vẻ, khuôn mặt tươi cười thật sự là rất hiếm thấy lại rất động lòng người.
Trong lòng Phó Thuấn có chút xôn xao, hơi do dự.
Vương Tử Đồng tưởng rằng chắc là đồng nghiệp của anh, nên cũng không chú ý đến anh đang do dự, cười hỏi:
“Vậy có cần qua đó chào hỏi không?”
Phó Thuấn nhìn người cô gái bên cạnh: “Ừ.”
Đến khi đi đến cửa nhà hát thì Vương Tử Đồng liền cảm thấy hối hận, bởi vì Tống Địch cứ đứng ngây người ra đó đến cả điện thoại cũng không nói nữa, cô thấy cô ta và Phó Thuấn thì vội vàng cúp máy.
Dáng vẻ này, Phó Thuấn không hiểu nhưng Vương Tử Đồng lại hiểu.
Đáng tiếc, không kịp mất rồi.
Phó Thuấn tiến lên trước hỏi: “Cô đến xem kịch à?”
“Đúng vậy, anh Phó.” Tống Địch thận trọng gật đầu, cô mỉm cười gượng gạo với Vương Tử Đồng: “Trùng hợp quá.”
Vương Tử Đồng cũng lịch sự chào hỏi: “Xin chào.”
Tống Địch gật đầu: “Chào cô.”
Phó Thuấn không biết tại sao, nhưng anh không thích nghe tiếng “cô” vô thức, chứa đựng chút tự bi đó của cô, anh luôn cảm thấy cô như đang lấy lòng khách hàng:
“Cô đến đây một mình à?”
“Đúng vậy.” Tống Địch nhét điện thoại vào trong túi sinh thái, bên ngoài túi có in logo của nhà hát kịch.
Phó Thuấn nhìn lướt qua: “Cô thường hay đến đây sao?”
“Ừm. Tôi mua thẻ năm, lúc nào có thời gian thì sẽ tới.” Tống Địch trả lời thật thà.
“Tôi xin phép đi trước, hai người nói chuyện nhé.” Cô nói xong thì xoay người đi, nhưng lại nghe thấy Phó Thuấn nói: “Cô chạy cái gì?”
Vương Tử Đồng vừa nghe đã cảm thấy có vấn đề, cô cẩn thận quan sát dáng vẻ của hai người, ngượng ngùng muốn biến mất, cô ta rất hiểu đạo lý “trai đẹp mặc dù rất tốt nhưng không thể cưỡng cầu”.